Ngoài Vùng Kiểm Soát

Chương 53: Vui Vẻ



Sau cuộc điện thoại đó, Doãn Niệm mang theo tâm trạng cực kỳ vui vẻ trở về phòng, thật không ngờ nơi đó đã sớm biến thành một bãi chiến trường, từ chăn gối đến cách vật dụng khác trong phòng đều bị vứt xuống sàn nhà.

Doãn Niệm chống hai tay bên hông thở hổn hển, Giản Tiêu Niên chết tiệt!

Cô thầm mắng cô ta một tiếng rồi đi ra ngoài gọi người hầu.

“Tiểu thư có gì căn dặn vậy ạ?”

Doãn Niệm dõng dạc nói: “Tôi muốn đổi sang phòng khác.”

“Tiểu thư muốn đổi sang phòng nào?”

“Phòng của đại thiếu gia.

Các người mau vào trong giúp tôi thu gọn đi, còn nữa, tôi muốn đổi gra giường trong phòng của đại thiếu gia.”

Nói xong, cô đi thẳng xuống phòng của anh, việc đầu tiên cô làm chính là tháo cái gra giường đã bị Giản Tiêu Niên vấy bẩn ra, đợi người hầu thay gra giường khác, cô mới an tâm nằm lên giường.

Thật ra đây là lần thứ hai cô được nằm trên giường chiếc giường này, cảm giác thực sự rất khó tả…

Giản Tiêu Niên khi biết được cô đã dọn sang phòng anh cũng không làm gì được, nhưng quả thật cô ta không hề nuốt trôi cục tức này!

Ngày hôm sau, Doãn Niệm vẫn đến trường nưu mọi khi, chỉ là trước khi lên lớp cô đã dặn dò tài xế riêng không cần đến đón cô khi tan học.

Hôm nay Giản Tiêu Niên đến trường với một khuôn mặt cực kỳ khó coi, ngay cả bạn bè thân thiết của cô ta cũng không dám lại gần, Doãn Niệm càng không khó ngàng đến cô ta, cô ta cũng không gây sự với cô.

Đúng 11 giờ, tiếng chuông reo lên inh ỏi báo hiệu một buổi học đã kết thúc.

Doãn Niệm nhanh chóng thu xếp tập sách rồi hớn hở chạy ra cổng.

Từ xa xa cô đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng tựa lưng vào thân xe, ánh mắt của người đàn ông thập phần dịu dàng.

Khi cô bước đến gần, người đàn ông đó không hề để tâm đến những lời bàn tán xung quanh, âu yếm ôm cô vào trong ngực.

Doãn Niệm hạnh phúc đến sắp khóc, hai tay cô run run siết chặt lấy thắt lưng anh, cả khuôn mặt vùi trong khuôn ngực ấm áp của người đàn ông.

“Cuối cùng anh cũng đến đây thăm em.”

Cố Thịnh Nam khẽ cong môi cười: “Xin lỗi, dạo này anh hơi bận!”

Vừa bị Giản Thanh Hải phế bỏ chức vụ tổng giám đốc ở Giản thị, anh đã chính thức ngồi vào vị trí chủ tịch của Cicadas, trước kia anh đã rất bận, hiện giờ lại còn bận hơn.

Nhưng anh biết Doãn Niệm của anh là một cô gái rất hiểu chuyện, vì thế cô sẽ không trách anh!

Thật vậy, Doãn Niệm không hề trách anh, ngược lại còn tỏ ra đau lòng, hỏi: “Trông anh đã gầy đi rất nhiều, có phải thường xuyên bỏ bữa không?”

Cố Thịnh Nam xoa xoa đầu cô: “Anh vẫn ổn, chỉ là công việc hơi nhiều một chút, yên tâm đi, anh vẫn đủ sức khoẻ để chiều em tới sáng đấy!”

Doãn Niệm xấu hổ đánh nhẹ lên ngực anh: “Em không phải nói đến chuyện đó mà!”

“Được rồi, lên xe đi, Dâu Tây anh đợi em ở bên trong.”

Nghe anh nói như vậy, Doãn Niệm lập tức theo anh lên xe.

Dâu Tây lúc này đang nằm trong một chiếc lồng vô cùng xinh xắn, thấy cô ngồi xuống bên cạnh, nó kích động bổ nhào về phía cô, kết quả bị chiếc lồng sắt ngăn lại.

“Ôi, em có bị làm sao không?” Doãn Niệm vội vã mở cửa lồng sắt ôm Dâu Tây vào lòng: “Em cũng nhớ chị có đúng không?”

Hai mắt sáng rực của Dâu Tây đã nói lên tất cả, được cô ôm vào lòng vuốt ve, Dâu Tây vui mừng không sao tả siết, nó nằm ngoan ngoãn trong vòng tay cô, thỉnh thoảng còn ngốc đầu cái đầu nhỏ nhỏ lên nhìn cô trông đáng yêu vô cùng.

“Dâu Tây của em thật sự rất khó phục vụ.” Cố Thịnh Nam vừa nói vừa ân cần cài dây an toàn vào cho cô: “Không có em ở đây nó không ngoan ngoãn như vậy đâu.”

Doãn Niệm hơi ngạc nhiên: “Anh nói thật sao?”

“Anh lừa em làm gì chứ?”

Cố Thịnh Nam điều khiển xe đi được một đoạn thì Doãn Niệm mới sực nhớ ra một chuyện, cô nói: “Đêm qua em đã dọn sang phòng của anh rồi.”

Anh cười hỏi: “Sao vậy? Nhớ anh à?”

“Em không nhớ anh thì nhớ ai bây giờ.”



Cố Thịnh Nam lái xe đưa cô về biệt thự riêng của anh.

Chỉ mấy ngày không sống ở nơi này mà Doãn Niệm đã bắt đầu thấy nhớ, đồ đạc của cô vẫn còn ở đây, căn phòng cô ở lúc trước cũng không có gì thay đổi.

Tần Như Liên hiện tại vắng nhà, Doãn Niệm cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

“Doãn Niệm à, hôm nay anh rảnh cả buổi chiều, nói anh nghe em muốn làm gì?”

Thấy Doãn Niệm đang ôm Dâu Tây đi về phía giường, Cố Thịnh Nam cũng bước theo sau cô, nhàn nhạt giọng hỏi.

Doãn Niệm ngồi xuống giường, một tay ôm Dâu Tây, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh, lay lay: “Em không biết, nhưng mà được ở cạnh anh là em đã thấy rất vui rồi.”

Ánh mắt của người đàn ông thoáng xẹt qua một tia gian tà: “Vậy để anh suy nghĩ giúp em!”

Doãn Niệm liền buông tay anh ra: “Hôm nay em không muốn làm chuyện đó đâu, anh đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.