Vì Du Hàn vào bằng cửa sau, nên hầu hết các bạn khác đều không biết được cuộc nói chuyện giữa cậu và Bối Doanh Doanh.
Sau khi cậu đi, cô gái cụp mắt xuống, chậm rãi dọn dẹp đồ dùng trên bàn.
Cô cúi đầu, giọng nói trầm thấp của nam sinh vẫn vang vọng bên tai cô.
Cô cố gắng hết sức kìm nén nhịp tim đang đập loạn của mình.
Thu dọn đồ dùng xong, cô từ từ đứng lên, đi về bàn cuối tổ ba.
Kỷ Diệu kinh ngạc quay đầu lại: “Sao cậu lại về đây?”
Bối Doanh Doanh giải thích nguyên nhân, Kỷ Diệu gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, có chút nghi ngờ:
“Doanh Doanh, mặt cậu sao đỏ vậy?”
Đầu cô choáng váng.
“Không, không có gì…” Cô vội cúi mặt xuống, che đi khuôn mặt nóng bừng của mình, vô thức siết chặt quai cặp.
Kỷ Diệu cũng không suy nghĩ nhiều, an ủi cô: “Như vậy thì cậu có thể yên tâm ngồi ở đây, kệ cho bọn họ nói gì, có bản lĩnh thì bảo lão Trương chuyển chỗ.”
Ở bên kia, sau khi đọc sách buổi sáng, Ti Quỳ quay đầu thì phát hiện bàn cuối tổ một đã không thấy bóng người, nhìn xung quanh cuối cùng lại thấy Bối Doanh Doanh ngồi cạnh chỗ của Du Hàn.
Sao cậu ta lại về đó ngồi! Đúng là không biết xấu hổ!
Ti Quỳ tức hộc máu, đứng lên định qua đó hỏi cho rõ, ai ngờ vừa định đi thì bị mấy chị em chặn lại.
Chính là hai nữ sinh vừa bị Du Hàn răn đe đã ngăn lại.
“Cái gì, cậu nói là chính Du Hàn bảo cậu ta về chỗ cũ sao?”
Ti Quỳ cảm thấy không thể tin nổi: “Chuyện nào làm sao có thể!” Du Hàn sao có thể cho phép một nữ sinh ngồi cạnh cậu ấy.
“Tớ không có lừa cậu, chính tai chúng tớ nghe thấy…”
Ti Quỳ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Du Hàn từ cửa sau đi vào, cô lập tức xông ra ngăn cậu lại:
“Du Hàn, Bối Doanh Doanh ngồi bên cạnh cậu không phải sẽ làm phiền đến cậu sao? Sao cậu không đồng ý để cậu ấy đổi chỗ? Có phải cậu…”
Đôi mắt cô đỏ lên, giọng nói run run.
Nam sinh nhìn cô mấy giây, ánh mắt lướt qua tia chán ghét, thốt ra mấy chữ —
“Liên quan gì đến cậu?”
Ti Quỳ ngây người.
–
Bối Doanh Doanh đang xem lại bài tập, mắt cô nhìn về phía chiếc ghế bị kéo ra.
Nam sinh ngồi xuống.
Cô dừng bút lại, không nhịn được nhìn thoáng về phía cậu, chỉ thấy sắc mặt cậu lạnh lùng, lông mày rậm mắt đen nhánh ẩn giấu cảm xúc khó đoán.
Ngay cả mới ngồi cùng bàn ngày thứ hai, Bối Doanh Doanh cũng cảm giác được chỗ của cậu áp suất rất thấp.
Cô yên lặng thu hồi ánh mắt, mím môi không dám nói một lời.
Hôm qua lão Trương thông báo, hôm nay sẽ có lớp học mở. Quả nhiên trước giờ vào học một vài người đã bị bắt đi dọn bàn, các giáo viên đến tham dự cũng lần lượt đi vào.
Một lúc sau, có một chú cầm máy quay đi vào. Buổi học hôm nay rất quan trọng, còn quay video.
Chú quay phim đặt máy quay ở giữa lớp học, ông nhìn vào máy quay, đột nhiên vỗ vai Bối Doanh Doanh: “Cô bé, cháu ngồi sát vào bạn cùng bàn được không?”
Cô sững sờ một chút, dè dặt nhìn Du Hàn, cậu vẫn nằm úp mặt ngủ, không nhúc nhích.
Mấy giây sau, cô nhấc mông, nhẹ nhàng kéo kế sang trái.
Di chuyển như một cột mốc quan trọng trong đời —
Năm cm.
Bộ dạng này của cô làm cho chú quay phim bật cười: “Cô bé gáy của cháu muốn lên hình thế sao hahaha, bạn ngồi cùng bàn mà có gì mà xấu hổ, ngồi vào tí nữa đi.”
Chú quay phim nói xong, Du Hàn đang nằm hình như bị đánh thức, ngẩng đầu nhìn bọn họ, khẽ cau mày.
“…”
Nữ sinh mặt đỏ bừng, không biết làm như nào, thấy Du Hàn giơ tay lên, mang chồng sách đặt ở giữa bàn dịch vào trong một chút.
Lại nằm ngủ tiếp.
Bối Doanh Doanh đứng dậy ngồi lui vào lần nữa, chú quay phim lúc này mới hài lòng.
Chuông vào học vừa vang lên, lớp học mở chính thức bắt đầu.
“Chào cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ học về sơ đồ khối và cấu trúc logic của phép tính, bây giờ mọi người mở sách trang 6, nhìn biểu đồ 1-2…”
Giọng nói của lão Trương cuối cùng cũng khiến cho Du Hàn ngồi dậy, cậu mở cặp ra nhưng không tìm thấy sách toán, lại tìm trong ngăn bàn.
Lúc này toàn bộ học sinh trong lớp im lặng nhìn sách giáo khoa, Bối Doanh Doanh thoáng nhìn nam sinh còn đang tìm gì đó.
Cô nhanh chóng nhận ra cậu đang tìm gì, nhẹ giọng nói: “Cậu… Cậu không mang sách toán à?”
Nghe vậy, tay Du Hàn ngừng lại, cổ phát ra một tiếng “Ừ”.
Cậu nhớ lại tối qua khi đọc sách xong thì để luôn trên giường.
Cô thấy vậy mím môi, dùng những ngón tay nhợt nhạt cầm sách ở mép bàn, sau đó đẩy sách về phía cậu.
“Chúng ta có thể xem chung, thầy giáo nói tí nữa sẽ đặt câu hỏi…”
Cô nhìn sách giáo khoa nhưng ánh mắt liếc về phía người Du Hàn đang hướng về phía cô, mắt cậu nhìn vào sách.
Cô thở dài trong lòng, hơi nhếch miệng.
Vì hai người họ ngồi gần nhau hơn bình thường, Bối Doanh Doanh lần nữa ngửi thấy mùi thơm sạch sẽ thuộc về cậu.
Cô vốn cho rằng con trai sẽ có mùi hôi…
Nam sinh liếc cô một cái, nhàn nhạt nói “Xem đi.”, sau đó lấy ra tờ giấy và cái bút viết gì đó.
Bối Doanh Doanh nhìn cậu đang viết một số ký hiệu và công thức mà cô không thể hiểu, nhớ lại những gì hôm qua Kỷ Diệu nói với cô, Du Hàn là người học giỏi toán nhất lớp, mặc dù toàn ngủ trong lớp nhưng điểm vẫn luôn đạt tối đa.
Hâm mộ thật…
Lão Trương bắt đầu giảng bài, Bối Doanh Doanh lấy bút bắt đầu ghi chép, cô biết bản thân học không giỏi môn toán, nên thầy giáo bổ sung ví dụ cô cũng chép lại hết.
Một lúc sau, khi lão Trương giảng đến những ví dụ, cô lại đẩy quyển sách về phía cậu, Du Hàn quay đầu, mắt nhìn quyển sách giáo khoa dày đặc nét bút đỏ, cảm thất kỳ lạ.
Đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu thấy có người ghi chép môn Toán y như học Ngữ Văn.
Lão Trương đang nói về phương pháp giải khác cho ví dụ, cô tiếp tục chép lại, sau khi cúi đầu xuống rồi ngẩng đầu lên, màn hình PPT đã bị lướt sang trang khác.
Cô cau mày nhìn đáp án còn một dòng cuối, cảm thấy có chịu vô cùng, đành phải dựa vào ấn tượng ít ỏi của mình, viết nốt dòng cuối.
Ai ngờ lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói nam: “Sai.”
Cô nghi hoặc quay đầu, thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào chỗ cô đang viết: “Vậy…”
Chỉ thấy nam sinh kéo quyển sách của cô đến trước mặt, cầm bút gạch bỏ toàn bộ lời giải cô vừa viết.
Cô: “!!!”
Trong khi cô còn kinh ngạc, cậu đã viết gì đó ở một chỗ khác trên quyển sách, sau khi biết cong, cậu đẩy quyển sách đến trước mặt cô, ném bút đi:
“Phương pháp của lão Trương quá phức tạp.”
Cô thấy cậu đã viết cho cô một vài công thức, các bước làm đơn giản hơn so trước, vô cùng dễ hiểu.
“Cảm ơn, cậu thật lợi hại…”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, Du Hàn quay đầu lại, thấy trong mắt của cô như có nước, trong nháy mắt có thể gợn sóng, trên má là hai cái lúm đồng tiền.
Cứ như có bút lông quét qua trong lòng cậu.
Cậu lập tức rời mắt sang chỗ khác.
–
Buổi học một ngày kết thúc suôn sẻ, mấy nam sinh đến tìm Du Hàn: “Anh Hàn đi thôi, lát nữa chúng ta đi đâu…”
Sau khi Du Hàn với mấy nam sinh rời khỏi lớp, Bối Doanh Doanh kéo tay Kỷ Diệu nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết quán net nào gần trường không?”
“Cậu muốn đến quán net?”
Bối Doanh Doanh lập tức giải thích cô không đến đấy để chơi. Đêm qua cô đang ở nhà dùng laptop, không hiểu sao tự dưng màn hình bị xanh, cô không dám nói với bố mẹ, vì laptop mới sửa xong. Nhưng hôm nay có việc quan trọng, cô bắt buộc phải dùng máy tính.
Nên mười phút sau, cô cùng Kỷ Diệu đứng trước của quán net, cô có chút bối rối.
Cô lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến quán net, cô còn nói với mẹ là đến nhà bạn học.
Cô hít sâu một hơn, dũng cảm đi vào.
Bên trong không u ám như cô tưởng tượng, ánh đèn ấm áp, tràn ngập mùi khói thuốc, tiếng gõ bàn phím lách cách bên tai.
Cô nhìn xung quanh một vòng, đi đến quầy lễ tân.
Lúc này, ở khu vực đồ ăn vặt bên cạnh — “Anh Hàn, anh nói xem ngồi với bạn cùng bàn mới cảm giác như nào? Em cũng muốn làm bạn cùng bàn với con gái.” Bàn tay mập mạp của Tăng Đông cầm hai túi hạt dưa.
“Anh Hàn, hôm nay em nghe nói anh không cho bạn cùng bàn đổi chỗ, thật hay giả vậy?” Lạc Phàm ở bên cạnh hỏi.
Hai người mỗi người nói một câu, Du Hàn lấy một tay đập mạnh xuống bàn, nhìn hai người họ, nhíu mày: “Hai bọn mày nói nhiều thật đấy.”
Tăng Đông cười khúc khích, nhìn thoáng qua cô gái đứng ở quầy lễ tân, kinh ngạc dụi mắt.
“Này, nhìn kìa — đó không phải là bạn nữ ngồi cùng bàn anh Hàn sao!”
“Vãi đạn cậu ấy đến đây làm gì…”
Du Hàn nhìn theo tầm mắt của bọn họ, thấy một cô gái đứng ở đó, cúi đầu lấy đồ trong túi của mình, mái tóc đen rối dài qua vai, da trắng môi đỏ, mặt mày sáng sủa.
“Bọn mình qua chào hỏi chứ?” Tăng Đông và Lạc Phàm cười bước đến: “Bạn học Bối, thật trùng hợp.”
Bối Doanh Doanh nghe thấy ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Du Hàn cầm cốc nước đi đến, đầu cô không còn nghĩ được gì.
Cậu ấy sao cũng ở đây…
Cô và Du Hàn bốn mắt nhìn nhau, người kia thản nhiên rời mắt đi, coi như không thấy cô, lấy điện thoại ra quét mã.
Cậu ấy đã nhìn thấy cô đến đây, nếu người nhà cô biết…
Cô gái cúi đầu lo lắng, trong lòng loạn nên như núi lửa phun trào.
Cô quay mặt đi không dám nhìn cậu, dì quản lý mạng ở quán thấy cô đứng đã lâu, nghi ngờ hỏi: “Cô gái, muốn lên mạng à?”
“Đúng ạ, đúng ạ.” Cô vuốt điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng: “Cháu lần đầu tiên tới, không biết…”
Sau khi dì quản lý mạng giải thích, cô nhanh chóng đưa thẻ căn cước: “Làm phiền giúp cháu thanh toán dùng hai giờ, cảm ơn ạ.”
Cô đếm tiền, Tăng Đông nói với bọn Du Hàn: “Chờ chút, em đi lấy túi hạt điều cay.”
“Cậu có thể ăn…”
Người dì xác nhận xong trả lại thẻ căn cước cho cô, vừa định nói thì cô đã cầm đồ quay người chạy vào sảnh, chạy nhanh hơn cả thỏ…
Bối Doanh Doanh tìm đúng chỗ ngồi ngồi xuống, bật máy tính, sau đó nhìn vào cửa sổ hiện lên, vẻ mặt bối rối.
Mật khẩu tài khoản là gì??
Cô bối rối lên mạng tra, sau đó: “…”
Cô đứng dậy lần nữa đi đến quầy lễ tân, phát hiện bọn Du Hàn còn chưa đi!!
Dì quản lý mạng thấy cô, vừa bất lực vừa buồn cười: “Cô gái, chạy cái gì vậy? Mật khẩu còn chưa có nói.”
Du Hàn đang ở đây đợi Tăng Đông, quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, ánh mắt không thể tin được.
“…”
Cô và cậu đối mặt lần hai.
Xấu hổ quá đi QwQ.
–
Sau khi có được mật khẩu, cô cuối cùng cũng có thể lên mạng. Cô cắm USB vào, đăng nhập Wechat, gửi mấy tệp tài liệu bên trong cho ai đó.
Người bên kia nhận được tài liệu của cô, nhanh chóng trả lời: “Cô* Doanh Nhiêu, đã nhận được bản thảo, cảm ơn.”
*Bản gốc tác giả viết là 老师(lão sư) kiểu kính trọng ý. Nhưng mình để là “cô” nhé!
Cô lại vào Weibo, rất nhiều tin nhắn hiện lên, MV mới nhất “Phố xá sầm uất” của cô có gần mười nghìn bình luận.
“Những lời do Nhiêu Nhiêu viết khiến tôi phải khóc QAQ.”
“Cực kỳ êm tai, rất có hàm súc, mọi người xem bao nhiêu lần rồi?”
“Khi đạt mười triệu người hâm mộ, có phúc lợi như lộ mặt không [kích động]?”
Bối Doanh Doanh giấu tất cả mọi người, thân phận khác của cô – người viết lời bài hát. Từ nhỏ đến lớn, đặc biệt là sau khi gặp tai nạn, cô rất thích việc viết những câu từ để miêu tả thế giới khép kín trong lòng mình, dù đi trên đường hay đang tắm giặt thì đều có linh cảm phát ra. Cô tự đặt cho mình tên “Doanh Nhiêu”, chữ Nhiêu là chữ cô chọn được khi bắt đầu viết lời.
Sau khi cô đăng những lời cô viết lên mạng, rất nhiều người cũng xúc động, bắt đầu theo dõi cô. Có công ty thu âm nhìn thấy tiềm năng của cô, họ đã liên hệ với cô để hợp tác.
Cho đến giờ, cô đã viết lời cho rất nhiều bài hát, trước đó có bộ phim nổi tiếng “Ngôi nhà trong trái tim tôi”, lời của bài hát chủ đề chính cô là người viết.
Cô chưa bao giờ lộ mặt, chưa từng tham gia các hoạt động, cư dân mạng luôn tò mò và suy đoán về cô, có cả tốt lẫn xấu.
Những lúc như thế, Bối Doanh Doanh đều không để ý.
Cô chỉ muốn viết những gì cô muốn.
Sau khi giải quyết xong, cô nhìn bốn phía tìm một người, cuối cùng thấy Du Hàn đang ngồi trước máy tính cách cô mấy bàn.
Từ góc nhìn của cô, cậu cũng đang chuyên tâm gõ máy tính, vẻ mặt thờ ơ.
–
Hơn một tiếng sau, thấy bọn người Du Hàn đứng lên, cầm cặp đi đến cửa, Bối Doanh Doanh lập tức tắt máy tính đi theo.
Ra khỏi quán net, Tăng Đông và Lạc Phàm khoác vai nhau, nhìn nam sinh bên cạnh.
“Anh Hàn, đi uống rượu với bọn em đi, em mời?”
Du Hàn đeo cặp, một tay đút túi, mắt nhìn màn đêm đen thui bên ngoài.
“Không được, tao phải về.”
Tăng Đông và Lạc Phàm đã sớm quen với tính cách của Du Hàn, cậu lạnh lùng và lầm lì, thậm chí cho dù là bạn bè, cũng không đoán được suy nghĩ của cậu.
Sau khi hai người rời đi, Du Hàn đi bộ đến trạm xe buýt.
Ánh đèn ven đường chập chờn trong màn đêm, xe cộ qua lại tấp nập, đèn neon nhấp nháy.
Bối Doanh Doanh đi sau lưng cậu năm mét, cô nhìn bóng lưng gầy gò của cậu, suy nghĩ lan man.
Sau đó nghĩ tới gì đó, cô bước nhanh, đuổi kịp cậu.
“Bạn học Du —”
Giọng cô gái từ phía sau vang lên, Du Hàn dừng lại, quay người.
Bối Doanh Doanh thấy cậu dừng lại, cũng lập tức dừng lại, đứng trước mặt cậu cách khoảng một mét.
Giọng nói cao cao vang lên trước mặt, Bối Doanh Doanh bối rối nắm chặt đầu ngón tay, cắn chặt môi dưới, giọng nói nhẹ nhàng:
“Hôm nay tớ đến quán net… cậu có thể không nói cho người nhà tớ biết được không?”
Cô lo lắng Du Hàn vô tình nói với mẹ của cậu, cuối cùng truyền đến tai Viên Man Hà, chắc chắn người nhà sẽ ép hỏi cô đến quán net làm gì.
Nam sinh nghe vậy, im lặng vài giây, nhàn nhạt nói:
“Chúng ta quen nhau à?”
Cậu nói xong, quay người tiếp tục đi về phía trước, Bối Doanh Doanh nhìn bóng lưng lạnh lùng của cậu, đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu đối với cô, chắc là không có ấn tượng gì.
Quả nhiên hầu hết mọi người đều không thể nào thích cô.
Bất kể là bố, hay là bạn học.
Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, một lúc sau hít mũi, tiếp tục đi về phía trước.
Vì không muốn làm bố mẹ nghi ngờ, cô không để tài xế trong nhà đến đón, mà tự bắt xe buýt về nhà. Đến trạm xe buýt, cô thấy Du Hàn đã ngồi đợi sẵn, cô nhìn biển báo trạm xe, tìm thấy xe mình muốn ngồi, cô đứng cách xa chỗ cậu đang ngồi.
Một lúc sau, xe buýt số năm cuối cùng cũng đến, vì không mang tiền lẻ, cô liền mở Alipay và lên xe.
Trên xe có khá nhiều người, Bối Doanh Doanh đang đi ở trước, Du Hàn cách một người, đi sau lưng cô.
Nhưng không ngờ khi cô quét mã, máy báo “Mã quét không hợp lệ.”
Thử vài lần vẫn không được.
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của ông bác phía sau vang lên: “Cháu gái, để người khác quét trước cho.”
“Xin lỗi…” Cô đỏ mặt, lập tức tránh sang một bên, trong xe vốn đông người, lúc này thân hình nhỏ bé của cô bị ép đến nỗi không thể nhúc nhích.
Vì phải trả tiền, nên cô chỉ có thể đứng cạnh bác tài xế, ông bác phía sau thấy cô cản đường, còn lườm cô một cái.
Cô cúi đầu xuống, lo lắng nhìn điện thoại, cô nhìn thấy Du Hàn đang đi lên phía trước, lấy điện thoại ra quét mã.
“Quét mã thành công —”
Cô ngẩng đầu, tình cờ cậu cũng đang nhìn cô.
Cô đang đấu tranh xem có nên nhờ cậu giúp hay không, chỉ thấy nam sinh thu hồi ánh mắt.
Lời nói lên miệng lại bị cô nuốt vào, đang định cúi đầu xuống, thì thấy cậu một lần nữa đưa điện thoại đến máy quét mã, quét thành công một lần nữa.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Du Hàn tiến lại gần cô thêm một bước, chặn dòng người chen chúc lên xe phía sau —
Cúi xuống nhìn cô, giọng nói vẫn trầm thấp như mọi ngày: