Du Hàn đi theo Bối Doanh Doanh đi đến một bên khác trên sân khấu. Anh nhìn cô đang cúi đầu mím môi không nói gì, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, nói với âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, đau lòng nhẹ nhàng dỗ dành cô:
"Nếu như cậu không thoải mái, cũng không cần phải hát đâu, hửm?" Ánh mắt của anh tập trung nhìn từng biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn của cô, "Nếu cậu ngại không dám nói, tôi đi xuống nói với tất cả bọn họ, bọn họ không ai dám nói không đồng ý đâu."
Anh đúng là có muốn nghe cô hát, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, nếu như chuyện này khiến cô cảm thấy khó chịu, anh chỉ muốn che chở cô thật kỹ càng, không để bất kỳ ai làm tổn thương cô.
Cô lắc đầu, "Không sao, mình đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi," vừa rồi nhiều người che chở cho cô nói giúp cô như vậy, cô không thể mãi cứ trốn sau lưng Du Hàn được, "Chỉ là... Mình hơi căng thẳng thôi [QAQ]."
Nhưng nói thật, lớn đến từng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô hát trước mặt nhiều người như vậy!
Anh bị dáng vẻ như muốn "lên núi đao xuống biển lửa" của cô chọc cười, dịu dàng an ủi: "Tôi ở ngay bên dưới sân khấu, cậu căng thẳng thì cứ nhìn tôi, coi như hát cho một mình tôi nghe."
"..."
Hát trước mặt người mình thích còn căng thẳng hơn [QAQ].
Nhậm Đình Mỹ đi tới hỏi thăm: "Doanh Doanh, cậu có cần một tờ lời bài hát không?"
"Không cần đâu."
Những ca từ này cô đã nhẩm đi nhẩm lại trong lòng cô vô số lần rồi.
Buổi tập dợt lại bắt đầu một lần, bởi vì Bối Doanh Doanh không biết những động tác trong kịch bóng, nên cô đứng một bên chờ đến khi đến phần hát đơn ca sẽ trực tiếp hát luôn.
Lời dẫn truyện vừa kết thúc, ánh mắt mọi người dồn về phía Bối Doanh Doanh đang đứng.
Chế giễu có, hiếu kỳ có, tràn đầy mong đợi cũng có.
Mười ngón tay đang bấu chặt vào nhau buông thõng xuôi xuống người, âm thanh truyền qua máy trợ thính truyền vào trong tai cô, cô yên lặng đếm nhịp.
Hết đoạn nhạc dạo đầu, khi cô bắt đầu cất tiếng hát, tất cả mọi người đều chìm vào cơn mơ.
Mẹ ơi, đây là âm sắc tuyệt đẹp mở miệng là khiến người ta phải "quỳ dưới chân" sao?!!!
Giọng của Bối Doanh Doanh, uyển chuyển nhẹ nhàng, trong trẻo như tiếng nước suối chảy róc rách đi vào trong lòng người, dường như không pha trộn bất kỳ tạp chất nào, được trau chuốt một cách tự nhiên. Với lại chất giọng của cô vốn rất ngọt ngào, từng câu từng chữ thốt ra từ đôi môi của cô khiến cho người nghe rất đã tai.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, bình tĩnh đứng tại chỗ, hát rất nhập tâm. Lời bài hát đè nén nửa đoạn đầu của bài hát được cô truyền tải rất tốt, khiến cho người nghe cảm giác được sự ngột ngạt, lo lắng mãnh liệt, giống như thật sự đưa mọi người đến khu rừng nơi cô gái bị lạc.
Không có kỹ thuật cao siêu gì nhưng lại mang đến một sức hút rất lớn, chi phối cảm xúc người nghe.
Tổng kết, ba chữ -- "Cực kỳ hay."
Mọi người không thể chỉ ra cụ thể hay chỗ nào, là cảm giác khiến cho người nghe cảm thấy rất dễ chịu, khiến mọi người cảm thấy như -- bài hát này sáng tác ra là để dành cho cô.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên ngẩn người nhìn cô, ngay cả Liễu Tuyết cũng bị giọng hát của cô lay động.
Trong lòng của Liễu Tuyết: Mẹ nó, Quỳ Quỳ xin lỗi cậu nhưng mình vẫn phải nói một câu Bối Doanh Doanh thật sự hát hay hơn cậu:)
Khóe môi Du Hàn dần dần giương lên, trong lòng tràn ngập tiếng hát của cô.
Cô gái nhỏ của anh, còn bao nhiêu tài năng chưa được khai thác.
Khi âm cuối cùng được phát ra, Bối Doanh Doanh mở mắt, căng thẳng đến độ cả mặt đều đỏ lên, cô thấy Nhậm Đình Mỹ và Kỷ Diệu chạy về phía cô.
"Doanh Doanh, cậu hát hay quá đi!! Mình cảm thấy cậu hát còn hay hơn cả bản gốc!" Kỷ Diệu ôm chầm lấy cổ cô, bắt đầu xả cơn mưa lời khen của mình.
"Nào có..."
"Thật sự không lừa cậu đâu! Trái tim của mình bị cậu bắt lấy rồi, vừa rồi toàn bộ quá trình Tư Quỳ hát cũng chỉ như đi tiểu thôi đó, cậu có biết không hả."
Rất nhiều bạn học đến khen giọng hát của cô, trong chốc lát cô cảm thấy không thể tin được, không ngờ sẽ có nhiều người thích giọng hát của cô như vậy.
Nhậm Đình Mỹ cũng rất vui vẻ: "Doanh Doanh, mình cảm thấy vị trí hát đơn ca này ngoại trừ cậu thì không còn ai có thể hát được đâu, mình thấy không ai có thể thay thế cậu được đâu. Cậu có muốn thử một lần không? Nếu như cậu không đồng ý hát, mình thật sự không biết phải đi tìm ai..."
Bối Doanh Doanh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Du Hàn đứng bên ngoài, anh lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt chất chưa ý cười, dường như muốn nói: [Cậu thật sự có thể làm được.]
Cô mỉm cười, cuối cùng cũng đồng ý: "Vậy để mình thử xem sao."
Sau khi chuông báo hết tiết vang lên, mọi người đồng loạt đi ra khỏi khán phòng, Bối Doanh Doanh và Du Hàn định đi siêu thị nhỏ trong nhà ăn, trên đường bọn họ rẽ qua một con đường nhỏ.
Cô gái nhỏ phát hiện cả đường đi Du Hàn vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, lông mày hơi nhướng lên, trong mắt là ý tứ sâu xa. Cô bị ánh mắt của anh thiêu đốt, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, vừa không hiểu vừa ngượng ngùng: "Cậu làm gì thế..."
Hai người đi đến một nơi không người, cô khẽ đẩy anh một cái.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, kéo cô đến bên cạnh mình, ngón tay gãi gãi cái cằm mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp:
"Đây là không biết hát mà cậu nói với tôi?" Anh mỉm cười hôn lên gò má của cô một cái, "Doanh Doanh của tôi cho dù muốn khiêm tốn cũng không cần phải khiêm tốn đến như vậy đâu."
Cô ngượng ngùng che nửa khuôn mặt nhỏ của mình lại, trong lòng lại ngọt như mật khi được anh khen, "Cậu thật sự cảm thấy rất hay à..."
Anh thấy cô gái nhỏ vẫn còn chưa nhận biết rõ bản thân mình, anh dừng lại đứng trước mặt cô, vỗ đầu của cô.
"Bây giờ còn đang nghi ngờ tôi có nói thật hay không à?"
"Ồ..."
"Doanh Doanh hát còn hay hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, hiểu chưa?" Anh dịu dàng thì thầm cổ vũ cô, "Cậu cơ bản không cần thiết phải tự ti, cậu còn không biết bản thân mình ưu tú và dũng cảm đến mức nào à."
Vừa rồi khi anh nghĩ rằng cô không thể vượt qua rào cản này, cô đã dũng cảm đứng lên và hát trước cả lớp. Giọng hát của cô đã truyền cho anh một sức mạnh vô cùng to lớn, giọng hát của cô thực sự có thể đả động đến trái tim của mọi người.
"Thật ra mình cũng không ngờ bản thân có thể ngày càng trở nên tốt như bây giờ." Cô mỉm cười với anh.
Anh vuốt vuốt cái mũi đang vểnh lên của cô, trêu ghẹo nói: "Là bởi vì gặp được tôi."
"Đúng vậy, bởi vì gặp được Du Hàn..." Đôi mắt cô sáng ngời, đáy mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ cùng yêu thích.
Du Hàn nhíu mày, đột nhiên nói một câu: "Doanh Doanh, cậu có thể đừng nhìn tôi với anh mắt này không."
"Hả?"
Bàn tay anh đặt lên đỉnh đầu của cô, giọng nói trầm thấp rơi vào trong tai ửng đỏ của cô --
"Cậu như vậy tôi sẽ muốn hôn cậu."
Du Hàn vừa nói xong, mặt của cô lập tức đỏ rực.
"..."
Người này có thể đừng nói những lời như vậy có được hay không hả [QAQ].
"Còn không mau đi siêu thị sẽ trễ đó..." Cô khẽ đẩy anh một cái, bước nhanh về phía trước. Anh nhìn dáng vẻ xấu hổ sắp bùng nổ của cô, khóe miệng cong lên.
Cuộc thi văn nghệ lớp học cấp trường lần này là do hội học sinh trường tổ chức, tất nhiên Du Hàn đã sớm nhận được thông báo và cũng đã bắt đầu sắp xếp. Tuy nhiên anh chỉ chủ yếu phụ trách phân công công việc cho từng bộ phận, những việc cụ thể nhỏ nhặt hơn thì do từng bộ phận đi làm.
Nhưng như vậy không có nghĩa là Du Hàn có thể toàn quyền mà lơ là, một tuần trước khi cuộc thi diễn ra, anh tập hợp những người phụ trách chính của từng bộ phận, mở một cuộc họp.
Giờ tự học buổi tối, Du Hàn đi họp, mà Bối Doanh Doanh vốn phải đi luyện tập, nhưng bởi vì buổi chiều một số thành viên trong lớp sẽ đi học cuộc họp của hội học sinh, nên buổi tập dợt bị hủy bỏ.
Lúc này giáo viên ngữ văn ghé lớp gửi một cái túi "Vui vẻ học tập cố lên", liên tục dặn dò ngày mai phải nộp lại.
Mọi người trong lớp không ngừng kêu gào, Bối Doanh Doanh làm xong bài kiểm tra của mình, sau đó lại giúp Du Hàn sắp xếp lại phần của anh.
Kỷ Diệu xoay người xuống, nằm sấp trên bàn: "Giáo viên ngữ văn còn coi chúng ta là người sao, vốn dĩ bài tập trong sách bài tập và bài dịch đã đủ nhiều làm không hết rồi, bây giờ lại thêm phần đọc hiểu, mình không chịu nổi rồi Doanh Doanh..."
Cô khẽ cười, nhẹ nhàng sờ đầu của bạn mình một cái: "Không sao, bài tập toán hôm nay có thể làm ít đi một chút."
"Doanh Doanh cậu cười lên thật sự rất giống một thiên sứ, tiếc là mình không phải nam, nếu không mình sẽ cướp cậu từ trong tay Du Hàn." Kỷ Diệu ngây ngốc nhìn cô.
Bối Doanh Doanh:???
Sao tự nhiên lại tỏ tình thế này!
"Vậy cậu còn không mau đưa bài tập cho Du Hàn? Lát nữa cậu ấy chắc chắn sẽ về thẳng nhà, giáo viên ngữ văn đã nói ngày mai phải nộp rồi đó."
Lúc đầu Bối Doanh Doanh còn đang suy nghĩ xem lát nữa sẽ về nhà kiểu gì, đang nghĩ có nên gọi lái xe trong nhà đến đón không, bây giờ đúng lúc có lý do đi tìm anh thuận tiện cùng nhau về nhà!"
Hì hì, vui quá đi.
Cô gật đầu, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ tan học, cô thu dọn sách vở, cầm bài tập của Du Hàn lên, sau đó vỗ vai Kỷ Diệu, Kỷ Diệu lập tức hiểu ý, ra dấu "Ok" với cô.
Bối Doanh Doanh chuồn ra khỏi phòng học, rời khỏi tòa nhà dạy học, đến khu phức hợp. Cô biết mọi cuộc họp của hội học sinh đều tổ chức ở đây.
Cô đến khu phức hợp, tìm đến phòng họp lần trước, đầu dán lên cửa, thật sự nghe thấy bên trong có tiếng người đang nói chuyện.
Tất nhiên là cô không dám gõ cửa, đành phải đi qua đi lại trước cửa chờ đợi.
Trong phòng học có nam sinh muốn đi vệ sinh, đẩy cửa đi ra ngoài thấy cảnh này -- nữ sinh có vóc dáng nhỏ nhắn đáng yêu ôm vài quyển sách, ngồi xổm bên cạnh vách tường trước mặt.
Cậu ta giật mình, lập tức nhìn thấy nữ sinh kia ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên nhìn mình. Cô gái này mặt mày thanh tý, cái mũi cao cao, cánh môi ánh đào như được thoa thêm một lớp mật, đẹp như một búp bê làm từ gốm sứ.
Lần này cậu ta nhìn thấy mà ngẩn cả người.
Mẹ ơi, tiểu tiên nữ ở đâu ra thế này?
Bối Doanh Doanh lập tức đứng lên, vỗ vỗ lưng cậu ta, nhóm trưởng của bộ phận giám sát Triết Hạo ngạc nhiên: "Bạn học này, cậu... Cậu là ai vậy? Sao cậu lại đứng đây?"
"Chào cậu, xin hỏi bên trong có phải là hội học sinh đang họp không?" Cô gật đầu.
"Đúng vậy."
"Mình đến để đưa đồ cho..." Hai chữ Du Hàn chưa nói ra khỏi miệng, trong phòng họp có một nam sinh "Tích Chỉ Thang", cậu ta nhìn thấy hai người trước mặt, không khỏi bật cười: "Cậu là bạn gái của Triết Hạo à?"
Bối Doanh Doanh:???
Triết Hạo:??!!
Cô vội vàng xua tay, "Không phải..." Triết Hạo cũng giải thích: "Con mẹ nó mày nói lung tung cái gì thế, người ta không phải đến tìm tao."
Tích Chỉ Thang càng thêm tò mò, tiểu mỹ nhân này người nhà của người anh em nào bên trong đây?
Cậu ta nhìn quần áo trên người cô gái trước mặt, bởi vì Bối Doanh Doanh không mặc đồng phục, nên nhìn cô giống như một học sinh cấp hai.
Cậu ta trực tiếp đẩy cửa ra, nở nụ cười lưu manh nói với đám nam sinh đang nghỉ ngơi ở bên trong, "Em gái nhỏ nhà ai đến này, có thể ra ngoài nhận người được không?"
Bối Doanh Doanh: "..."
Cái quỷ gì thế?
Tất cả nam sinh bên trong phòng đều nhìn ra ngoài, vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì, Du Hàn ngồi ở vị trí đầu trước bàn hội nghị. Lúc này anh đang quay lưng lại, quay bút lại nhìn tài liệu trong tay, căn bản không có thời gian dư thừa để ý chuyện khác.
Đến khi bên cạnh có một giọng nói vang lên: "Ơ, đó không phải bạn học lớp mười một tên... Bối Doanh Doanh đó sao?"
Bối Doanh Doanh xấu hổ lập tức co người lại một chỗ, mọi người trong phòng không nhìn thấy được, mềm giọng khẽ nói với Tích Chỉ Thang: "Mình tìm Du Hàn?"
"Ai cơ?"
"Du Hàn..."
"Du, Hàn? Hội trưởng của bọn tôi hả, cậu tìm cậu ấy làm..." Tích Chỉ Thang còn chưa nói hết câu, cả người đã bị đẩy sang một bên, người vừa được nhắc đi đến trước mặt Bối Doanh Doanh, dịu dàng hỏi: "Sao lại chạy đến đây?
Tích Chỉ Thang và Triết Hạo:???
Trên mặt hai người đều hiện lên ba dấu chấm hỏi đen.
Cô sờ tóc, ngượng ngùng giải thích: "Giáo viên ngữ văn giao bài tập, mình mang đến cho cậu... Có phải mình làm phiền đến các cậu rồi không?"
Du Hàn nhận lấy bài tập, môi khẽ cong lên: "Không hề, đúng lúc mọi người cũng đang nghỉ ngơi."
Vậy thì may quá, vậy thì may quá đi.
Ánh mắt của anh dừng trên gương mặt của cô: "Chờ tôi lâu chưa? Có muốn vào trong không, tôi hợp một chút nữa là xong ngay, sau đó tôi và cậu cùng nhau về nhà, thế nào?"
Cô chớp chớp đôi mắt ngập nước, nhìn "ánh mắt chằm chằm" đầy vẻ hóng chuyện phía sau lưng Du Hàn, mặt cô đỏ lên: "Như vậy có được không? Có khi nào bọn họ sẽ nói gì không?"
"Sẽ không đâu, đi thôi."
Anh quay người, dẫn theo cô đi vào trong, Tích Chỉ Thang vẻ mặt ngạc nhiên ngăn anh lại: "Hội trưởng Du, bạn nữ này là..."
Anh nhìn cậu ta, cười mà giống như không phải đang cười, trả lời: "Em gái của tôi, được chưa?"
Bối Doanh Doanh một lần nữa ngây người.
Em gái... Cậu mới là em gái!
Du Hàn dẫn theo Doanh Doanh đi vào trong phòng học, trong chốc lát mọi người trong phòng họp lập tức yên tĩnh lại, đồng loạt nhìn về phía hai người.
Nữ sinh nhỏ này thật sự là người của hội trưởng Du sao?
Người vừa rồi nhận ra Bối Doanh Doanh là phó hội trưởng Địch Dịch của hội học sinh, lần trước từng làm việc chung trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường. Lúc này lời chào hỏi đã treo bên miệng, đang định nói chuyện, Tích Chỉ Thang cười hì hì trực tiếp giới thiệu: "Đây là em gái của hội trưởng của chúng ta! Mọi người nhiệt liệt hoan nghênh một chút nhé!"
Bối Doanh Doanh, Du Hàn: "..."
Địch Dịch: "???"
Quần chúng ăn dưa không biết sự thật: Wow ~ thì ra là thế!
Du Hàn quay đầu liếc nam sinh "nhiệt tình" vừa rồi, môi mỏng khẽ mở: "Cậu nói nhiều nhỉ?"
Cần cậu nói à.
Tích - Vô cùng tủi thân - Chỉ Thang: Tôi nói gì sai sao...?
Mọi người kịp phản ứng, nhiệt liệt vỗ tay, ấm áp giống như một đại gia đình, Bối Doanh Doanh đỏ mặt gật đầu chào mọi người. Cô vốn định giải thích mối quan hệ của mình và Du Hàn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên dùng từ gì hình dung. Nếu như Du Hàn đã không vạch trần trò đùa đó, vậy cô cũng phải giữ yên lặng, chắc lát nữa anh sẽ giải thích riêng với bọn họ sau.
Mọi người nhiệt tình chào mời cô ngồi xuống, mọi người vốn định chuyển một cái ghế dựa đến bên cạnh chỗ của Du Hàn, nhưng Du Hàn nói không cần, để cô ngồi một góc phòng họp là được rồi, "Da mặt em ấy mỏng, dễ xấu hổ."*
*Dùng từ “em” vì mọi người đang hiểu nhầm Bối Doanh Doanh là em gái Du Hàn.
Những nữ sinh trong lòng thấy hội trưởng bình thường lạnh lùng nghiêm túc hôm nay lại hiếm khi dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện, trên vẻ mặt bọn họ đều là hâm mộ ——
Làm em gái của hội trưởng thật hạnh phúc!
Du Hàn dẫn cô đến một góc phòng, giúp cô cởi cặp sách ra, sau đó chống tay lên tường cúi người xuống thì thầm với cô: "Có khát không?"
Cô lắc đầu, "Bình nước của mình còn nước."
Anh sờ đầu của cô, "Vậy cậu ngồi ở đây một lúc nhé?"
"Được, mình ngồi đọc sách một lúc, anh đang định rời đi, cô kéo ống tay áo của anh, nói khẽ: "Bọn họ hình như thật sự cho rằng mình là em gái của cậu..."
Khóe miệng anh cong lên, trong ánh mắt anh ánh lên ánh đèn chiếu sáng trên đầu, vừa nóng bỏng vừa sáng ngời.
"Không sao, em gái nhỏ Doanh Doanh."
Hai chữ em gái bị anh cắn lại giữa kẽ răng, tăng thêm vẻ vô cùng quyến luyến, khiến gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng, vừa tức vừa xẩu hổ.
Một tay anh đút vào tút, quay người đi trở lại bàn hội nghị vừa ngồi xuống, chân của Địch Dịch lập tức chuyển động trượt ghế đến bên cạnh anh, che miệng nói:
"Tình huống này là thế nào vậy? Doanh Doanh không phải bàn cùng lớp của cậu sao?
Anh xoay cái bút trong tay, khóe miệng cong lên, thái độ vẫn rất bình tĩnh, ung dung đáp: "Chơi một trò chơi với cậu ấy, sao nào?"
Địch Dịch: "..."
Hai người đúng thật là có tình, thú.
Tích Chỉ Thang đi vệ sinh quay lại, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cô gái ngồi ở trong góc phòng, dường như rất hứng thú, đến khi bên cạnh vang lên một giọng nói như ngâm ở dưới vực sâu:
"Cậu đang nhìn cái gì đấy?"
Tích Chỉ Thang ho khan hai tiếng, "Nhìn, nhìn em gái của cậu."
Du Hàn: "Còn quay lại nhìn một lần nữa, chép biên bản cuộc họp hai lần."
Tích Chỉ Thang: Em gái nhà cậu*.
*Câu này ý là chửi á.
Cậu ta gào khóc, xích lại gần Du Hàn: "Hội trưởng, mình thật sự không có ý gì khác, mình chỉ là cảm thấy em gái của cậu rất đáng yêu, nên mình muốn nhìn nhiều một chút."
Anh cười lạnh, "Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy chữ của cậu viết rất đẹp, nên muốn để cậu chép nhiều thêm hai lần."
"Đừng mà đừng mà, coi như mình thua rồi, sếp lớn tha mạng!" Tích Chỉ Thang lui về chỗ của mình.
Du Hàn lên tiếng: "Bây giờ tiếp tục họp."
Sau khi cuộc họp tiếp tục, Bối Doanh Doanh cầm sách tiếng Anh chép từ đơn, trong lỗ tai thỉnh thoảng truyền đến giọng nói của Du Hàn. Giọng của Du Hàn trầm thấp nhưng rất sạch sẽ, lúc không có ý cười, sẽ mát lạnh như bạc hà.
Nhưng khi hai người thân mật, giọng khàn khàn của anh rơi vào trong tai cô, khiến cả người cô đều tê dại, trái tim run lẩy bẩy.
Từ chỗ của cô nhìn sang, bờ môi mỏng của anh lúc mở lúc đóng, chỉ cần nhớ đến bờ môi đẹp này đã từng tỉ mỉ miêu tả dáng môi của cô cũng khiến cho người ta phải đỏ mặt.
Du Hàn nói với cô, mỗi khi hôn cô, anh đều mất lý trí.
Mà gần đây từ sau khi đi học lại sau kỳ nghỉ lễ, dường như anh đã kiềm chế mình hơn rất nhiều.
Anh nói anh không muốn là ảnh hưởng đến học tập của cô, cho nên về cơ bản bọn họ không phát sinh hành động gì quá thân mật. Cũng chỉ có khi cuối tuần cô cầm bài tập toán đến phòng của anh, bị anh kéo vào trong phòng ấn lên cửa hôn một lúc.
Những lúc khác, hai người bọn họ vẫn rất bình thường.
Tất nhiên là trong lòng cô đôi khi cũng nổi một chút thất vọng, cô có hơi giật mình với suy nghĩ này.
Tận sâu trong đáy lòng, dường như có một nỗi khát vọng, khát vọng anh hôn cô.
Cô xấu hổ che mặt, cô đang nghĩ lung tung cái gì thế này...
Cô còn chưa kịp thu hồi ánh mắt thì đã bị Du Hàn bắt được, anh khẽ nhếch môi, thu hết những biểu cảm này của cô vào trong mắt.
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc, lục đục rời khỏi phòng họp, Du Hàn đi đến chỗ của Bối Doanh Doanh, giúp cô cầm túi sách, cô nói với anh: "Mình muốn đi vệ sinh."
Anh nói: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi."
Hai người đi ra ngoài đi xuống tầng trệt, Bối Doanh Doanh nói cô tự biết đường, không cần anh đi chung. Anh khẽ cười, "Chỗ này buổi tối không có người, cậu không sợ sao?"
Nói như vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn dãy hành lang dài tối mờ phía trước.
"Vậy, vậy vẫn là nên đi cùng nhau đi."
Hai người đi đến cửa nhà vệ sinh, cô đi vào trong, sau khi đi ra cô không nhìn thấy Du Hàn ở đâu.
Dãy hàng lang yên tĩnh, cô chợt dựng tóc gáy, cho đến khi một giọng nam vang lên sau lưng: "Đồ ngốc, cậu đang nhìn cái gì đấy."
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Du Hàn đi ra từ nhà vệ sinh nam bên cạnh đi ra, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sau khi anh rửa tay xong, cô không nhìn xung quanh không có ai, chủ động vòng tay qua eo anh, dụi đầu vào ngực anh: "Làm mình sợ muốn chết, mình tưởng là cậu đi rồi."
Cô gái nhỏ chủ động khiến anh run lên một cái, cũng vòng tay ôm lấy cô, khóe môi cong lên: "Tôi đi trước bỏ lại bạn gái nhỏ của mình, thì có phải là người không đây?"
Lúc hai người đang ôm nhau, sau lưng vang lên một giọng nói thứ ba:
"Mẹ kiếp... Bạn gái nhỏ?!!"
Bối Doanh Doanh bị dọa lập tức giãy ra khỏi vòng ôm của Du Hàn, nhìn Tích Chỉ Thang từ nhà vệ sinh nam đi ra.
Du Hàn bị phá hư bầu không khí, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Ngạc nhiên cái gì?"
"Hội trưởng, không, không phải cậu nói đây là em gái của cậu sao?"
Du Hàn: "Chỉ đùa một chút thôi."
??? Cậu cũng thật biết nói đùa đó!
Lúc này Địch Dịch chạy đến, "Anh Thang xong chưa? Còn đợi mỗi cậu thôi đó."
"Địch Dịch, hai người bọn họ..." Tích Chỉ Thang còn muốn nói cái gì đó, đã bị Địch Dịch lôi đi, Địch Dịch quay lại chào Du Hàn một cái, ra hiệu [Hội trưởng yên tâm, mình sẽ giúp cậu xử lý đâu vào đó].
Sau khi hai người rời đi, gò má Bối Doanh Doanh ửng đỏ, cô ngẩng đầu nhìn Du Hàn, anh lại không nói gì, nắm lấy cổ tay của cô đi về phía ngược lại nơi cầu thang không có người.
Hả?
Anh đẩy cửa thoát hiểm ra, bên trong tối mờ, cô gái nhỏ mờ mịt: "Chúng ta vào đây làm gì..."
Cô vừa dứt lời, eo nhỏ lập tức bị anh ôm lấy, xoay người ép cô lên tường.
Trong hành lang tối, chỉ có ánh sáng trên đỉnh của tòa nhà hành chính bên cạnh bên ngoài được chiếu qua cửa sổ hành lang cầu thang. Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn anh ở trong bóng tối, tim đập thình thịch.
"Cậu làm gì..."
Anh cụp mắt nhìn cô, bàn tay vuốt ve cằm của cô, chậm rãi nói: "Gần đây cậu bận rộn tôi cũng bận rộn, không tìm được thời gian để "bắt nạt" cậu."
Vừa rồi cô bất ngờ chủ động ôm ấp yêu thương, sao anh có thể tiếp tục nhịn được.
Cô sửng sốt, nghe không hiểu ý trong lời của anh, trừng anh: "Cậu còn muốn bắt nạt mình!"
Anh cong môi, cúi người chặn môi của cô ——
"Đúng vậy, bắt nạt cậu như này."
Bối Doanh Doanh hơi hé mắt nhìn anh, cô cảm nhận được anh quen thuộc hôn lên môi cô, lưu loát mở hàm răng của cô, nâng mặt cô lên, không ngừng hôn sâu hơn.
Tất cả mọi người sẽ không ngờ được, Du Hàn bình thường lãnh đạm thờ ơ, lạnh lùng khó đến gần, giờ phút này ở trong hành lang cầu thang chật hẹp, khóa chặt một cô gái nhỏ trong ngực mình, cuồng nhiệt hôn môi cô.