Nhạc chuông di động của Sam Sam rất lâu rồi không có đổi cái mới, Phong Đằng vô tình hữu ý nhắc nhở Sam Sam, hi vọng Sam Sam có thể tự ngộ đạo, đáng tiếc Sam Sam không như người bình thường, cái kiểu gợi ý rối loạn này không thể khiến cho Sam Sam chú ý. Thẳng đến khi…
“Hoa dại ven đường người ơi đừng hái, đừng hái người ơi”
Đồng sự A: Ai xuyên không đến vậy?
Đồng sự B: Bây giờ sao lại nghe bài này chứ?
Đồng sự C: Đúng đó, Sam Sam – chủ tịch phu nhân, cô có biết là ai không? Dù cho không theo kịp trào lưu thời đại, thì cũng nên theo sát phía sau thời đại một chút chứ, Sam Sam – chủ tịch phu nhân, những người này cần phải khai trừ.
Sam Sam xấu hổ đút tay vói vào trong ngăn kéo, ấn tắt tiếng chuông, sau đó trấn định trả lời: “Nói rất đúng, nói rất đúng.” Thấy đồng sự ABC không còn hứng thú quay đầu đi, Sam Sam đưa tay quẹt đầu đầy mồ hôi, dạo này da mặt có xu hướng tăng dày hơn theo chiều thẳng đứng, có lẽ là do sống cùng đại BOSS lâu ngày đây mà.
Trải qua việc này, Sam Sam đã hiểu đổi nhạc chuông đó chính là ý chỉ của thần.
Sam Sam: BOSS, em quyết định đổi nhạc chuông di động!
Phong Đằng miệng đầy cơm không cẩn thận phun ra, thật sự là lần đầu tiên bị sặc như vậy mà, Sam Sam buồn cười nhìn BOSS sặc sụa, nhưng cô vẫn nhân từ cầm khăn giấy trong tay lau miệng giúp BOSS…
Phong Đằng kích động, bắt lấy tay Sam Sam, “Vì sao?” Là vì anh sao?
Sam Sam: Đồng sự nói em không theo kịp trào lưu thời đại.
Em đây chỉ có một vấn đề không theo kịp trào lưu thời đại thôi sao, Phong Đằng nghĩ như vậy.
Về nhà, Sam Sam lập tức mở máy tính lên bắt đầu mày mày mò mò, Phong Đằng đi lại xoay quanh bên ngoài, Sam Sam đã đi vào ba tiếng rồi…
“Haizz” Sam Sam từ thư phòng đi ra, trên tay cầm di động, lắc lắc với Phong Đằng, tựa hồ có chút đắc ý. “Anh gọi vào thử đi nè.”
Phong Đằng nghe lời lập tức gọi vào, tưởng rằng chính mình rốt cục đã có nhạc chuông riêng biệt.
“Tôi tiễn người đi xa ngàn dặm, người đừng quay lại, tháng năm lặng lẽ đừng hứa tình yêu xa vời, tôi tiễn người đi đến chân trời xa xôi, người không nên ở lại, tiếng đàn hỏi tại sao sinh tử khó đoán, suốt kiếp đợi chờ.”
“Là bài “đường xa ngàn dặm” cải biên lại.”
Phong Đằng đen mặt tắt điện thoại di động, nhìn Sam Sam không nói nên lời, cô muốn tiễn anh lên đường sao?
Sam Sam không hề phát hiện, nói tiếp, “Em cũng cài cho Song Nghi, Hứa Dịch Châu, ba mẹ…” Sam Sam gửi tin nhắn nhờ họ gọi điện thoại đến. “BOSS anh cũng nghe thử đi.”
“Bán đứng tình yêu, buộc người rời đi, cuối cùng hiểu chân tướng nước mắt người tuôn rơi, bán đứng tình yêu, lương tâm tôi nặng nợ, cho dù trả giá bao nhiêu cảm tình cũng không mua lại được...”
“BOSS có phải rất có ý nghĩa hay không, ha ha, đây là “mua bán tình yêu” được cải biên đó, em phải tìm rất lâu.” Sam Sam cầm di động nói với Phong Đằng, “Anh xem anh xem ba mẹ em là “thường về thăm nhà” cải biên, Song Nghi là “bằng hữu” cải biên, còn nữa còn nữa, Phong Nguyệt là…”
Trời ơi, ai tới cứu giúp vợ tôi đi, Phong Đằng cắt ngang Sam Sam đang kích động diễn thuyết, “Đổi đi.”
Sam Sam nhất thời không phản ứng kịp, “Cái gì?”
“Đổi cái của anh.”
Sam Sam sáng tỏ, “Anh không thích sao?”
“Ừ.”
“Được, em đổi lại.” Sam Sam lại là bận rộn một phen. “Xong rồi, anh gọi lại thử đi.”
“Hãy buông tay cho tôi một cuộc sống mới, xin người đừng xiết chặt hai tay, một mình tôi ít nhất sạch sẽ lưu loát, lưu lạc thì lưu lạc, rắc rối thì rắc rối, tôi cũng cho người một cuộc sống mới, dù người có biết tiếp tục vẫn không có kết quả, sao còn khổ sở muốn tiếp tục nhân nhượng, tôi lẳng lặng ở phía sau người, dường như chỉ mong lặng lẽ….”