Buổi tối, sau khi rửa mặt rồi nằm lên giường, Tần Noãn nghĩ lại chuyện đã phát sinh trên bãi tập hôm nay.
Cố Ngôn Thanh không tặng ly cho cô, nhưng vẫn tặng cho cô ưu đãi không phải xếp hàng khi chờ nhận chè đậu xanh. Nghĩ kỹ lại thì... không phải Cố Ngôn Thanh vẫn đối xử rất tốt với cô đó sao?
Tần Noãn đang suy nghĩ, đột nhiên Cố Ngôn Thanh gửi tin nhắn Wechat tới: 【Các em khi nào sẽ diễn tập quân sự?】
Tần Noãn không ngờ tới anh sẽ chủ động liên lạc cho mình, nhất thời chưa kịp hoàn hồn.
Tỉnh lại mấy giây, sau khi xác định bản thân không phải đang mơ, cô mới ngồi xuống, trả lời: 【Thứ sáu tuần này ạ.】
Cố Ngôn Thanh: 【Không phải hôm nay em hỏi tôi khi nào sẽ mời em ăn cơm sao? Vậy thứ sáu tuần này luôn đi, sau khi các em diễn tập xong thì nhắn Wechat cho tôi, tôi mời em ăn cơm.】
Tần Noãn nhìn chằm chằm tin nhắn kia, đọc đi đọc lại ba lần, nội tâm kinh hỉ cực độ.
Cố Ngôn Thanh vậy mà chủ động mời cô ăn cơm nè!!
【Được ạ, được ạ!】 Tần Noãn nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh, nhưng rất nhanh lại thấy bản thân hơi quá đà.
Cô thu hồi tin nhắn, lạnh lùng trả lời có một chữ: 【Được.】
Ở ký túc xá nam, Cố Ngôn Thanh nhìn thấy tin nhắn phía trên bị thu hồi, sau đó là một tin nhắn khác gửi tới, chỉ một chữ "được", anh sửng sốt nửa ngày, sau đó cười nhẹ thành tiếng.
Lúc này, Tần Noãn lại đang để điện thoại xuống, nằm trên giường lăn qua lăn lại, đắc ý trong lòng.
Cô nghĩ lại lời của Tô Tử Hân đã nói trước đó, liền do dự ngó qua mép giường, hỏi cô nàng, "Tử Hân, cậu thật sự cảm thấy Cố Ngôn Thanh thích mình à?"
Tô Tử Hân ngồi trên giường của mình, chân gác lên rào giường để sơn móng chân. Một tay sơn, một tay tuỳ ý quơ quơ, ngữ khí hững hờ trả lời: "Dù sao thì mình cũng thấy khả năng này rất lớn."
Tần Noãn chống cằm suy nghĩ, trầm tư nói: "Anh ấy hẹn mình ăn cơm vào thứ sáu tuần này. Vậy đợi đến lúc đó, mình lại tỏ tình với anh ấy được không nhỉ?"
"Lại tỏ tình?" Chu Thịnh Nam đang đọc sách trên giường nhạy bén nắm được trọng điểm, kinh ngạc ngẩng đầu, "Cậu từng tỏ tình với anh ấy à?"
Tần Noãn giật mình, lập tức cười giải thích: "Mình... từng gặp anh ấy hồi nghỉ hè, có theo đuổi anh ấy một tuần."
"Nhưng không theo đuổi được." Cô xoa xoa mũi.
"Tần Noãn!" Tô Tử Hân quát to một tiếng, "Mình đang sơn móng tay, sao cậu lại quăng cho mình một cái tin chấn động dữ dội thế hả?"
Cô nàng luống cuống tay chân lấy khăn lau sạch giường của mình, gương mặt lộ ra vẻ luyến tiếc.
Tần Noãn: "..."
"Lần này toang rồi, tấm grap này vứt được rồi..." Tô Tử Hân nhìn sơn móng tay đổ trên giường, lắc đầu thở dài.
Sau đó, cô nàng lại nhìn về phía Tần Noãn, "Thảo nào mình cảm thấy quan hệ giữa cậu và Cố Ngôn Thanh cứ là lạ. Thì ra là nghỉ hè đã biết nhau, cậu còn theo đuổi người ta, cậu giấu hay đấy!"
Tô Tử Hân "chậc chậc" hai tiếng.
Tần Noãn ngượng ngùng cười, "Không phải là mình không theo đuổi được sao? Cho nên mới không nói với các cậu..."
"Có lẽ lần trước cậu dùng sai cách, hay là lần này dùng thử biện pháp khác đi?" Tô Tử Hân đề nghị.
Tần Noãn cũng lo, nhẹ nhàng gật đầu, "Lần trước quả thật mình quá bộc trực, không có hàm súc cũng chả thận trọng. Hay là bây giờ mình chuyển thành viết thư tình? Cách này tương đối lãng mạn, học bá như anh ấy hẳn thích cách này nhỉ?"
Tô Tử Hân suy nghĩ một chút, "Cách này cũng được, nhưng cậu nhớ phải chân thành một chút, đừng có chép trên mạng đấy."
Chân thành một chút ấy à...
Tần Noãn trở mình nằm thẳng xuống giường, hai tay gối ra sau đầu, mắt nhìn trần nhà.
Phải viết như nào mới biểu lộ được thành ý nhỉ?
"Có rồi!" Mắt cô khẽ đảo một cái, bật từ giường xuống đất, bắt đầu mở đèn thâu đêm.
"..." Tô Tử Hân sững người nhìn Tần Noãn hơn nửa ngày, "Cậu không đến mức bây giờ liền viết đấy chứ?"
"Bây giờ ý tưởng của mình như suối tuôn nè." Tần Noãn nằm tìm một tờ A4 màu trắng ra, lấy bút ra tự mình viết một bức thư tình.
...
Diễn tập quân sự hôm thứ sáu, thời tiết không tốt ngoài dự đoán, có mưa nhỏ rơi tí tách, gió trời lướt qua cũng mang theo mấy tia lạnh.
Chỉ là, thời tiết quỷ quái này cũng không có cách nào ngăn cản mong muốn đi ăn cơm với Cố Ngôn Thanh của Tần Noãn.
Nghĩ đến chuyện nhét thư tình cho anh, Tần Noãn còn rất kích động.
Diễn tập bắt đầu từ tám giờ rưỡi sáng, đến hai giờ xế chiều mới kết thúc.
Ra khỏi thao trường, Tần Noãn không đợi nổi, liền gửi tin nhắn cho anh, 【Xong rồi ạ, em về ký túc thay quần áo trước.】
Chiều thứ sáu, Cố Ngôn Thanh không có tiết, lúc này đang ở phòng dọn dẹp chỗ ngủ.
Nhận được tin nhắn của Tần Noãn, anh gõ phím trả lời: 【Được, nửa tiếng nữa gặp ở cổng trường phía Nam nhé.】
Tần Noãn trở về tắm rửa một cái, thay một bộ áo len màu vàng nhạt cùng váy dài nửa gối. Cô soi gương trang điểm xong, quải balo lên vai rồi phấn khởi đi ra ngoài.
Trước khi đi, Tô Tử Hân còn vỗ vai cô đặng khích lệ sĩ khí.
Lúc ra cửa, mưa đã tạnh, cho nên Tần Noãn không mang ô. Nhưng thật ra là do cô có lòng riêng.
Nếu như mưa nữa, cô lại không mang ô, như vậy lập tức có thể che chung một cây dù với Cố Ngôn Thanh, còn có thể ở bên anh ở khoảng cách gần một chút.
Chỉ là, lúc tới cổng trường phía Nam, Tần Noãn ngoài ý muốn rằng Cố Ngôn Thanh cũng không mang ô, chỉ đeo một balo đựng laptop.
Tần Noãn ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u. Trời vừa tạnh mưa, có lẽ một lát sẽ lại mưa nữa. Cô cố ý không mang ô, sao Cố Ngôn Thanh lại không mang luôn chứ?
Chẳng lẽ... anh cũng cố tình không mang?
Quên đi, cô vẫn không nên tự luyến nữa thì hơn, khỏi phải mất mặt.
Tần Noãn đi qua, nhìn balo đựng laptop của anh, "Cái này là..."
"Lát nữa tôi đến thư viện." Cố Ngôn Thanh nói.
Tần Noãn hiểu rõ. Anh là người bận rộn, không thể rút sạch thời gian để đi ăn một bữa cơm với cô được.
"Em muốn ăn gì?" Hai người đi từ cổng trường phía Nam ra, Cố Ngôn Thanh cúi mắt hỏi cô.
Tần Noãn sờ tay lên bụng, "Em đói từ sáng tới giờ, muốn đi ăn buffet ạ. Có thể ăn được nhiều."
Cố Ngôn Thanh suy tư một chút, "Gần đây có một nhà hàng buffet thịt nướng, tôi dẫn em đi."
Sau đó, anh dẫn đầu đi trước.
Tần Noãn vui vẻ theo sau, lại sợ anh cảm thấy cô háu ăn liền giải thích: "Thật ra bình thường em không ăn nhiều đâu, phần ăn của em rất ít ạ. Hôm nay là do em đói thôi, cho nên mới muốn ăn thịt nướng."
"Em không có lừa anh đâu ạ, anh nhìn xem em rất gầy nè." Tần Noãn nghiêng đầu sang anh, tự véo véo khuôn mặt của mình cho anh nhìn.
Đôi mắt hạnh của cô rất lớn, trắng đen rõ ràng. Ngón tay lúc này đang nắm lấy khuôn mặt nhỏ, làm cho mi mắt của cô như đang run lên nhè nhẹ, thoạt nhìn linh động hoạt bát.
Hô hấp của Cố Ngôn Thanh đình trệ mấy giây. Anh giơ ngón trỏ dí đầu cô sang một bên, sau đó tiếp tục đi trước, "Ừ, em rất gầy. Lát nữa ăn nhiều một chút đi."
Thanh âm của anh thư thả, ngữ khí tản mạn, thấp thoáng có giống ngữ khí như đang trêu mèo.
Tần Noãn xoa phần trán bị anh dí đầu ngón tay lên, cảm thấy hình như bản thân đã từng biết động tác và ngữ khí này.
...
Đi vào nhà hàng, Tần Noãn hoàn toàn quên mất "phần ăn rất nhỏ" vừa nói lúc nãy. Đồ ăn thức uống bay lên trời, chạy trên đất, dạo trên biển, toàn bộ cô đều muốn gom về.
Mãi đến khi thức ăn chất thành mấy tầng, Tần Noãn hậu tri hậu giác mới phản ứng lại. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Thanh đang bất động, hơi chột dạ một tý.
"... Em biết anh chắc chắn gặp chứng ngại khó khăn khi lựa chọn, sẽ không biết món nào ngon. Cho nên em đã đặc biệt giúp anh chọn mấy món này." Nói xong, Tần Noãn bày đồ ăn sang một bên, còn rất tri kỷ đẩy về phía anh.
Cố Ngôn Thanh hơi cong môi, "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo," Tần Noãn cười đến hồn nhiên, không để lộ dấu vết, "Em nướng cua giúp anh."
Cố Ngôn Thanh đưa nước trái cây cho cô, còn mình thì đổ nước sôi ra, sau đó để nguội rồi từ từ uống.
Hai người ngồi ở chỗ gần cửa sổ, bên ngoài lại tí tách nhỏ mưa, vài người không mang theo dù trên đường nhất thời ôm đầu chạy.
Cành liễu bên đường múa theo gió thu.
Sau đó, mưa càng rơi càng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại.
Tần Noãn đang ăn cơm, có hơi sầu não nhìn anh, "Có phải anh cũng không mang ô không ạ?"
Sớm biết vậy thì cô đã mang theo rồi.
"Có lẽ ăn cơm xong, trời sẽ không mưa nữa." Cố Ngôn Thanh tản mạn đáp, trong tay kẹp sườn nướng vừa xong, đưa cho cô.
"Vâng." Tần Noãn cắn đũa, dứt khoát không nghĩ nhiều thêm, chú tâm ăn phần của mình.
Chờ đến lúc gần ăn xong, cô chợt nhớ ra bản thân đã đem thư tình theo còn chưa đưa cho anh. Cô liếc nhìn balo của mình một cái, sau đó lại nhìn qua Cố Ngôn Thanh.
Nếu như trực tiếp đưa cho anh rồi nói đây là thư tình... Có phải là quá không khéo rồi không?
Cố Ngôn Thanh là loại người có da mặt mỏng, có lẽ làm như vậy sẽ không thích hợp. Nếu anh vì xấu hổ mà từ chối cô, kết quả rất có thể tệ giống như hồi nghỉ hè.
Cho nên, Tần Noãn phải đưa cho anh mà thần không biết, quỷ không hay mới được.
Tần Noãn suy tư, sau đó ân cần rót nước thêm cho anh, "Ăn xong nên uống nhiều nước một chút ạ, có khả năng hỗ trợ tiêu hoá đấy."
Cố Ngôn Thanh nhìn đôi mắt trong veo như nước của cô đang đảo một cái. Không biết được cô có ý đồ gì, anh đành bất đắc dĩ lắc đầu.
Đối mặt với ánh mắt tràn ngập mong đợi của cô, Cố Ngôn Thanh miễn cưỡng cầm ly nước, ngửa đầu uống cạn.
Vừa uống xong, Tần Noãn lại rót cho anh một ly, "Anh uống thêm đi ạ. Thịt nướng quán này hơi cay, không uống nước sẽ bị nhiệt đấy."
Rót cho anh xong, Tần Noãn cũng tượng trưng uống nửa ly của mình.
Lúc nhìn cô rót ly thứ ba cho mình, Cố Ngôn Thanh rốt cục không nhịn được nữa, cản lại, "Tôi không khát."
"Em —" Mười ngón tay của anh đan lại, đặt trên đùi, hai ngón cái ma sát lẫn nhau.
Được một lát, Cố Ngôn Thanh ngẩng đầu nhìn cô, "Có phải em có chuyện muốn nói với tôi không?"