Ngoài Vùng Kiểm Soát

Chương 58: Nói Lời Chia Tay



“Không nói thì thôi.”

Thấy cô không muốn nói, Giản Tiêu Niên cũng đành chịu, nhưng khi nghe hai người họ đã chia tay, nếu là trước đây cô ta chắc chắn sẽ rất vui.

“Về nhà thôi.” Giản Tiêu Niên đột nhiên kéo Doãn Niệm đứng dậy: “Chẳng lẽ chị muốn ngủ ở đây luôn hay sao?”

Doãn Niệm còn chưa kịp phản ứng đã bị cô ta kéo đến trước cửa lớp, sở dĩ cô không muốn ra về là vì sợ người đó đang chờ mình ở bên ngoài, nhưng Giản Tiêu Niên nói đúng, cô không thể trốn ở đây mãi được.

“Được rồi, để tôi tự đi.”

Ra đến trước cổng, Doãn Niệm liền quan sát một lượt, quả thật người đó không tới, cô và Giản Tiêu Niên đứng đợi thêm một lúc nữa thì xe đưa đón của cô ta mới đến.

“Lên xe đi.

Từ hôm nay chị cứ đi chung xe với tôi.” Giản Tiêu Niên ngồi vào xe trước rồi gọi cô.

Doãn Niệm cũng gật đầu, khi chuẩn bị bước lên thì có một người đàn ông mặc đồ đen đi đến nói: “Tiểu thư, bà chủ của chúng tôi muốn gặp cô.”

Doãn Niệm hơi nhăn mày: “Bà chủ của anh lả ai?”

“Lát nữa cô sẽ biết.”

Nhìn đến chiếc xe hơi đang đỗ ở cách đó không xa, Doãn Niệm cũng phần nào đoán được thân phận của đối phương: “Được.”

Cô đồng ý đi theo người đàn ông kia.

Giản Tiêu Niên thấy thế liền thò đầu ra xe nói với theo: “Chị nhớ cẩn thận đó.”

“Biết rồi.”

Thật ra đây là lần thứ hai Doãn Niệm ngồi lên chiếc xe này.

Cô đoán không sai, bà chủ của người đàn ông kia chính là Cố Vân Thi.

“Đã lâu không gặp, cháu vẫn khoẻ chứ?”

Doãn Niệm lễ phép đáp: “Vâng, cháu vẫn khoẻ, cảm ơn bà đã quan tâm.”

“Vậy cháu có biết tại sao ta lại đến tìm cháu không?” Cố Vân Thi vẫn giữ nét mặt hoà nhã như mọi khi, nếu người ngồi ở đây không phải là Doãn Niệm thì chắc chắn sẽ nghĩ bà là một người phụ nữ đơn thuần, vừa dịu dàng vừa lương thiện.

“Cháu biết.” Doãn Niệm điềm tĩnh nói: “Cháu và Thịnh Nam đã chia tay, bà…có thể yên tâm được rồi.”

Cố Vân Thi quan sát thấy ánh mắt của cô rất buồn khi nói ra điều này, bà biết cô không hề nói dối.

“Lý do là gì?” Bà hỏi.

“Anh ấy không yêu cháu, cháu không muốn tiếp tục lún sâu.”

Cố Vân Thi an ủi: “Không sao.

Ta tin cháu sẽ tìm được người thích hợp với mình.”

Ngoài miệng là như vậy, nhưng trong lòng bà rõ biết Cố Thịnh Nam rất yêu cô, giữa hai người có lẽ đã xảy ra hiểu lầm gì đó nên mới khiến cho cô nghĩ sai về anh.



12 giờ trưa, tại văn phòng của chủ tịch tập đoàn Cicadas…

Căn phòng với tông màu trầm tạo nên một không gian có chút lạnh lẽo, trên bàn làm việc, người đàn ông mang dáng vẻ trầm ngâm nhìn vào màn hình máy tính.

Một lúc sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Thịnh Nam nhìn lướt qua dãy số trên màn hình, ánh mắt có chút thất vọng.

“Có chuyện gì?”

Người trợ lý niềm nở đáp: “Chủ tịch, Cicadas đã chính thức trúng thầu dự án Wand rồi.”

Cố Thịnh Nam cất giọng khàn khàn: “Tốt lắm.”

Quả thật đây là một tin tốt, nhưng giờ phút này đầu óc của anh chỉ nghĩ về một người mà thôi.

Một lần nữa gọi điện cho cô, anh tự nói với lòng, nếu cô vẫn tiếp tục không nghe máy anh sẽ đến Giản gia tìm cô.

Sau vài hồi chuông, người mà anh nhớ mong cuối cùng cũng chịu trả lời, Cố Thịnh Nam còn chưa kịp vui mừng, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Doãn Niệm.

“Thịnh Nam, chúng ta chia tay đi!”

Cố Thịnh Nam cứ ngỡ rằng mình đã nghe lầm: “Em nói gì vậy?”

Sao có thể chứ? Hôm qua cô rõ ràng vẫn rất vui vẻ với anh mà?

“Doãn Niệm, anh biết hôm qua anh làm vậy là không đúng với em, anh thực sự biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh có được không?” Ngữ khí của người đàn ông có phần mất bình tĩnh, anh thực không nghĩ chuyện này lại trở nên nghiêm trọng như vậy, bây giờ Doãn Niệm muốn cắt đứt với anh!

“Không phải chuyện đó đâu.” Doãn Niệm khẽ hít vào một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Em chỉ cảm thấy chúng ta không có tương lai.

Em biết anh sẽ có rất nhiều lý do để phản bác việc này, nhưng đây là quyết định của em.

Thịnh Nam à, từ nay về sau anh đừng đến tìm em nữa, chúng ta đã kết thúc rồi, em xin lỗi vì quyết định này của em có phần đường đột, và em cũng rất cảm ơn vì tất cả những gì mà anh đã làm cho em suốt thời gian vừa qua.

Em hy vọng anh sẽ mau chóng tìm được một nửa còn lại của đời mình.

Tạm biệt anh!”

Ba tiếng ‘tút tút tút’ vang lên như ba nhát dao đâm thẳng vào ngực anh.

“Doãn Niệm…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.