Điện thoại của Cố Tích đột nhiên vang lên, cô nàng bèn chạy đến một góc nghe máy.
Rồi nhanh chóng quay lại, cười cười với Cố Tần: "Anh ơi, em ra ngoài gặp bạn một tí nha."
Sau khi Cố Tích đi, trợ lý Thẩm phát hiện mình đứng đây rất chướng mắt, cũng nhanh chóng lấy cớ rời đi.
Trên hành lang giờ chỉ còn lại hai người Mục Sở và Cố Tần, Mục Sở không biết nên làm gì cho phải, bèn mở cửa sổ ra.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài có một con sông, từng gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, bên bờ còn có những mầm xanh mơn mởn, ánh đèn đường ấm áp rọi xuống, vừa tĩnh mịch, lại vừa đẹp đẽ.
Đêm tháng ba, gió vẫn còn lạnh, lúc thổi vào còn mang theo chút lành lạnh của làn mưa phùn, chạm vào da không nhịn được khẽ rùng mình một cái.
Nhìn thấy làn da để lộ ra ngoài của cô, Cố Tần cởi âu phục trên người, bao lấy thân thể nhỏ nhắn xinh xắn kia.
Người đang lạnh bỗng được phủ lên một lớp ấm áp, Mục Sở ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hương đàn gỗ như có như không quanh quẩn trong không khí, rất giống với khí chất trên người anh.
Cô im lặng ngẩng đầu tỉ mỉ dò xét anh, đột nhiên cảm khái nói: "Ở thành phố A hơn nửa năm, hình như anh cũng không giống như lúc vừa tốt nghiệp đại học nữa."
Không biết có phải vì anh mặc âu phục, thắt cà vạt hay không, đã phần nào lấy đi nét thiếu niên trước đây, thay vào đó là sự trầm tĩnh, toàn thân tỏa ra mị lực của một người đàn ông trưởng thành.
Giống như, càng đẹp trai hơn.
Cố Tần đứng cạnh cô khẽ tựa người vào tường, ánh mắt dừng ở khuôn mặt của Mục Sở, cong môi cười một tiếng: "Hoa Hoa trường thành rồi, cũng không giống như trước đây nữa."
Anh đứng thẳng người, dang rộng vòng tay nhìn cô.
Đón lấy ánh mắt hoang mang của Mục Sở, anh nói: "Chúc mừng Hoa Hoa của chúng ta trưởng thành, anh tặng em một cái ôm."
Nhìn thấy vòng tay của Cố Tần, Mục Sở trầm mặc mấy giây, vẫn là lựa chọn đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Mấy tháng trời không gặp, Cố Tần tham luyến hơi ấm của cô gái trong ngực, ôm không nỡ buông tay.
Nhưng cũng không dám làm càn quá mức, cố nén lại nỗi nhớ nhung, anh vừa ôm nhẹ liền lập tức buông ra.
"Từ giờ đến lúc thi Đại học còn không đến một trăm ngày nữa."Anh giúp cô sửa lại chiếc áo khoác trên người, dặn dò nói, "Bình thường nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, đừng có mặc phong phanh như hôm nay, nếu ốm thì sao?"
Mục Sở gật đầu đồng ý, hỏi anh: "Bao giờ anh đi thành phố A?"
"Sáng mai anh đi."
Nhanh như vậy?
Xem ra là gấp gáp về thành phố C để mừng sinh nhật của cô với Cố Tích.
Cố Tần quả thực rất bận.
Không chỉ bận bịu vì hạng mục Thủy Lĩnh.
Mặc dù tập đoàn Đằng Thụy là trùm của giới khai phát du lịch, nhưng bên cạnh đó vẫn chen chân vào những thị thường khác.
Anh muốn lấy thành phố A làm trọng tâm, tiến quân vào thị trường phương Nam, gây dựng sự nghiệp cho riêng mình ở đấy, ba anh cũng đồng ý.
Cho nên, có lẽ anh sẽ ở thành phố A ba đến năm năm nữa.
"Nghĩ ra mình muốn thi vào trường nào chưa?"Anh nhìn Mục Sở, đột nhiên hỏi.
Mục Sở lắc lắc đầu, ngẩng mặt nhìn anh: "Em vẫn chưa nghĩ ra, anh thấy sao?"
Cố Tần muốn cô đến thành phố A học, lời đến khóe miệng, vẫn nghiêm túc nói cho cô: "Cái này còn phải xem em muốn học ngành nào, thành phố C thì mạnh về mảng máy tính với kiến trúc, F thì thiên về báo chí, nhân văn, các mảng xã hội, còn nếu như đam mê thiên văn thì có thể chọn các trường ở thành phố N... "
Nói xong lời cuối cùng, anh dừng một chút mới nói: "Các trường ở thành phố A thì đạo tạo bên các mảng kinh tế, kế toán, quản lý rất tốt. Với lại Đại học A cũng nằm trong top 5 những trường đào tạo tốt nhất cả nước, em cũng có thể cân nhắc."
Mục Sở thở dài, có chút ưu sầu: "Trước đây, lúc anh bằng tuổi em bây giờ, anh có biết mình muốn làm gì không?"
Trước đây chỉ biết cố gắng học tập cho giỏi, thi đạt được thành tích tốt, bây giờ đột nhiên đứng trước hàng ngàn lựa chọn, cô ngược lại không biết phải làm sao.
Bởi vì câu hỏi của Mục Sở, Cố Tần cũng dần dần lâm vào trầm mặc, tựa hồ đang nhớ lại.
Nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng: "Trước đây anh muốn làm kỵ sĩ, nhưng việc tiếp quản tập đoàn Đằng Thụy, trở thành người quản lý, sáng tạo lợi ích và giá trị cho tập đoàn, là sứ mệnh của anh."
Mục Sở dựa vào tường, nghiêng đầu sang một bên: "Anh lúc đấy biết được mình muốn làm gì, nhưng không thể làm, còn em bây giờ căn bản là không biết mình muốn gì. Anh thích đua ngựa, Tích Tích thích chụp ảnh, còn em, em thích gì nhỉ?"
Cô đột nhiên có chút mê mang.
Từ sau khi quyết định không thích Cố Tần nữa, cô đối với mọi chuyện tựa hồ đều không có chút hứng thú.
Cô cảm thấy lớn lên mình làm gì cũng được, nhưng hình như, cái gì cũng không thu hút được sự hứng thú của cô.
Cố Tần khẽ xoa đầu cô, thanh âm ôn hòa an ủi: "Điều rất đỗi bình thường thôi, nghĩ không ra thì trước hết đừng nghĩ, thi Đại học xong còn có thời gian nữa mà."
Mục Sở gật đầy, cuối cùng nhụt chí nói: "Nếu không được thì em sẽ ở lại thành phố C, Đại học C cũng tốt, vừa gần nhà, lại đỡ phải chạy đi chạy lại."
Cố Tần sững sờ, hơi hối hận vì đã đề cập vấn đề này với cô, "Sau này hãy nói, cũng không cần đưa ra quyết định sớm như vậy, lỡ sau khi thi Đại học xong lại cảm thấy thành phố A tốt, muốn học ở Đại học A thì sao?"
Mục Sở đột nhiên ngửi ra được cái gì đó: "Anh muốn em thi vào Đại học A hả?"
Cô hỏi thằng thừng làm Cố Tần có chút nghẹn họng.
Một lát sau, anh gật đầu: "Anh cảm thấy con gái học Đại học A cũng rất phù hợp."
"Vậy sao?"
Kinh nghiệm sống của Mục Sở chưa nhiều, đối với mấy ngành nghề cũng không hiểu biết nhiều, đành bán tín bán nghi vào những lời Cố Tần nói.
Suy tư mấy giây, cô gật đầu: "Vậy để em suy nghĩ kĩ chút."
Khóe môi Cố Tần khẽ cong: "Ừ, suy nghĩ kĩ vào."
- -----
Yến tiệc kết thúc rất muộn.
Sau khi về nhà, Mục Sở tắm rửa một cái, rồi mệt mỏi nằm trên giường, tháo chiếc vòng ở trên cổ xuống dò xét một hồi.
Trong nhà hàng cô chỉ vội vàng nhìn qua mấy lần, lúc này quan sát cẩn thận dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy tinh tế đẹp mắt.
Không nghĩ tới, Cố Tần còn rất có mắt thẩm mỹ.
Cô vuốt vuốt sợi dây chuyền, lại nhớ tới việc tối nay Cố Tần đề nghị cô tới học ở Đại học A liền nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Cô cầm lên ấn vào, là tin nhắn Wechat.
Cố tiểu thảo: [Sinh nhật vui vẻ!]
Cố tiểu thảo: [Anh là người cuối cùng chúc sinh nhật em tối nay.]
Mục Sở vô thức nhìn đồng hồ, 23 giờ 59 phút.
Cô nhớ tới ngày hôm ấy, cô canh tới đúng 0h để chúc mừng sinh nhật anh.
Khóe môi khẽ cong, Mục Sở trực tiếp gọi điện qua.
Bên kia bắt máy rất nhanh, thanh âm của Cố Tần truyền đến, giọng nói trầm thấp truyền thẳng vào tai, rất dễ làm tim người khác run lên: "Còn chưa ngủ sao?"
"Chưa ạ." Mục Sở vuốt vuốt sợi dây chuyền dưới ánh đèn ngủ nhàn nhạt ấm áp, mắt phượng khẽ chớp: "Ngày mai mấy giờ anh bay tới thành phố A?"
"8 giờ sáng mai."
Lần này anh đi thành phố A, không biết bao giờ mới gặp lại.
Nói không chừng, phải đợi đến khi cô thi Đại học xong xuôi.
Nghĩ nghĩ một lát, Mục Sở mở miệng: "Vậy ngày mai em với Tích Tích ra sân bay tiễn anh nha?"
Hình như Cố Tần bên kia hơi bất ngờ, giọng nói mang theo điểm không tin được: "Khó có được ngày cuối tuần, sao không tranh thủ ngủ nhiều một chút? Anh sợ em dậy không nổi."
"Bọn em sáng nào cũng dậy sớm học bài đã quen rồi."
Cùng lắm thì tiễn anh xong, cô về nhà ngủ tiếp chứ sao.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của Cố Tần, "Được, nếu như em không ngại phiền thì sáng mai anh chờ em đến tiễn chân."
Mục Sở cúp điện thoại của Cố Tần, liền tìm Cố Tích để nói việc này với cô nàng.
Vốn cho là Cố Tích sẽ khước từ, dù sao con sâu ngủ này không mấy tình nguyện dậy sớm bao giờ.
Nhưng khiến cô bất ngờ là Cố Tích thế mà gật đầu đồng ý ngay.
Nghe thấy tâm tình cô nàng có chút không mấy hợp lý, Mục Sở bồn chồn: "Sao hôm nay cậu lại có vẻ cao hứng thế? Tối nay nhận được món quà nào đặc biệt à?"
Nhắc đến việc này, Cố Tích có chút ngượng ngùng, nhăn nhó nửa ngày, nói với Mục Sở: "Doãn Lê Hân tặng tớ một đôi giày pha lê, cực kì đẹp."
Mục Sở nói với vẻ mập mờ: "Rốt cục cậu với vị Doãn thiếu gia kia là thế nào? Thành một đôi rồi?"
Từ khi lên mười hai, Doãn Lê Hân chuyển sang ngồi phía sau Cố Tích, quan hệ của hai người tiến triển rất nhanh, còn theo hướng vô cùng tích cực.
"Vẫn chưa đâu." Cố Tích nhắc đến chuyện này vẫn còn hơi xoắn xuýt, "Tớ đúng là có chút rung động, nhưng mà vẫn chưa nghĩ kỹ."
Mục Sở chỉ tốt bụng nhắc nhở cô nàng: "Dù sao hạnh phúc tới tay thì nên nắm bắt lấy, Doãn Lê Hân theo đuổi cậu từ năm lớp mười đến bây giờ, tình cảm quả thực không có gì để bàn cãi. Lên mười hai còn vì cậu mà phấn đấu học hành, thành tích lên cao nhanh như vậy, khiến tớ cũng thay đổi cách nhìn."
Nói xong còn có chút hâm mộ: "Nếu có người như thế thích tớ, chắc chắn tớ đồng ý gả ngay lập tức."
Cố Tích mỉm cười: "Cậu im đi, nếu nghĩ vậy thì kéo Thẩm Diệp đi kết hôn là được."
"... Tớ không có cảm giác gì với Thẩm Diệp, nhưng mà cậu bây giờ lại có ý với Doãn Lê Hân, hai chuyện này sao giống nhau được."
Nói đến đây, Cố Tích nổi máu tò mò: "Rốt cục là cậu thích nam sinh thế nào nhỉ?"
Mục Sở tựa ở đầu giường, nhìn chằm chằm trần nhà nghiêm túc suy tư một hồi: "Ờm, người cao một chút, đẹp trai một chút, có năng lực một chút, tốt với tớ một chút, tuổi cũng lớn hơn tớ một chút nữa..."
Cô còn đang tưởng tượng, Cố Tích đã cắt ngang: "Mấy yêu cầu này của cậu anh tớ đều có hết, hay sau này cậu làm chị dâu tớ luôn đi? Quá ổn luôn!"
Mục Sở khẽ giật mình, nhanh chóng bổ sung: "Vậy thì thêm một yêu cầu nữa, ngoại trừ anh cậu."
"... "
"Cũng đúng, với cái tính của ông anh tớ, không xứng với cậu."
- ----------
Sáng sớm, Cố Tích là bị điện thoại của Mục Sở gọi tỉnh.
Mơ mơ màng màng nửa ngày mới nhớ ra mình hôm qua đã đồng ý với Mục Sở, hai người hôm nay ra sân bay tiễn chân anh mình.
Đấu tranh tâm lý một hồi, cô nàng mới không mấy tình nguyện đi rửa mặt.
Lúc xuống nhà thì bắt gặp Mục Sở đang trò chuyện với Tần Noãn, bộ dáng rất tích cực.
Aiz, đưa anh cô ra sân bay, mà Sở Sở lại còn tích cực hơn cả đứa em gái là cô đây, trách không được bình thường anh cô lại thích Sở Sở hơn.
Trước đấy vốn có ý định không ăn sáng, nhưng lại sợ lát nữa lên xa ra sân bay bụng sẽ không thoải mái, liền đi vào phòng bếp tùy tiện nướng hai miếng bánh mì, đúng lúc nhìn thấy Cố Tần đang uống nước trong bếp.
"Anh sướng nhỉ, đi thành phố A công tác còn được em và Sở Sở tiễn chân." Nỗi buồn bực từ sáng giờ của Cố Tích chưa biết xả ở đâu, giờ đúng dịp trút lên người anh.
Cố Tần một bên vặn nắp cốc nước, một bên nhìn qua cô nàng.
Trầm mặc mấy giây, anh gọi: "Cố Tích."
"Dạ?" Cố Tích đem bánh mì bỏ vào máy, ngẩng đầu lên.
Cố Tần như có điều suy nghĩ, hỏi: "Em mười tám tuổi rồi đúng không?"
Cố Tích: "?"
Cố Tần khẽ tựa vào tường, nhàn nhạt nhìn cô nàng: "Cũng đến tuổi trường thành rồi, mà ngày nào cũng gọi anh ơi anh à, không tự thấy rất ỏn à ỏn ẻn sao?"
Nói xong còn xoa xoa tay áo: "Đến anh còn nổi hết da gà."
Cố Tích: "... "
Cô lấy chiếc bánh mì đã nướng xong, cắn một miếng, nhỏ giọng lầu bầu: "Từ bé đến lớn em đều gọi thế, trước giờ sao anh không nói?"
Trên mặt Cố Tần không có biểu lộ gì: "Trước đây anh coi em là con nít nên mới không thèm chấp nhặt. Nhưng bây giờ cứ nghĩ đến một người trưởng thành gọi mình như thế --"
Anh chỉ chỉ vào vị trí tim mình: "Chỗ này chịu không được."
"... "
Mục Sở đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bầu không khí hơi quái dị này, nghi hoặc: "Hai người sao vậy?"
Cố Tần không nói gì, cầm cốc nước đi ra ngoài.
Mục Sở nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của anh mấy giây, hỏi Cố Tích: "Anh cậu sao thế?"
Cố Tích cắn bánh mì, suy nghĩ lại mấy lời vừa rồi của Cố Tần, lại nhìn về phía Mục Sở, bắt chước ngữ khí vừa rồi của anh mình, hắng giọng: "Cậu đủ mười tám rồi đúng không?"
Mục Sở: "?"
Cố Tích: "Làm một người trưởng thành mà suốt ngày gọi anh ơi anh à, không thấy ỏn à ỏn ẻn sao?"
Mục Sở: "?"
Cố Tích xoa xoa cánh tay: "Tớ nổi hết da gà."
Mục Sở: "... "
Nhìn thấy Mục Sở còn hoang mang hơn mình lúc nãy, Cố Tích lúc này mới thoải mái trong lòng một chút.
- -----
Trước lúc xuất phát đi tới sân bay, nhìn thấy thời gian còn sớm, Cố Tích chạy lên phòng ngủ tranh thủ chợp mắt thêm một chút.
Ở ngoài cổng biệt thự, Cố Tần mở cửa sau giúp Mục Sở.
Mục Sở vừa ngồi xuống, anh cũng ngồi vào theo.
Cô hơi ngạc nhiên, phía sau chỉ có hai chỗ, anh ngồi đây, chờ lát nữa Cố Tích ra không phải sẽ ngồi ở ghế phụ sao?
Mục Sở muốn hỏi anh vì sao lại không ngồi ghế phụ, lúc mở miệng định gọi "anh ơi", bỗng nghĩ đến lời vừa rồi của Cố Tích.
Đầu lưỡi xoắn xuýt một hồi, hơi khó chịu gọi: "Anh-Cố-Tần?"
Cố Tần khẽ nhíu mày, nghiêng đầu: "Hả? Em vừa gọi anh là gì?"
Không hiểu sao Mục Sở thấy hơi quýnh, cô đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, bình tĩnh gọi lại một lần nữa: "Anh Cố Tần."
Cố Tần chợt cười lên, nhìn qua phía cô: "Anh đắc tội em lúc nào rồi?"
Mục Sở mờ mịt lắc đầu: "Làm gì có ạ."
"Vậy sao em lại đột nhiên khách khí như thế?"
"... "
Thấy cô không nói lời nào, hàng mi dài khẽ run rẩy, anh nhướng mày, "Sao? Không muốn gọi "anh" hả?"
Mục Sở nhất thời im lặng.
Một bên là Cố Tích bảo gọi "anh ơi" quá dẹo, một bên Cố Tần lại hỏi sao không gọi là "anh".
Cô nên nghe ai mới được?
"Hửm?" Cố Tần nhíu mày, tựa hồ đang chờ cô trả lời.
Mục Sở bất đắc dĩ, vẫn như trước kia, gọi một tiếng "anh ơi".
Tâm tình Cố Tần tựa hồ rất tốt, hỏi cô: "Gọi anh làm gì?"
Mục Sở lúc này mới nhớ tới, hỏi anh: "Em tính hỏi sao hôm nay anh không ngồi phía trước?"
Cố Tần mặt không biểu tình mang giấy tờ ra: "Anh muốn xem tài liệu một chút, ngồi ở trước không tiện."
"À." Cô tùy tiện trả lời, ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, không quấy rầy.
Ánh mắt Cố Tần khẽ quét qua, nhìn thấy dáng vẻ an phận của cô nhóc, khóe môi dần cong lên.
- ------
Cách ngày thi đại học còn hai tháng, tâm thái học tập trong lớp dần dần căng thẳng hơn, Tô Định Cường cũng thường xuyên mở các cuộc sinh hoạt lớp.
Trong thời gian này, Mục Sở thường về nhà trước Hách Tinh.
Đối với việc học, cô ta cũng tương đối để ý.
Mới đầu chỉ là muốn phân cao thấp với Mục Sở, về sau trên bảng thành tích xuất hiện thêm nhiều cái tên vượt trội, mới cảm thấy toàn bộ bạn học đều là đối thủ cạnh tranh của mình.
Cuối cùng áp lực tâm lý quá lớn, thành tích không những không lên mà còn bị tụt dốc không phanh, ra khỏi top 100, kẻ vốn đứng chót như Doãn Lê Hân cũng vượt lên đứng trước cô ta.
Rốt cục, tinh thần Hách Tinh ngày càng trở nên hoảng hốt.
Ngày cô ta rời đi, Cố Tích nhịn không được châm chọc: "Vốn là cũng có tư chất, tự học cho tốt không được sao, suốt ngày cứ bàn mưu tính kế, đúng là tự gây nghiệt thì không sống tốt."
Mục Sở thở dài, không nói gì.
Thời gian ôn thi không còn nhiều, cô cũng lười quản mấy chuyện của Hách Tinh.
Lúc cô và Cố Tích đi lấy nước, tình cờ gặp Thẩm Diệp đang ở đấy, trông thấy Mục Sở thì cười chào hỏi.
Lên mười hai, hình như Thẩm Diệp lại cao lên nhiều so với trước.
Lớp mười một nhìn cũng mới tầm 1m75, bây giờ có vẻ sắp 1m80 rồi, lúc Mục Sở ngẩng đầu nhìn cậu, rõ ràng là không phải độ cao như trước nữa.
Gần đây thành tích của Thẩm Diệp cũng tăng vọt đáng kể, kết quả thi lần trước là xếp hạng nhất cùng với Mục Sở.
Lúc Cố Tần học mười hai là thủ khoa của kỳ thi đại học năm đó.
Vốn dĩ Mục Sở cũng muốn làm thủ khoa của kỳ thi lần này, bây giờ cô thật sự cảm nhận được Thẩm Diệp gây áp lực cho mình.
Mục Sở gật đầu với cậu: "Cậu lần này thi rất tốt."
Thẩm Diệp cười cười: "Đừng khẩn trương, vị trí đầu bảng của cậu vẫn đang ở đó mà."
Mục Sở: "... "
Con mắt nào của cậu thấy cô khẩn trương?
Lúc hai người cùng đi về phòng học, Thẩm Diệp bỗng nhiên hỏi cô: "Cậu định thi vào trường nào?"
Mục Sở thở dài: "Tớ vẫn chưa biết nữa, đợi kết quả thi xem sao đã."
"Cũng được." Thẩm Diệp gật đầu, về sau lại nói, "Nếu như không có gì thay đổi, tớ sẽ thi vào Đại học A."
Mục Sở hơi kinh ngạc, muốn hỏi vì sao, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng, không tò mò.
Ngược lại Thẩm Diệp nói: "Quê quán của tớ vốn ở thành phố A, trước đây ba mẹ ly hôn không ai muốn nuôi nấng tớ nên tớ mới đi theo bà, về sau bà mất, tớ mới đến thành phố C sống với gia đình bác. Bây giờ nghĩ vẫn muốn quay lại thành phố A, ít nhất là cũng có thể gần gà hơn một chút."
Cậu nói với ngữ điệu bình thản, nhìn qua còn tưởng như đây là câu chuyện của người khác, nhưng nghe rất bi thương.
Mục Sở cười nhẹ: "Bà cậu ở trên kia nếu thấy cháu mình bây giờ ưu tú như vậy, nhất định sẽ rất vui."
Cô nói xong liền đi vào phòng học, ngồi vào chỗ của mình.
Thẩm Diệp đứng ở cửa phòng học nhìn chằm chằm bóng lưng của cô không nhúc nhích.
- -------------
Trước ngày thi Đại học trời có mưa, nên trời hôm ấy không khí trong lành sảng khoái, không còn cảm giác khô nóng như trước đây.
Buổi chiều ngày mùng 8 tháng 6, Cố Tần đang ở trong phòng làm việc nghe trợ lý Thẩm báo cáo công việc, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ trên bàn.
Trợ lý Thẩm đang hoài nghi xem liệu anh có đang nghe mình nói hay không, chỉ có thể kêu thử một tiếng: "Cố tổng?"
Cố Tần ngẩng đầu, dừng mấy giây, nói: "Cậu nói cho người Hải Thuấn bên kia, nếu như bọn họ cảm thấy Khương thị để mức giá hài lòng hơn, vậy thì bán cho Khương thị đi, muốn để chúng ta tăng giá, không có khả năng."
Trợ lý Thẩm có chút ngoài ý muốn: "Ý Cố tổng là..."
Đôi mắt phượng của Cố Tần mang theo vài phần đã tính trước chắc chắn: "Nếu như bên Hải Thuấn và Khương thị đã thương lượng xong, vậy thì bọn họ đã thu mua từ lâu rồi, sao còn chờ tôi đến thành phố A? Nhìn xem, chỉ cần chúng ta búng tay một cái, hai phe bọn họ sẽ gà bay chó sủa ngay."
"Chỉ là." Anh lật văn kiện trong tay, nụ cười có chút rét lạnh: "Đến lúc đó, Hải Thuần sẽ không giữ được mức giá như hiện tại."
Trợ lý Thẩm trả lời, nói việc tiếp theo: "Vẫn là chuyện đại học A mời cậu đến tọa đàm, gần đến quý tốt nghiệp, bên đó lại hỏi tiếp."
Đại học A nằm trong đề án 985*, vẫn luôn hợp tác với đại xí nghiệp Đằng Thụy.
* Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.
Năm nay đúng lúc Cố Tần đang ở thành phố A, Nhà trường coi trọng hình ảnh cá nhân của anh và trình độ học vấn Stanford, cùng tập đoàn Đằng Thụy phía sau. Họ mượn cơ hội đợt chiêu sinh cuối để mời anh thuyết trình.
Mục đích chủ yếu là vì làm áp phích tuyên truyền, hấp dẫn học sinh ghi nguyện vọng ở đại học A.
Từ lúc về nước cho đến bây giờ, Cố Tần rất kín tiếng, không xuất hiện trước công chúng.
Đợt tuyển sinh của đại học A năm nay, anh không để tâm cho lắm.
Anh chỉ quan tâm Hoa Hoa nhà mình có ghi danh đến đại học A hay không, có cùng mình ở lại thành phố A hay không
Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì điện thoại reo lên.
Anh nhìn tên người gọi đến rồi ấn trả lời.
Một giọng nam cởi mở từ đầu bên kia truyền đến: "A Tần, tối nay có rảnh ăn cùng nhau bữa cơm không?"
Cố Tần nhíu mày: "Chắc đàn anh cũng tới thuyết phục nữa đúng không?"
Người đàn ông dừng lại, cười nói: "Anh đây rõ ràng như thế à?"
Cố Tần nói: "Giáo sư Tiền bận rộn trăm bề mà giờ lại mời em ăn cơm, vô sự hiến ân cần?"
"Cậu dẹp dẹp đi." Người đàn ông chế nhạo, "Lúc cậu vừa đến thành phố A anh đây đến tìm cậu, rõ ràng cậu chính là người bận tối mày tối mặt, bây giờ cũng không đến đại học A nhìn anh đây."
Cố Tần từ chối cho ý kiến.
Người đàn ông trở lại chủ đề trước đó: "Hiệu trước đã tìm đến tôi rồi, cậu cho anh đây chút mặt mũi nhé?"
Cố Tần im lặng, cuối cùng trả lời: "Mấy ngày nay không được, em muốn về thành phố C."
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: "Em đáp ứng là được rồi, thời gian cụ thể để em định. Đúng rồi, bữa cơm tối nay ăn không, đây là anh thành tâm."
Cố Tần cúi đầu nhìn thời gian: "Để sau đi, bây giờ em đang vội ra sân bay."
"Đi công tác?"
"Về nhà."
Bên kia còn chưa kịp hỏi cái gì, Cố Tần trực tiếp không cho cơ hội: "Có gì nói sau, em cúp máy đây."
Cố Tần nhìn về phía trợ lý Thẩm: "Lần này tôi về nhà một tuần, anh ở lại đây, các cuộc họp gần đây đều đổi thành họp trực tuyến. Có vấn đề gì thì liện lạc với tôi qua WeChat."
Trợ lý Thẩm gật đầu: "Được, Cố tổng."
Lúc Cố Tần đi ra công ty, phát hiện Tạ Tu Văn lái xe đợi ở cổng.
Anh ngạc nhiên đi qua: "Cậu đến đây làm gì?"
Tạ Tu Văn đánh tay lái, nhướn mày: "Cùng cậu đi đến sân bay đó. Cậu muốn trở về thổ lộ, thân là anh em, tôi không thể trở về hỗ trợ à?"
- --------
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo." trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~