“Sam Sam, đã xong chưa?” Phong Đằng nhìn Sam Sam đang thu xếp hành lý, lại nhìn sang ba valy hành lý đã thu xếp xong, có chút cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Sắp xong rồi.” Sam Sam trả lời, tay còn không ngừng nhét đồ vào trong chiếc valy đã chật cứng, Phong Đằng lập tức kéo Sam Sam lại. “Cần cái gì thì để đến đó rồi mua.”
Xong xuôi tất cả, Sam Sam bắt đầu hành trình trở về quê nhà.
Đây là lần đầu tiên Phong Đằng về nhà vợ, ngoài mặt vân đạm phong khinh, thực ra nội tâm sớm đã sứt đầu mẻ trán.
Sam Sam đi vào cái thôn nhỏ nhà mình, nhìn thấy lão ba đang rao bán hoa quả, vội vàng chạy đến phụ giúp.
“Ô, Sam Sam đã về rồi sao. Chờ lão ba tan tầm, sẽ làm món ngon cho mấy đứa ăn.” Sam Sam không nói nổi, ngài còn tan tầm gì chứ, dọn dọn quán, nhanh về nhà thôi.
Phong Đằng đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội để biểu hiện lúc này,“Ba, để con đến giúp.”
Ba Sam Sam vừa nghe, nét mặt lập tức tươi hẳn lên, đưa liền mấy túi hoa quả bảy tám ký cho Phong Đằng, Phong Đằng còn chưa kịp hiểu gì.
“Túi này của chị Lý đường 13 số 502, túi này là… Túi này là…” Càng tiếp tục nghe, mồ hôi trên trán Phong Đằng lại càng nhiều. “Xong rồi, chỉ nhiêu đó thôi, Tiểu Phong đi giao đi.” …
“Ha ha ha ha” Sam Sam nằm ở trên giường cười đến nghiêng ngả, Phong Đằng đen mặt đứng ở một bên, trừng mắt liếc cô. Sam Sam được đằng chân lân đằng đầu, “Như thế nào, không phục, cửa hàng hoa quả nhà chúng ta chính là quản lý kinh doanh theo hình thức hiện đại hoá, giao hàng tận nơi, phục vụ dây chuyền.”
Ngày thứ hai, Sam Sam thức dậy phát hiện Boss không ở bên cạnh, chỉ có một tờ giấy nhắn lại.
Anh đi bán hoa quả.
Nét chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực, vừa thấy liền biết chính là của Boss nhà cô, nhưng dòng chữ trên đó lại khiến Sam Sam buồn cười.
Ngày thứ hai,
Ngày thứ ba,
…
Boss rõ ràng càng ngày càng về sớm hơn, Sam Sam tò mò nhưng không hỏi ra miệng.
Sáng sớm ngày thứ tư, Sam Sam lặng lẽ theo đuôi Boss tới cửa hàng hoa quả, tới nơi liền thấy ở đó đã sớm có người đứng xếp thành một hàng dài, đương nhiên, tất cả đều là nữ, Boss chỉ việc đưa một túi mỉm cười một cái, đưa một túi cười rồi cười một cái…
Khá lắm, cư nhiên bán đứng sắc tướng!! Sam Sam nắm chặt tay nhỏ bé, cắn chặt răng, đi về nhà.
Giữa trưa, Boss trở về, Sam Sam là kiểu người không dấu được việc gì, liền kéo BOSS vào phòng, chất vấn chẳng chút khí thế: “Anh bán đứng sắc tướng sau lưng em!?”
Thật ra, Phong Đằng đã sớm biết hôm nay ra khỏi nhà Sam Sam đã đi theo sau anh, chỉ là anh không nói ra.
“Có sao?”
“Có!”
“Phải không?”
“Phải!”
“Vậy được rồi!” Nói xong liền dán lên môi Sam Sam.
“Ô ô ô ô……”
Hôn xong. Hai người đều thở hổn hển.
“Sam Sam, như thế này mới gọi là bán đứng sắc tướng.” Nói xong lại tiếp tục hôn Sam Sam một lần nữa, bất quá lúc này cũng không chỉ hôn đơn giản như vậy.