P2 – Chương 77: Tình yêu là khúc nhạc vĩnh hằng (2)
Cũng may là hắn không chỉ cài đặt hệ thống định vị trên điện thoại di động của cô mà ngay cả trên nhẫn và trên kẹp tóc cũng có, ngay cả con gái cũng có một kiểu kẹp tóc giống hệt như vậy cho nên chỉ sau nửa giờ đồng hồ, dưới sự trợ giúp của cảnh sát người của hắn đã có thể chặn lại Tô Tử Yên và Chu Gia Nghi đang mang Sở Tư Nhan còn đang hôn mê bất tỉnh trên đường chạy trốn.
'Trong tay cô ta có một đoạn ghi âm, em sợ cô ta...' Sở Tư Nhan giải thích, 'Tô Tử Yên có đem đoạn ghi âm đó phát ra ngoài không?'
'Cô ta dám sao?' Đường Nhĩ Ngôn cười lạnh một tiếng, nếu như cô ta thật sự coi đoạn băng đó là thứ có thể uy hiếp được hắn, chẳng lẽ hắn không có cách nào đối phó với cô ta sao? Nếu như cô ta thật sự dám chuyển đoạn ghi âm kia cho cảnh sát thì cũng không cần chờ tới hôm nay.
Thật không ngờ Đường Mân cái lão háo sắc kia lại còn lưu lại một chiêu này hơn nữa lại còn đưa cho Tô Tử Yên cô gái kia để uy hiếp hắn. Lúc đó hắn thật sự nên đưa hai người không biết liêm sỉ kia ra nước ngoài mới đúng, thật sự là tình thâm ý trọng.
'Vậy tức là không có phát ra ngoài rồi. Nhưng đã hủy nó đi chưa?' Đây mới là quan trọng nhất.
'Đừng lo lắng, chút chuyện nhỏ như vậy, anh sẽ xử lý.'
'Nhĩ Ngôn, vậy...vậy đoạn ghi âm đó là...' Xem bộ dạng của hắn giống như không có gì phải lo lắng thì phải, vậy cô có thể biết chuyện đó là thế nào được không?
'Đoạn ghi âm đó là thật.' Đường Nhĩ Ngôn đưa tay nhẹ vuốt gương mặt có chút lạnh của cô, 'Sao hở? Có phải hối hận đã quyết định theo anh không?'
'Không phải em hối hận, em chỉ muốn tìm hiểu cho rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thôi.' Trước đây đúng là cô không quá muốn truy vấn xem giữa hắn và mẹ có thâm thù đại hận gì nhưng bây giờ cô muốn hỏi cho rõ.
Cô tin, nhân nào thì có quả nấy.
Mà cô không muốn Đường Nhĩ Ngôn xảy ra chuyện, không muốn một chút nào.
'Chuyện nói ra cũng đơn giản thôi, Đường Mân thòm thèm gia nghiệp của nhà họ Đường đã lâu nhưng tiếc là bản thân ông ta lòng tham quá lớn nhưng năng lực quá kém, chuyện gì vào tay ông ta đều hỏng bét cả. Ông nội trước đây giải quyết thế nào anh không quan tâm nhưng nếu như Đường thị đã giao đến tay anh, anh tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện đó. Anh chặt đứt tất cả tài lộ của ông ta ở Đường thị vì thế ông ta ôm hận, liên kết với mẹ em tính kế anh, muốn ép anh thoái nhượng. Đường Mân tìm cách trộm lấy một số hồ sơ mật rồi đưa cho mẹ em để bà lén mang chúng đi, định dùng chúng để uy hiếp anh...'
'Mẹ em và tên háo sắc kia tính kế anh?' Điều Sở Tư Nhan muốn biết là, Đường Mân định làm thế nào để ép hắn thoái nhượng vị trí cho mình.
Đường Nhĩ Ngôn không trực tiếp trả lời mà kể tiếp, 'Anh cho người đụng vào xe của mẹ em chỉ là vì muốn mẹ em ngừng xe lại để anh lấy lại những hồ sơ kia, không ngờ là ngược chiều có một chiếc xe tải lớn chạy đến, tài xế bởi vì quá mệt nhọc nên lúc lái xe phản ứng không kịp, trực tiếp nghiền lên chiếc xe mà mẹ em ngừng lại đó...'
'Cho nên, đó thật sự là một tai nạn, đúng không?'
'Em không tin anh sao?' Đường Nhĩ Ngôn thấp giọng hỏi. Nếu như người phụ nữ kia không phải là mẹ của cô, có lẽ hắn có lẽ sẽ không kiêng nể gì mà ra tay trừng phạt nhưng...
Trên đời này đúng là người tính không bằng trời tính, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện lấy mạng của bà thì ông trời đã...
Sở Tư Nhan không trả lời mà vùi mặt vào ngực hắn, sít sao ôm chặt lấy hắn...
***
Sở Tư Nhan tuy rằng bị người ta dùng gậy bóng chày đánh một cái nhưng may mắn là chỉ bị chấn động nhẹ, buổi tối đã được bác sĩ cho phép xuất viện về nhà.
Suốt đoạn đường về hai người đều duy trì trầm mặc.
Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang không ngừng lướt qua, Sở Tư Nhan thở ra một hơi thật dài, 'Cô gái kia, anh giải quyết thế nào rồi?'
Đường Nhĩ Ngôn sờ sờ đầu cô, 'Em không muốn biết đâu.'
'Chắc không phải anh...'
'Anh cũng không phải kẻ máu lạnh đến vậy...' Trên thương trường hắn làm việc quả quyết dứt khoát, đối với kẻ địch trước giờ đều không mềm lòng, hắn không dám nhận bản thân sạch sẽ nhưng những thủ đoạn hiểm ác không thể lộ ra ánh sáng kia, hắn nghĩ không cần thiết phải nói với cô làm gì.
'Cô ấy không phải bạn gái cũ của anh sao?' Sở Tư Nhan tò mò nhìn hắn.
'Mùi giấm nồng như vậy, bao nhiêu năm rồi vẫn không nhạt xuống?' Đường Nhĩ Ngôn trìu mến véo chiếc mũi nhỏ của cô.
'Ai mà thèm.' Cô rầu rĩ nói, 'Chỉ là cảm thấy cô ấy cũng rất đáng thương...'
'Nhân từ với kẻ địch chính là tàn ác với bản thân, hiểu không?' Hắn vừa nói vừa siết cô chặt hơn, 'Đừng nói những chuyện không vui này nữa, nhìn bên kia kìa...'
Màn pháo hoa nghênh đón năm mới ở Melbourne đã chính thức bắt đầu, vô số những bông pháo hoa đủ màu nở rộ trên nền trời đêm khiến người ta không khỏi mê say ngắm nhìn.
'Nhĩ Ngôn, có thể xuống xe đi xem không?'
Đường Nhĩ Ngôn gật đầu, ra hiệu cho tài xế tấp vào một bên để cô xuống xe, hai người cũng không đi đến quá gần mà chỉ ôm nhau đứng tựa vào xe, ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp trước mắt.
Qua khoảng chừng mười phút khi pháo hoa dần tàn, trời đêm mới dần trở lại sự an tĩnh vốn có của nó.
Đột nhiên, xung quanh hai người bắt đầu vang lên những tiếng ồn ào.
'Có chuyện gì?' Đường Nhĩ Ngôn quay đầu hỏi vệ sĩ đứng sau lưng mình.
'Tiên sinh, quảng trường liên bang ở đối diện bắt đầu đếm ngược chào đón năm mới...'
Thì ra là vậy...
Lời vệ sĩ vừa dứt thì đã nghe tiếng những người đứng gần đó bắt đầu đếm ngược...
'Mười, chín...'
'Đường Nhĩ Ngôn, anh yêu em không?' Sở Tư Nhan đột nhiên ngước mặt lên nhìn gương mặt tuấn dật đang kề cận mình trong gang tấc kia, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt xung quanh khiến cô cũng bị lây nhiễm khiến cô không kìm lòng được lên tiếng hỏi hắn câu hỏi vẫn quẩn quanh trong lòng cô bao nhiêu năm qua vẫn ngượng ngùng không dám hỏi.
'Em muốn nghe anh trả lời thế nào?' Đường Nhĩ Ngôn cười khẽ một tiếng, tiếng cười vang dội trong lồng ngực rộng rãi của người đàn ông thật lâu không tan, khiến cô, vốn đang tựa sát vào người hắn cũng cảm nhận được những rung động nhỏ đó.
Sở Tư Nhan mím môi, trừng mắt nhìn vẻ mặt ung dung của người đàn ông, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, cô thật không dễ dàng gì mới có can đảm hỏi hắn câu hỏi kia vậy mà hắn còn cười được? Tuy rằng đã biết tình ý hắn dành cho mình nhưng cô nói thế nào cũng là phụ nữ, đương nhiên muốn nghe từ chính miệng người đàn ông mình yêu nói ra câu nói thiêng liêng kia.
Dung tục, nhưng là những lời tình đẹp nhất, rung động lòng người nhất.
'...năm...bốn...' Xa xa, tiếng đếm ngược càng lúc càng lớn.
Đường Nhĩ Ngôn cúi xuống hôn lên gò má trắng nõn của cô, môi mỏng nhẹ lướt qua vành tai mẫn cảm của cô, giọng trầm thấp như một lời thì thầm, 'Ừ.'
Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay vang dội, tiếng reo hò khiến cô gần như không nghe được câu trả lời của hắn, cô nghi hoặc nhướng mày, ánh mắt chìm vào trong đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, vĩnh viễn cũng không thoát ra được.
'Yêu!'
'... hai...'
'Rất yêu!'
'... một...'
'Cực kỳ yêu!'
'...không!'
Giọng nói ấm áp, ôn nhu của hắn gần như kết thúc cùng lúc với tiếng đếm, đồng hồ điện tử nơi quảng trường lúc này cũng đã dừng lại trong tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, trong những điệu nhạc du dương mừng năm mới và những lời chúc tụng lẫn nhau của những người xung quanh mà lời yêu của hắn, bị nuốt mất trong nụ hôn ngọt ngào của cô...
Hai người lẳng lặng đứng đó, sít sao ôm lấy nhau, đắm đuối triền miên hôn nhau, giờ này phút này, thế giới của họ không dung nạp nổi một người nào khác.
Sở Tư Nhan cảm thấy mình sắp bị Đường Nhĩ Ngôn vo tiến vào trong xương cốt của hắn, mà cô cũng không còn kiêng dè dùng sức mà ôm lấy người đàn ông quan trọng nhát đời mình này...
Trong lòng dâng đầy tình ý và ngọt ngào, cô với hắn, từ nay sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Đây là giao thừa, thời khắc thiêng liêng bắt đầu cho một năm mới, cũng là một năm hoàn toàn mới trong cuộc đời của hai người, bất kể tương lai gặp được chuyện gì họ cũng đều sẽ nắm tay nhau cùng đi hết đường đời.
Bởi vì, năm đó, khi cô bước chân vào vườn hoa uất kim hương rực rỡ muôn màu của nhà họ Đường thì cũng là lúc, cô bước chân vào cuộc đời hắn, số mệnh đã định sẵn, từ đó về sau sẽ cùng hắn dây dưa đến chết mới thôi...
Cái gì là hạnh phúc? Hạnh phúc đó chính là cả đời gắn bó làm bạn nương tựa lẫn nhau, anh yêu em, mà em, vừa khéo cũng yêu anh!!!
(Toàn văn hoàn)
******
Cuối cùng cũng đã đi hết quãng đường tưởng chừng không thể đi hết này, suốt thời gian qua, cám ơn những động viên, những góp ý của các bạn, thực sự đây là động lực giúp mình hoàn thành bộ truyện này và có thể là, những bộ truyện tiếp theo. Cám ơn các bạn :)