Ngoài Vùng Kiểm Soát

Chương 25: Đề Phòng



Về phía Giản Thịnh Nam, vừa dứt lời anh đã cảm thấy bản thân có chút quá đáng, nhưng hối hận thì anh không có, bởi vì nếu không làm như vậy cô sẽ không bao giờ chịu nghe lời.

"Tôi nói tôi bị đau đầu, lẽ nào em không lo cho tôi sao?" Giản Thịnh Nam bất ngờ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô đặt lên đùi mình, âu yếm vuốt ve.

Doãn Niệm thật không nghĩ anh lại thay đổi thái độ một chóng mặt như vậy, cô thực sự không hiểu.

Phản ứng duy nhất của cô là nhíu chặt hàng lông mày, bàn tay bị anh giữ lấy cũng không có ý định thu hồi, cô muốn xem anh sẽ làm gì tiếp theo.

Thấy cô không đáp lại lời mình, Giản Thịnh Nam chỉ thở dài một tiếng rồi chậm rãi nâng bàn tay mảnh khảnh của cô đến bên môi, một nụ hôn thật khẽ đặt lên mu bàn tay cô: "Em thật sự không lo cho tôi sao?"

Lúc này Doãn Niệm mới nhếch môi hừ lạnh một tiếng, tại sao cô phải lo cho anh chứ? Anh là gì của cô?

Chẳng là gì cả!

Thời điểm cô lạnh lùng thu tay về thì di động của Giản Thịnh Nam cũng đồng thời đổ chuông, Giản Thịnh Nam nhìn cô thêm vài giây rồi tiếp nhận cuộc gọi.

"Con bé Doãn Niệm trốn ra khỏi nhà rồi.

" Đây xác thực là giọng nói của Giản Thanh Hải.

Thực ra vừa rồi ông có đến nhà sau tìm cô nhưng không thấy, điều kì lạ là quần áo và sách vở của cô đã không còn ở đó, vì vậy ông mới gọi điện để thông báo cho anh biết.

"Con bé đang ở chỗ con.

" Giản Thịnh Nam bình thản nói: "Nó không muốn sống ở nhà nữa nên con sẽ đưa nó đến nhà riêng của con.

"

Giản Thanh Hải suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Như thế cũng tốt! Sau này nếu có nhiều thời gian ta nhất định sẽ tới thăm con bé.

"

"Được.

"

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại kia, Giản Thịnh Nam liền quay sang nói với Doãn Niệm: "Gần đây Giản Thanh Hải có vẻ rất quan tâm đến em.

"

Doãn Niệm lạnh giọng đáp: "Đó là chuyện của ông ta!"

"Tôi không hy vọng sẽ có một ngày em đứng về phía ông ta.

"

"Tại sao chứ?"

Giản Thịnh Nam lãnh khốc nhìn cô: "Bởi vì đến lúc đó, chúng ta sẽ trở thành kẻ thù của nhau.

"

Nghe anh nói như vậy, Doãn Niệm không khỏi cúi đầu cười thấp một tiếng, nụ cười có chút thê lương: "Hiện tại tôi và anh còn chưa phải là kẻ thù sao?"

"Hiện tại em là người phụ nữ của tôi!"

!

Càng về đêm trời lại càng thêm lạnh.

Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, một chiếc Audi chầm chậm đỗ lại trước đại sảnh của ngôi biệt thự.

Bên trong xe, bầu không khí vẫn yên tĩnh như vậy, thậm chí còn có chút u ám.

"Kể từ hôm nay, nơi này sẽ là nhà của em.

Vào nhà thôi!" Giản Thịnh Nam để lại cho cô một câu rồi tao nhã bước xuống xe.

Một lúc sau, Doãn Niệm cũng mở cửa bước xuống, trong tay cô lúc này vẫn còn ôm chặt túi đồ.

Giản Thịnh Nam thấy thế liền buông lời trách cứ: "Mới mười mấy tuổi đầu đã tập thói trốn nhà ra đi.

Sao, em muốn chết đói hay chết rét đây?"

Doãn Niệm dường như không để vào tai những lời anh nói, lặng lẽ trút tiếng thở dài đầy mệt nhọc.

"Bây giờ tôi có thể nghỉ ngơi được chưa?"

Giản Thịnh Nam khẽ gật đầu: "Ừm.

Trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi lại đến đây với em.

"

Sau khi Giản Thịnh Nam rời khỏi, Doãn Niệm được một người hầu dẫn đến phòng ngủ của anh, bởi vì ngày mai cô còn có một bài kiểm tra quan trọng nên tối đó cô chỉ tập trung cho việc ôn bài, còn những chuyện không vui kia cô hoàn toàn không muốn nghĩ tới.

!

Sáng sớm hôm sau.

Căn phòng vốn yên tĩnh bỗng truyền đến tiếng bước chân lãnh đạm, cô gái đang nằm ngủ trên giường vẫn không hay biết gì.

Giản Thịnh Nam như có như không nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi tiến thẳng về phía kép sắt, nhập mật khẩu rồi lấy ra một túi tài liệu.

Kiểm tra qua một lần, nhận thấy không có vấn đề gì, anh cẩn thận đem kép sắt khoá lại sau đó rời khỏi phòng.

Sở dĩ anh mang số tài liệu này đi là vì mức độ quan trọng của nó, và một phần cũng là vì anh không tin tưởng cô!

!

Hôm nay, khi Doãn Niệm vừa đặt chân vào lớp thì đã thấy Giản Tiêu Niên đang ngồi ở chỗ của mình, một bộ dáng vô cùng vênh váo.

Khuôn mặt của Doãn Niệm vẫn bình thản như chưa có việc gì xảy ra, đôi chân đi một mạch đến chỗ ngồi của cô ta, từ tốn đặt mông xuống.

Cứ xem như hôm nay Giản Tiêu Niên muốn đổi chỗ với cô đi!

Giản Tiêu Niên cảm thấy rất tức giận nhưng cô ta đã kịp nén lại, thay vì động tay động chân với cô như trước kia, cô ta chuyển sang dùng miệng lưỡi châm chích cô.

"Nghe nói mày đã trốn ra khỏi nhà, tao quả thật có chút tò mò, không biết đêm qua mày đã ngủ ở công viên hay gầm cầu vậy?"

Doãn Niệm ung dung đáp: "Đêm qua tôi ngủ trong một căn phòng rất rộng và đẹp, giường cũng rất ấm.

Cảm ơn cô đã quan tâm!"

Câu trả lời của cô dường như đã nằm ngoài dự liệu của cô ta.

"Mày nghĩ tao sẽ tin mày à?" Giản Tiêu Niên bị cô chọc điên, hung hăng nắm lấy mớ tóc của cô giật mạnh ra sau, khuôn mặt xinh xắn giờ đã vặn vẹo đến khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.