Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố

Chương 2



Cô thấy mình đau đớn và lạnh buốt như đang trải qua cơn ác mộng khi đang thức. Hô hấp trở thành một gánh nặng khó chịu đè lên phổi. Cổ họng và lồng ngực bỏng rát, giống như nội tạng bên trong đang bị chà rửa. Cố gắng lên tiếng, cô chỉ bật ra được một âm thanh nhỏ khàn khàn thì đã nhăn mặt vì đau. “Ôi…”

Một đôi tay mạnh mẽ chỉnh lại thế nằm của cô, lót gối dưới đầu và cổ… gạt gọn lọn tóc lòa xòa trên trán cô. Tiếng lẩm bẩm vang lên bên tai. “Đừng cố nói. Đây, cái này sẽ giúp em.” Cảm thấy mép một chiếc thìa ấm trên môi, cô liền ngả người ra sau. Nhưng người bên cạnh không chịu thôi, đặt bàn tay to lớn giữ gáy cô và lại đưa thìa lên miệng cô lần nữa. Răng cô đập vào chiếc thìa kim loại, và cơ thể run lên không thể kìm chế. Cô nuốt một thìa trà đường nóng, mặc dù việc nuốt thực sự làm cô đau thắt.

“Cô bé ngoan. Một thìa nữa nào.”

Cô gắng bắt mình nuốt thìa thứ hai, rồi thứ ba. Đầu cô được đặt lại gối và một thếp chăn được phủ hết vai cho cô. Chỉ khi đó cô mới cố gắng mở mắt, nheo lại vì nhức mắt dưới vầng sáng của ngọn đèn gần đó. Một người lạ mặt đang cúi người bên trên cô, gương mặt anh ta nửa trong bóng tối, nửa ngoài ánh sáng. Anh ta có mái tóc đen và quyến rũ, từng đường nét đều không còn dấu vết trẻ com. Nước da anh rám nắng và nhuốm vẻ sương gió, viền râu đã cạo để lại một đường màu tối ở hàm. Những đường nét cứng cáp của gương mặt được bù đắp bằng cái mũi dài, khuôn miệng rộng, và cặp mắt xanh sống động. Đôi mắt lạ lùng, hoài nghi, sáng suốt dường như có thể nhìn thấu cô.

“Chết…” Cô hỏi với giọng khản đặc. Mọi thứ, nói, di chuyển, thở, đều đau đớn. Những chiếc kim băng giá đâm cô suốt từ trong ra ngoài, và một vòng kẹp quanh phổi khiến cô gần như không thể hít vào. Tệ nhất là cơn run bần bật trong từng thớ cơ, cơn run rẩy đọa đày cả xương lẫn khớp đến nỗi cô sợ mình sẽ bị xé tan. Giá như cô có thể khiến mình nằm yên một chút. Khi cô nằm yên, cơn run càng dữ dội hơn. Cô đang tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, chìm dần, đuối dần.

“Không, em không chết được đâu,” anh lặng lẽ nói. “Và cơn run cuối cùng sẽ dừng lại thôi. Những vụ như của em thường thế đấy.”

Vụ như của cô ư? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cô ở đây? Đôi mắt sưng phồng ứ đầy nước mắt bối rối, song cô cắn môi để không bật khóc. “Cảm ơn anh,” cô thều thào, dù cô không rõ mình cảm ơn anh vì điều gì. Cô lần tìm cánh tay anh bởi cô cần sự trấn an của hơi ấm con người. Anh dịch người, ngồi xuống mép giường, sức nặng làm đệm lún xuống, và cô cảm thấy anh nắm những ngón tay mình trong bàn tay to lớn của anh. Hơi ấm da anh, sức sống cháy bỏng trong cái nắm tay khiến cô bàng hoàng.

“Xin đừng bỏ rơi tôi,” cô thì thầm, bấu víu lấy anh như thể đó là dây cứu sinh. “Làm ơn.”

Gương mặt nam tính dữ dằn của anh dịu đi trong ánh đèn. Một tia tự giễu kì lạ sáng lên trong đôi mắt xanh không thể nắm bắt. “Tôi không thể chịu được nước mắt phụ nữ. Em mà cứ khóc là tôi đi đấy.”

“Vâng,” cô nói, cắn môi mạnh hơn. Nhưng nước mắt cứ tuôn ra, và người lạ mặt khẽ chửi thề.

Anh bọc cô trong đống chăn nệm và cẩn thận ôm cô, giữ chặt chân tay run rẩy của cô. Cô ngạc nhiên vì cảm giác dễ chịu mà vòng tay anh đem lại. Anh vô cùng mạnh mẽ, ôm cô chặt vào lòng mình. Ngả đầu trên vai anh, cô áp má vào làn vải lanh của chiếc sơ mi anh mặc. Tầm nhìn của cô tràn ngập những chi tiết về anh: da mịn và rám nắng, hình dáng tai gọn ghẽ như dấu hỏi, những lọn tóc nâu sẫm rối mềm được cắt sát đầu không hề hợp mốt.

“Tôi l… lạnh quá…” Cô nói, môi gần sát tai anh.

“Chậc, do em bơi trên sông Thames ấy mà,” anh nói ráo hoảnh. “Đặc biệt là vào thời gian này trong năm.” Cô cảm thấy hơi thở của anh trên trán mình, một chút hơi ấm, và lòng cô tràn ngập cảm giác biết ơn mãnh liệt. Cô không bao giờ muốn rời khỏi vòng tay anh.

Lưỡi cô cảm giác nặng nề khi cô cố làm ướt đôi môi khô nứt nẻ. “Anh là ai?”

“Em không nhớ?”

“Không, tôi…” Những ý nghĩ và hình ảnh lảng tránh nỗ lực muốn nắm bắt chúng của cô. Cô không thể nhớ được điều gì. Hướng nào cũng đều trống rỗng, một sự trống rỗng đến bối rối.

Những ngón tay ấm áp áp sau gáy cô, anh khẻ ngả đầu cô ra sau. Một nụ cười nhẹ nhàn làm khóe miệng anh hơi cong lên. “Grant Morgan.”

“Chuyện gì đ… đã xảy ra với tôi?” Cô cố gắng vượt lên sự đau đớn và cơn run rẩy làm phân tán tư tưởng để nghĩ ngợi. “T… tôi đã ở dưới nước…” Cô nhớ lại cái lạnh mằn mặn đốt cháy mắt và họng, làm ù tai, làm chân tay quờ quạng trở nên tê cứng. Cô thất bại trong cuộc chiến tìm không khí, thấy phổi như muốn nổ tung, thấy chìm dần như thể bên dưới có những bàn tay vô hình đang lôi cô xuống. “A… ai đó lôi tôi lên. Có phải anh không?”

“Không. Một người chèo thuyền đã tìm thấy em bèn gọi cảnh sát. Tôi vô tình là cảnh sát duy nhất có thể đi tối nay.” Tay anh chậm rãi vuốt ve mảnh lưng cô. “Sao em lại rơi xuống sông, Vivien?”

“Vivien?” Cô lặp lại trong nỗi bối rối đến tuyệt vọng. “Tại sao anh lại gọi tôi như thế?”

Một khoảnh khắc yên lặng khiến cô sợ hãi. Anh tưởng cô nhận ra được cái tên… Vivien… Cô gắng nghĩ về một ý nghĩa, hoặc hình ảnh nào đó gần với cái tên. Chỉ có sự trống rỗng.

“Ai là Vivien?” Cổ họng đau nhức co thắt đến nỗi cô hầu như không phát nổi ra tiếng nữa. “Chuyện gì đang xảy ra với tôi?”

“Bình tĩnh lại,” anh nói. “Em không biết tên chính mình ư?”

“Không… tôi không biết, tôi… không nhớ được gì hết cả…” Cô run lên với tiếng khóc sợ hãi. “Ôi… tôi buồn nôn quá…”

Morgan nhanh tay vớ chiếc bát màu kem trên bàn đầu giường cho cô cúi mặt xuống đó. Những cơn nôn khan hành hạ thân thể cô. Khi đợt buồn nôn qua đi, cô lả trong tay anh và run rẩy thảm hại. Anh ngả người cô xuống cho cô gối đầu lên đùi mình.

“Giúp tôi,” cô rên rỉ.

Những ngón tay dài dịu dàng vuốt ve má cô. “Không sao đâu. Đừng sợ hãi.”

Thật đáng kinh ngạc, cho dù rõ ràng chẳng có gì ổn cả và có quá nhiều điều đáng sợ, cô vẫn thấy được an ủi nhờ giọng nói, nhờ bàn tay xoa dịu và nhờ sự hiện diện của anh. Tay anh xoa nhẹ nhàng trên người cô, làm dịu tay chân cô đương run rẩy.

“Thở đi nào,” anh nói, tay xoa xoa giữa ngực cô, và bằng cách nào đó, cô hít vào một ngụm không khí. Cô lơ mơ tự hỏi đây có phải là cảm giác mà người ta cảm thấy khi những linh hồn nơi thiên đường tới để xoa dịu đau đớn… Phải, bàn tay xoa dịu của thiên thần hẳn sẽ như thế này đây.

“Đầu tôi đau quá, “cô rên rỉ. “Tôi cảm thấy lạ lẫm… Tôi hóa điên rồi ư? Tôi đang ở đâu?”

“Nghỉ ngơi đi,” anh nói. “Chúng ta sẽ sắp xếp lại mọi việc sau. Giờ nghỉ ngơi đi.”

“Nói lại cho tôi biết tên anh đi,” cô van nài bằng giọng thều thào.

“Tên tôi là Grant. Em đang ở nhà tôi… và em đã an toàn.”

Không hiểu sao, trong cơn khốn khổ của mình cô vẫn cảm nhận được mong muốn giữ mình xa cách và vô cảm của anh. Anh không muốn tốt với cô, nhưng lại không thể ngăn cản mình. “Grant,” cô lặp lại, nắm bàn tay áp trên ngực mình, yếu ớt đặt nó lên trái tim. “Cảm ơn anh.” Cô cảm thấy anh lặng người, đùi cứng lại bên dưới đầu cô. Mệt mỏi, cô nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ trong lòng anh.

Grant đặt Vivien xuống gối và đắp chăn cẩn thận cho cô. Anh cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh đã giúp phụ nữ gặp rắc rối nhiều lần tới mức không đếm xuể. Tới lúc này anh không còn có khả năng mủi lòng trước hình ảnh phụ nữ gặp nạn nữa. Sẽ tốt hơn cho những người anh phục vụ, chưa kể còn tốt cả cho anh, nếu anh giữ mình bình thản một cách hiệu quả và hoàn thành công việc. Anh đã không khóc trong hàng năm trời. Không gì có thể vượt qua lớp bảo vệ đã dựng lên quanh trái tim anh.

Nhưng Vivien, với vẻ đẹp bị tổn thương và sự ngọt ngào đến không ngờ, ảnh hưởng đến anh nhiều hơn mức anh tin là có thể xảy ra. Anh không tảng lờ nổi nốt ngân sung sướng mãnh liệt khi được thấy cô trong nhà mình… trên giường mình.

Lòng bàn tay anh râm ran khi cảm thấy nhịp đập trái tim cô, như thể anh đang cầm nắm giai điệu của nguồn sinh lực trong cô. Anh rất muốn ở bên cô, ôm cô, không phải vì đam mê mà vì mong muốn cho cô hơi ấm và chở che cô bằng chính cơ thể mình.

Grant xoa xoa mặt, vò mái tóc ngắn ngủn, đoạn đứng dậy lẩm bẩm. Anh đang gặp chuyện quái quỷ gì vậy?

Ký ức về lần anh và Vivien gặp nhau, hai tháng trước, vẫn còn tươi mới trong tâm trí. Anh đã gặp Vivien ở buổi khiêu vũ mừng sinh nhật mà Huân tước Wentworth tổ chức cho tình nhân của mình. Vũ hội có sự tham dự của thế giới ngầm, đám gái điếm sống xa hoa, các tay cờ bạc và vũ công lạc lõng giữa giới thượng lưu nhưng coi mình cao hơn nhiều tầng lớp lao động. Vì vị trí của Grant trong xã hội bất cứ ai cũng không thể xác định nổi nên anh được mời tới các cuộc tụ tập của mọi tầng lớp xã hội, từ cao nhất tới thấp nhất. Anh quan hệ với cả người đạo mạo lẫn kẻ đạo đức đáng ngờ, rồi cả bọn đồi bại không che giấu, anh thuộc về bất cứ nơi đâu mà cũng chẳng thuộc về đâu cả.

Vũ phòng riêng, với những tác phẩm thạch cao công phu hình Hải vương, tiên cá, cá heo và các loài cá khác, là phông nền tuyệt hảo cho Vivien. Cô trông cũng chẳng khác nào một nàng tiên cá trong chiếc váy lụa xanh dài ôm lấy từng đường cong cơ thể. Cổ áo xẻ sâu cùng mép váy viền xa tanh trắng và vải sa tanh thẫm may xếp nếp, còn tay áo chỉ là vạt vải sa che vai. Vivien đã thấm ướt váy để nó dính sát hơn vào chân và đùi mình bất chấp bầu không khí rét buốt bên ngoài, đó là điều không thể thoát khỏi mắt Grant hay bất cứ gã đàn ông nào.

Lần đầu tiên bắt gặp hình ảnh cô chẳng khác nào hứng một cú đấm vào bụng. Cô không mang vẻ đẹp kinh điển, nhưng cô hừng hực sức sống như một ngọn lửa với sự kết hợp đầy hấp dẫn giữa nét ngọt ngào và vẻ mê hoặc trên gương mặt. Đôi môi giống như một giấc mộng hoang đường trở thành hiện thực, mềm mại, căng mọng và gợi dục không thể lẫn được. Những lọn tóc gợn sóng đỏ màu hoàng hôn được kẹp lên cao, phô bày cần cổ mong manh và đôi vai ngà ngọc đẹp nhất mà Grant từng thấy.

Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh, Vivien nhìn lại anh, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười vừa mời mọc vừa chế nhạo.

“A, anh để ý cô Duvall, tôi thấy rồi.” Huân tước Wentworth xuất hiện bên cạnh Grant, gương mặt đầy nếp nhăn của lão chưng ra vẻ rúm ró. “Tôi cảnh báo anh đấy, anh bạn, Vivien Fuval đã để lại cả dải trái tim tan vỡ sau gót chân cô nàng.”

“Giờ cô ta đang thuộc về ai?” Grant lẩm bẩm, biết rõ một người phụ nữ đẹp như thế này sẽ không thiếu ràng buộc.

“Ngài Gerard, cho tới gần đây. Ông ta được mời tới vũ hội, nhưng lại từ chối mà không hề giải thích. Tôi thì tôi đồ là ông ta đang ở nhà tự liếm vết thương trong khi Vivien tìm kiếm người bảo hộ mới.” Wentworth cười khùng khục trước nét mặt đầy tính toán của Grant. “Ngay cả cân nhắc về chuyện đó cũng đừng, anh bạn ạ.”

“Tại sao không?”

“Đầu tiên, cô ta đòi một khoản kha khá đấy.”

“Thế nếu tôi trả được thì sao?” Grant hỏi.

Wentworth lơ đãng giật giật một lọn tóc bạc. “Cô ta thích đàn ông có tước vị và đã lập gia đình… và, chậc, trau chuốt hơn anh nhiều, anh bạn. Dĩ nhiên không hề có ý xúc phạm đâu nhé.”

“Dĩ nhiên là không,” Grant tự động lẩm bẩm. Anh chưa bao giờ cố che giấu xuất thân gian khó của mình, thậm chí còn lợi dụng nó trong một số trường hợp. Thực ra nhiều phụ nữ còn cảm thấy thích thú khi biết về nghề nghiệp của anh và chuyện anh không phải con nhà gia thế. Rất có thể Vivien Duvall cũng sẽ thích thay đổi không khí hầu thoát khỏi đám người bảo hộ quý tộc với bộ móng tay cắt sửa gọn gàng và những cử chỉ ra bộ mình quan trọng.

“Cô ả nguy hiểm lắm,” Wentworth khăng khăng. “Nghe đâu mới hai tuần trước cô ả dồn ép một thằng khốn đáng thương tội nghiệp đến nước phải tự tử cơ đấy.”

Grant cười khinh miệt. “Tôi chẳng phải hạng người sẽ bỏ mạng chỉ vì tình yêu của đàn bà, thưa ngài.”

Anh tiếp tục theo dõi Vivien lúc ấy vừa lấy trong túi xách đính cườm ra một hộp đựng nốt ruồi giả gắn đá quý. Mở hộp ra cô ngắm nhìn dung mạo mình trong chiếc gương bé xíu gắn ở nắp hộp. Cô cẩn thận chạm một đầu ngón tay đeo găng vào nốt ruồi hình trái tim được dán khéo léo trên khóe đôi môi ngon lành của cô. Rõ ràng cô chỉ lắng nghe nửa vời một quý ông đang cô gắng bắt chuyện với mình. Dường như khó chịu vì sự chú ý của hắn, cô chỉ về phía bàn đồ ăn. Hắn lập tức đi lấy cho cô một đĩa, còn cô tiếp tục chăm chú ngắm nhìn mình trong gương.

Nhận thấy cơ hội, Grant lấy một ly rượu trên khay của một người phục vụ đi qua. Anh tiến tới Vivien, còn cô đóng nắp hộp lại rồi cất vào túi.

“Quay lại sớm vậy?” cô hỏi mà không nhìn anh, giọng uể oải và buồn chán.

“Người tháp tùng lẽ ra phải biết không nên để một phụ nữ đẹp như cô ở lại một mình.”

Sự ngạc nhiên lướt qua đôi mắt xanh thẫm của Vivien. Ánh mắt cô hạ xuống ly rượu được mời trong tay anh.

Cô cầm lấy cái chân uốn lượn khéo léo của ly rượu hình kèm trompet và thanh thoát nhấp môi. “Anh ta không phải người tháp tùng tôi.” Giọng cô rơi vào tai anh êm mượt như nhung. “Cảm ơn anh. Tôi khát khô cả môi rồi.” Cô lại nhấp môi, mắt lướt rời mắt anh. Giống như hầu hết những gái làng chơi thành công, cô có kiểu nhìn tâng bốc khiến đàn ông cảm thấy như mình là kẻ duy nhất trong phòng.

“Ban nãy ông cứ nhìn tôi chằm chằm,” cô nhận xét.

“Tôi không có ý lỗ mãng với cô đâu.”

“Ồ, tôi đã quen với những cái nhìn như thế rồi,” cô nói.

“Tôi chắc chắn là vậy.”

Cô cười, thoáng để lộ ra hàng răng trắng như ngọc trai. “Chúng ta vẫn chưa được giới thiệu.”

Grant cười đáp lại. “Tôi có cần đi tìm người thực hiện nghi thức đó không?”

“Không cần.” Đôi môi hồng hào mềm mại chạm vào miệng ly rượu. “Ông là ông Morgan, cảnh sát phố Bow. Chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng tôi chắc mình đúng.”

“Tại sao cô lại nghĩ như vậy?”

“Ông phù hợp với miêu tả. Chiều cao và đôi mắt xanh của ông khó lẫn với ai được.” Cô mím môi nghĩ ngợi. “Nhưng có một điều gì đó khác nữa ở ông… cảm giác như ông thoải mái lắm trong môi trường như thế này. Tôi đồ là ông thà làm bất cứ điều gì để khỏi phải đứng ở đây trong căn phòng ngột ngạt này và nói chuyện phiếm. Và cà vạt của ông thắt quá chặt.”

Grant cười, giật nhẹ đoạn vải lanh trắng hồ cứng thắt quanh cổ mình bằng nút thắt điệu nghệ. Những trói buộc văn minh của áo cổ cao và cà vạt cứng đôi khi vượt quá khả năng chịu đựng của anh. “Cô sai một điểm rồi, cô Duvall, không có gì tôi thích hơn là nói chuyện với cô.”

“Làm sao ông biết tên tôi, thưa ông? Đã có ai nói với ông về tôi sao? Tôi rất muốn biết người ta đã nói gì.”

“Tôi nghe nói cô đã làm tan vỡ nhiều trái tim.”

Cô cười, rõ ràng thích thú vì nhận định đó, và đôi mắt xanh sáng lên tinh quái. “Đúng vậy. Nhưng tôi chắc ông cũng đã làm tan vỡ trái tim của biết bao phụ nữ thuộc về mình rồi.”

“Thật dễ dàng làm tan vỡ trái tim người khác, cô Duvall. Thử thách thú vị hơn là làm sao để giữ tình yêu của một người chứ không phải đánh mất nó.”

“Ông nói về tình yêu nghiên túc quá,” Vivien nói. “Rốt cuộc nó cũng chỉ là một cuộc chơi mà thôi.”

“Phải vậy không? Nói cho tôi biết luật chơi của cô đi.”

“Nó giống như chơi cờ vậy. Tôi cẩn thận lập chiến lược cho mình. Tôi hy sinh một con tốt khi nó không còn hữu ích nữa. Và tôi không bao giờ để lộ những suy nghĩ thật sự của mình cho đối thủ biết.”

“Rất thực tế.”

“Ở vào vị trí của tôi người ta cần phải như vậy.” Nụ cười khiêu khích của cô nhạt đi đôi chút khi nhìn anh. “Tôi không thích biểu cảm của ông, ông Morgan.”

Grant thấy sức cuốn hút ban đầu của cô bắt đầu nhạt dần khi anh nhận ra rằng có đong đưa với cô thể nào đi nữa thì cuối cùng rồi cũng chẳng tới đâu. Cô gian xảo, khó chơi, sẵn sàng lên giường không danh phận. Anh muốn nhiều hơn thế, cho dù cô có xinh xắn đến mấy đi nữa.

Ánh mắt cô đăm đăm kiếm tìm ở biểu cảm lạnh nhạt của anh, và cô hơi bĩu môi một cách quyến rũ. “Hãy cho tôi biết luật chơi của ông, ông Morgan.”

Một tiếng cười trong trẻo thoát ra khỏi miệng cô. “Điều đó có thể khá bất tiện, ông biết đấy.”

“Phải, tôi biết.”

Rõ ràng tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân, Vivien làm dáng trước anh, đưa ngực ra trước, đặt một bàn tay duyên dáng lên bờ hông cong thanh tú. Grant biết anh nên thán phục cô, nhưng anh lại không thể ngừng tự hỏi tại sao đàn bà đẹp lộng lẫy lại thường tự mãn đến thế.

Qua khóe mắt, anh thấy người đứng cùng Vivien lúc trước đang sải bước gấp gáp và lo lắng tiến tới họ, một đĩa đồ ngon nắm chặt trên tay. Rõ ràng hắn quyết bảo vệ lãnh thổ của mình, và Grant chẳng có ý muốn tranh cãi với hắn. Vivien Duvall không đáng cho một cuộc xung đột ở chốn đông người thế này.

Vivien dõi theo hướng anh nhìn, và khẽ thở phì. “Mời tôi nhảy trước khi tên chán ngắt đó về đi,” cô hạ giọng nói.

“Xin thứ lỗi, cô Duvall,” Grant thì thầm, “tôi ghét phải tước đi của anh ta niềm vui được ở bên cô. Nhất là sau khi anh ta cất công đi lấy đồ ăn cho cô.”

Mắt Vivien mở to khi nhận ra mình đã bị từ chối. Màu hồng ửng lan ra má và trán, xung đột với màu đỏ nâu của tóc cô. Khi cô có thể mở miệng trả lời, giọng cô đầy khinh thị. “Có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, ông Morgan nhỉ. Tôi sẽ tìm ông nếu có khi nào tôi bị móc túi hoặc cướp đường.”

“Xin cứ làm thế,” anh trả lời, hoàn toàn lịch sự, và rồi bỏ đi sau khi cúi chào nhanh.

Grant đã nghĩ chuyện như thế là xong, nhưng thật không may cuộc chạm trán ngắn ngủi của họ đã không lọt khỏi mắt của những người khác ở vũ hội. Và Vivien, với một hành động trả thù nhỏ mọn, đã kể lại tình huống theo cách làm của những kẻ ngồi lê đôi mách che miệng cười hí hí. Vivien khéo léo bóng gió với cả đàn miệng lưới đung đưa rằng ông Morgan đáng gớm đã chèo kéo cô, và bị cô từ chối thẳng thừng. Việc một cảnh sát phố Bow lừng danh lại đi cố gắng lấy lòng Vivien Duvall để rồi thất bại khiến ai cũng thấy khôi hài. “Hắn chẳng nguy hiểm như người ta bàn tán,” ai đó ranh mãnh nhận xét trong tầm nghe của Grant, “nếu hắn dễ dàng bị đàn bà chơi cho một vô mất mặt như vậy.”

Lòng tự tôn của Grant bị giáng đòn mạnh khi những lời dối trá cố ý lan rộng… nhưng anh đã gắng giữ yên lặng trước chuyện đó. Anh biết rằng, cũng như tất cả mọi tin đồn, chúng sẽ nhanh chóng nhạt đi nếu không ai lên tiếng đổ thêm dầu vào lửa. Tuy nhiên, mỗi khi cái tên Vivien được nhắc tới, bao giờ anh cũng thấy khó chịu, đặc biệt khi người ta quá cẩn trọng dò xét phản ứng của anh. Anh đã làm mọi thứ có thể để thể hiện rõ sự thờ ơ của mình, nhưng trong thâm tâm anh tự hứa rồi Vivien sẽ phải hối tiếc vì những lời dối trá mình gieo rắc. Đó là một lời hứa mà anh vẫn giữ và quyết thực hiện.

Đi tới cửa sổ, Grant kéo tấm mành cửa Damask xanh thẫm ra và nhìn qua những tấm kính dài. Ánh mắt nôn nóng tìm kiếm bóng dáng bác sĩ Linley trên con phố tối tăm và yên lặng. Chưa đầy một phút sau, cỗ xe ngựa thuê dừng lại trước ngôi nhà mặt phố. Linley từ xe ngựa bước ra, vẫn không đội mũ như mọi khi, mớ tóc sẫm màu bù xù sang lên trong ánh đèn đường. Anh không tỏ ra vội vã, nhưng chân sải bước những bước dài. Xách cặp da nặng chứa đồ nghề bác sĩ như thể nó chẳng có tí trọng lượng nào, anh bước tới cửa trước.

Grant đợi ở cửa phòng ngủ, gật đầu chào bác sĩ khi anh bước lên cầu thang chính cùng bà quản gia. Sự tân tiến và trí thông minh của Linley khiến anh trở thành một trong những bác sĩ đắt khách nhất Luân Đôn. Và việc anh là một anh chàng gần ba mươi đẹp trai chưa vợ chẳng khiến danh tiếng của anh suy giảm chút nào. Những quý bà quý cô giàu có cứ sồn sồn đòi được anh thăm bệnh, cho rằng chỉ bác sĩ Linley mới có thể chữa khỏi chứng đau đầu và các căn bệnh phụ nữ khác của họ. Grant thường xuyên cảm thấy buồn cười khi nghe những lời càu nhàu của Linley về việc luôn bị phụ nữ giàu sang độc chiếm thay vì được dành thời gian cho các ca khó hơn.

Hai người bắt tay nhau nhanh chóng. Họ thực sự có thiện cảm với nhau, cả hai đều là những người chuyên nghiệp thường phải thấy những mặt tốt nhất và xấu nhất mà con người có thể làm.

“Chà, Morgan,” Linley thoải mái nói, “chuyện này phải đáng giá với việc lôi tôi khỏi cốc cà phê brandy ở quán Tom đấy nhé. Có chuyện gì vậy? Anh trông ổn đấy chứ.”

“Tôi có một vị khác cần anh quan tâm,” Grant trả lời, mở cửa dẫn anh vào phòng ngủ. “Cô gái này được lôi lên khỏi dòng Thames khoảng một giờ trước. Tôi đưa cô ta về đây, và cô ta tỉnh lại khoảng mười phút. Điều lạ lùng là, cô ta nói mình không nhớ gì cả. Cô ta thậm chí không thể nói cho tôi biết tên của mình nữa. Liệu có chuyện như thế không?”

Đôi mắt xám của Linley nheo lại ngẫm nghĩ. “Có chứ, dĩ nhiên. Mất trí nhớ hay xảy ra hơn anh nghĩ đấy. Nó thường xuất hiện ở người già, hay người uống quá nhiều rượu…”

“Còn bị đánh vào đầu và suýt chết đuối thì sao?”

Môi bác sĩ chu lại huýt sáo khẽ khàng. “Quý cô tội nghiệp,” anh lẩm bẩm. “Đúng thế, tôi từng có lần gặp ca mất trí nhớ do bị thương ở đầu. Tay này bị thương trong một vụ tai nạn ở xưởng đóng tàu – một thanh dầm rơi xuống đúng thóp hắn, thế là hắn bất tỉnh ba ngày. Khi tỉnh lại, hắn thấy rối tinh cả lên. Thói quen đi lại, viết lách và độc sách báo thì vẫn dễ dàng nhưng hắn không nhận ra người nào trong gia đình, và chẳng nhớ được gì về quá khứ.”

“Trí nhớ của anh ta có trở lại không?”

“Năm hay sáu tháng sau gì đó. Nhưng tôi nghe nói có một ca chỉ vài ngày là trí nhớ đã trở lại rồi. Không thể nói trước được sẽ mất bao nhiêu thời gian. Hoặc liệu trí nhớ có quay lại được hay không.” Đi ngang qua Grant, Linley tiến tới giường và đặt cặp đồ nghề bác sĩ xuống ghế. Khi cúi xuống bệnh nhân đang ngủ, vị bác sĩ ngạc nhiên kêu lên khe khẽ, chỉ vừa vặn để Grant nghe thấy được. “Cô Duvall!”

“Trước anh từng chữa cho cô ta à?”

Linley gật đầu, tỏ ra phiền não. Có gì đó trong biểu cảm của bác sĩ khiến Grant cảm thấy rằng Vivien tới khám vì một căn bệnh nghiêm trọng hơn đau đầu nhiều.

“Bệnh gì vậy?” Grant hỏi.

“Anh biết tôi không thể tiết lộ chuyện đó mà.”

“Cô ta chẳng nhớ được gì – anh có kể cho tôi hay không thì đối với cô ta cũng chẳng có gì khác biệt.”

Linley không bị lý lẽ đó làm lung lay. “Morgan, anh không phiền rời khỏi phòng trong khi tôi khám cho bệnh nhân của mình chứ?”

Grant chưa kịp trả lời thì Vivien cựa mình rên lên. Cô dụi mắt, nheo nheo nhìn gương mặt không quen thuôc của bác sĩ. Nắm bắt được tâm trạng cô rõ tới kì lạ, Grant cảm nhận đúng khoảnh khắc cô bắt đầu hoảng loạn. Anh sải ba bước tới bên giường nắm lấy bàn tay run rẩy. Sức mạnh trong cái nắm tay của anh dường như đã làm cô bình tĩnh lại. “Grant,” giọng cô vỡ ra, ánh mắt lướt tới gương mặt anh.

“Bác sĩ đang ở đây,” anh thủ thỉ. “Tôi sẽ đợi ngoài cửa trong khi anh ấy khám cho em. Được không?”

Một khoảng lặng dài trôi qua trước khi cô khẽ gật đầu và buông tay anh ra.

“Ngoan lắm,” Grant nhẹ nhàng gài một lọn tóc sau cái tai nhỏ nhắn.

“Hai người có vẻ đã nhanh chóng trở thành bạn bè đấy,” Linley nhận xét.

“Đó là phong cách của tôi với phụ nữ,” Grant nói. “Họ không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tôi.”

Miệng Linley nhếch lên. “Hấp dẫn? Sao tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh có chút hấp dẫn nào nhỉ.”

Cả hai đều ngạc nhiên khi giọng nói khan khan yếu ớt của Vivien tham gia vào cuộc nói chuyện. “Đó là bởi vì... anh không phải phụ nữ.”

Grant nhìn cô mà không thể không nở một nụ cười. Cô có thể sống dở chết dở nhưng bản tính lả lơi vẫn chẳng hề thay đổi. Và lạy Chúa, anh hoàn toàn không miễn dịch. “Em đang cố bênh vực tôi, phải không?” Anh cúi xuống đưa ngón tay vuốt ve gò má cô. “Tôi sẽ phải cảm ơn em sau vậy.” Một đơn sắc hồng chầm chầm ửng lên trên gương mặt Vivien. Grant không nhận ra ngữ điệu của anh quyến rũ một cách vô thức cho tới khi bác sĩ ném cho anh một cái nhìn suy đoán.

Ngay lập tức Grant rời khỏi phòng. Cau có anh dựa lung vào bức tường dán giấy ở hành lang.

“Mẹ kiếp, Vivien,” anh thì thầm.

Trước đây thật dễ dàng từ chối Vivien, khi mà anh thấy cô hời hợt, rỗng tuếch, gian xảo. Và anh sẽ chẳng thêm bận tâm tới cô nếu không phải vì chuỗi dối trá tổn hại tới long kiêu hãnh của anh mà cô gieo rắc khắp Luân Đôn. Grant hẳn đã căm hận cô nếu cô đáng để anh bỏ ra thứ cảm xúc mạnh mẽ nhường ấy.

Nhưng trong cuộc đời của mỗi người đàn ông hoặc đàn bà đều có những lúc mà hoàn cảnh khiến người ta yếu đuối, và thời điểm đó của Vivien đã tới. Cô mất trí nhớ thật, hay đang giả bộ? Và nếu trí nhớ của cô thật sự mất đi… thì cô cũng đánh mất tất cả sự phòng vệ, những nỗi oán hận và những trò giả bộ vẫn giúp người trưởng thành không để lộ ra con người thật của mình với kẻ khác. Bao nhiêu gã đàn ông đã có được cơ hội gặp con người thật của Vivien? Không kẻ nào. Anh dám đem cả mạng mình ra đánh cược.

Một quý ông sẽ không lợi dụng tình huống này. Nhưng anh chẳng phải quý ông.

Anh đã từng hứa rằng Vivien sẽ phải trả giá cho trò đùa hèn hạ của mình – và cô nhất định sẽ phải trả giá, trả cả lãi nữa. Giờ đây cô nằm trong tay anh, cô sẽ không thoát đi đâu được chừng nào lòng kiêu hãnh của anh chưa được bồi thường. Anh sẽ lấy cô ra làm trò tiêu khiển tới chừng nào anh chán, hoặc cho tới chừng nào trí nhớ của cô quay lại. Tùy chuyện nào đến trước.

Anh cười thỏa mãn, cơn nhức nhối vì khao khát nóng bỏng trong lồng ngực dường như được dịu bớt.

Sau một khoảng thời gian hồ như lâu không đo nổi, Linley mở cửa mời anh vào phòng. Vivien có vẻ đã bình tĩnh nhưng kiệt sức, gương mặt cô nhợt nhạt y hệt chiếc gối lanh trắng dưới đầu. Một nụ cười mơ hồ sang lên trên môi khi cô thấy Grant.

“Thế nào?” Grant hỏi trong khi Linley cúi xuống đóng cặp đồ nghề lại.

Linley ngẩng lên: “Có vẻ cô Duvall bị chấn động não, mặc dù không nặng lắm.”

Mặt Grant nheo lại trước khái niệm không quen thuộc.

“Một cú đánh vào sọ,” Linley giải thích, “gây ra sang chấn cho não. Di chứng thường kéo dài vài tuần, có thể môt tháng và có thể dẫn tới lẫn, buồn nôn và cơ thể suy nhược. Và ở trong trường hợp cụ thể này là mất trí nhớ.”

“Anh định chữa thế nào?” Grant cộc lốc hỏi.

“Không may, các triệu chứng của chấn động, bao gồm cả mất trí nhớ phải để nó tự nhiên. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc yêu cầu bệnh nhân nghỉ ngơi. Tôi không nghĩ cô Duvall sẽ mắc phải bệnh nan y gì sau chuyện này, mặc dù vài ngày tới sẽ không dễ chịu lắm. Tôi để lại một ít bột hỗ trợ tiêu hóa để chống lại ảnh hưởng của nước mặn mà cô ấy uống phải, và thuốc mỡ bôi các vết bầm và trầy da. Tôi không tìm thấy dấu hiệu rạn xương hay thương tổn bên trong, chỉ hơi bị bong gân một bên mắt cá chân.” Anh bước tới bên Vivien vỗ vào tay cô. “Ngủ đi,” anh ân cần khuyên. “Đó là lời khuyên tốt nhất tôi có thể cho cô.”

Bác sĩ cầm cặp lên bước qua phòng, dừng lại gần cửa để bàn bạc với Grant. Đôi mắt xám nghiêm túc gặp mắt Grant, và anh nói bằng giọng đủ thấp để Vivien không nghe được. “Có các vệt ngón tay quanh cổ và dấu hiệu vật lộn. Tôi đoán anh sẽ điều tra?”

“Dĩ nhiên.”

“Hiển nhiên tình trạng mất trí nhớ của cô Duvall sẽ làm việc của anh càng thêm khó. Tôi không có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng tôi biết trí óc là một công cụ mỏng manh.” Lời cảnh báo nằm trong giọng nói nghiêm túc của bác sĩ. “Tôi cực lực đề nghị cô Duvall được ở trong môi trường yên bình. Khi nào cô ấy cảm thấy khá hơn, có thể cho cô ấy tới thăm những địa điểm cũng như người quen để hỗ trợ trí nhớ. Tuy nhiên, anh có thể sẽ làm bệnh cô ấy thêm nghiêm trọng nếu cứ bắt cô ấy nhớ lại điều mình chưa sẵn sàng.”

“Tôi sẽ không làm hại cô ta.” Grant nhăn mày cau có.

“Chậc, khả năng thẩm vấn của anh thì vang tiếng rồi. Nghe bảo anh có thể ép những tên tội phạm chai lì nhất phải thú tội… và phòng trường hợp anh đang nghĩ tới việc ép ký ức của cô Duvall quay lại…”

“Hiểu rồi,” Grant bực mình lẩm bẩm. “Trời ạ. Hẳn thiên hạ nghĩ tôi cứ lang thang đi làm mấy cái trò đá chó và dọa bọn con nít.”

Linley cười khùng khục khi thấy anh bực bội. “Tôi chỉ biết tiếng tăm của anh thôi, anh bạn. Chào nhé, tôi sẽ sớm gửi anh hóa đơn.”

“Cứ việc,” Grant nói, không che giấu sự nôn nóng muốn gã thầy thuốc biến đi.

“Còn một điều nữa… bệnh nhân bị chấn động não rất dễ tổn thương. Một chấn động nữa lên đầu, như bị ngã, có thể gây nguy hại hoặc thậm chí mất mạng.”

“Tôi sẽ chăm sóc cô ta.”

“Được rồi, Morgan.” Vị bác sĩ cười ấm áp về phía Vivien. “Au revoir[1], cô Duvall. Mấy ngày nữa tôi sẽ tới khám lại.”

[1] Tiếng Pháp, nghĩa là tạm biệt.

Bà Buttons ngó đầu qua cửa, ánh mắt chăm chú nhìn Grant. “Thưa ông? Ông có cần gì không?”

“Giờ thì chưa cần gì.” Grant thì thầm, nhìn theo bà quản gia đi tiễn bác sĩ tới cầu thang chính.

“Tiếng tăm của anh như thế nào?” Vivien yếu ớt hỏi, hẳn đã nghe thấy những lời cuối cùng của bác sĩ.

Grant tới chỗ cô ngồi xuống ghế bên giường. Anh đan tay vào nhau và duỗi đôi chân dài ra, bắt chéo mắt cá chân. “Tôi mà biết thì trời sập.” Anh nhún vai cáu kỉnh. “Tôi là cảnh sát phố Bow. Trong nghề của tôi, người ta luôn luôn dối trá, che giấu và lảng tránh các câu hỏi. Chỉ là tôi có cách đi tới sự thật, và điều đó khiến họ không thoải mái.”

Mặc dù Vivien mệt lả, song một tia hứng thú vẫn hiện lên trong đôi mắt xanh của cô. “Anh ‘có cách’,” cô gà gật hỏi. “Thế nghĩa là sao?”

Anh đột nhiên cười toe, không thể ngăn mình rướn lên trước vén mớ tóc xõa xuống mặt cô. “Thế nghĩa là tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì để tìm ra sự thật.”

“À.” Cô ngáp, cố gắng thức, nhưng sự mệt mỏi rõ ràng áp đảo tất cả. “Grant,” cô thì thầm, “tiếng tăm của tôi thế nào?”

Cô ngủ mất trước khi anh có thể trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.