Dáng vẻ khó có thể tự kiềm chế, phóng túng, mạnh mẽ ngang ngược này của Du Hàn chỉ lộ ra cho một mình Bối Doanh Doanh.
Cô gái nhỏ rất nhanh chìm đắm, hơi nhón chân lên đón lấy nụ hôn của anh.
Anh rất hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn tối nay của cô, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn, đến khi cô nức nở, anh mới buông ra.
"Đau..." Cô lẩm bẩm.
Môi bị anh hôn sưng cả lên [QAQ].
Bờ môi của anh rơi lên cổ của cô, khàn giọng dụ dỗ: "Doanh Doanh nên gọi tôi là gì đây?"
"... Du Hàn?"
"Sai rồi." Anh nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô một cô, trong chốc lát mặt cô lại đỏ bừng, cụp mắt khẽ gọi một tiếng:
"Anh Du Hàn..."
Anh nuốt nước bọt một cái, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Cô gái nhỏ của anh thật sự cực kỳ ngoan.
Có phải sau này anh bảo cô làm gì, cô đều sẽ nghe lời làm theo không?
Anh nghĩ như vậy, ánh mắt tối sầm lại, vuốt ve cằm của cô, một lần nữa hôn lên bờ môi mềm. Bối Doanh Doanh không còn sức để đẩy anh ra, chỉ có thể ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của anh.
Bắt nạt cô đủ rồi, anh ôm cô sát vào lòng, cô tựa lên lên ngực anh, trong lòng đều là cảm giác ngọt ngào.
Hai người cứ ôm nhau như vậy chờ cảm xúc khôi phục một chút, anh giúp giúp cô sửa lại mái tóc hơi rối, sau đó hỏi: "Môi còn đau không?"
Cô ngượng ngùng gật đầu, ngón tay anh nhẹ nhàng chạm lên bờ môi của cô: "Ai bảo môi Doanh Doanh mềm như vậy, ngọt ngào như một viên kẹo đường." Khiến cho anh nếm thế nào cũng không thấy đủ.
Lúc này điện thoại đột nhiên đổ chung, Bối Doanh Doanh giật mình, lấy điện thoại ra nhìn, thấy là Viên Man Hà gọi đến.
Du Hàn im lặng, ra hiệu cho cô nghe điện thoại.
Cô để điện thoại bên tai, "Alo, mẹ ạ."
"Doanh Doanh con đang ở đâu thế, con lên xe buýt chưa? Hay là để mẹ bảo chú lái xe đến đón con nhé?"
"Dạ không cần đâu mẹ, con đã... lên xe rồi."
"Được, vậy con nhớ chú ý an toàn..." Đầu dây bên kia cúp điện thoại, cô gái nhỏ phát hiện Du Hàn đang mỉm cười nhìn mình, "Lên xe rồi?"
Cô tức giận: "Còn không phải đều tại cậu."
Anh nắm tay của cô, đi xuống lầu, "Ừm, trách tôi không canh chuẩn thời gian, đi thôi tôi gọi xe taxi."
Buổi tổng duyệt của hội thi văn nghệ các lớp đang diễn ra sôi nổi, thời gian đến gần, luyện tập càng lúc càng tốt, mọi người đều cố gắng thực hiện màn biểu diễn của mình một cách hoàn hảo nhất.
Nhưng hai ngày trước khi cuộc thi diễn ra, lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Sáng sớm Bối Doanh Doanh đi vào trong lớp, đầu của cô quay mòng mòng, không nhịn được nằm ra mặt bàn nghỉ ngơiz Kỷ Diệu quay xuống nhìn cô, hỏi cô có phải tối hôm nay ngủ không ngon hay không.
"Không, mình chỉ là... " Cô vừa mở miệng như giọng cô khàn đặc không nói nên lời.
Du Hàn đi lấy nước xong quay về lớp, vừa ngồi xuống đã nghe thấy giọng cô khàn đặc, anh nhíu mày: "Cậu sao thế, bị cảm rồi?"
Cô gật đầu: "Hình như mình có hơi cảm lạnh rồi." Cổ họng rất đau, mà nước mũi cũng chảy liên tục cô phải lau nãy giờ. Chắc do thời gian gần đây chuyển mùa, khả năng miễn dịch của cô ấy không tốt, tối hôm qua đi ngủ không đắp chăn cẩn thận nên bị lạnh.
Nhưng chuyện cô lo lắng bây giờ không phải cái này.
Mà là hai ngày nữa, cô phải hát đơn ca, bây giờ bị cảm lạnh thì phải làm sao?
Buổi chiều lúc luyện tập, Nhậm Đình Mỹ biết tình huống này của cô, cũng rất lo lắng. Cô thử hát mấy lần, do cổ họng bị nghẽn đặc nên không thể lên được âm cao, ngay cả âm sắc cũng thay đổi.
Tiếng xì xào bàn luận trở nên nhiều hơn, mọi người đang thảo luận về giọng hát của cô.
Trước mắt cô chỉ có thể tạm dừng luyện tập một chút, ráng chống đỡ cố gắng đi xuống sân khấu, ngồi xuống. Du Hàn đi tới, đưa cho cô cốc bình ấm.
"Nào, uống nhiều nước một chút." Anh xoay nắp chai, dịu dàng dỗ dành, "Bây giờ cậu không nên hát nữa, cậu cứ tiếp tục thế này sẽ càng khó chịu hơn."
Bối Doanh Doanh buồn rầu lắc đầu, "Nhưng mình không thể làm chậm trễ tiến độ luyện tập của mọi người..."
"Vậy thì cũng không được cố gắng hát như vậy, phải chữa khỏi bệnh trước đã, cậu có muốn tôi đưa cậu đi bệnh viện không?"
Bối Doanh Doanh lắc đầu, cô đã nói chuyện mình bị bệnh với mẹ. Mẹ nói tối cô đi học về sẽ mời bác sĩ gia đình đến xem bệnh cho cô.
"Bây giờ cậu phải uống nhiều nước vào, cảm mạo uống nhiều nước là tốt nhất." Anh sờ tóc của cô.
Cô cúi đầu xuống, vẫn rất ủ rũ.
Cô cũng lo lắng không biết ngày mốt cô có thể hát trôi chảy ca khúc này hay không.
Tập dợt xong, Bối Doanh Doanh định đi tìm Nhậm Đình Mỹ nói với cô ấy là cô muốn xin nghỉ một buổi tập tối nay, nhưng cô tìm mãi không thấy Nhâm Đình Mỹ đâu. Cô đi đến phòng chờ bên cạnh khán phòng, thì nhìn thấy Nhậm Đình Mỹ bị một đám nữ sinh bao vây, ba từ thường xuyên nhất xuất hiện trong miệng bọn họ với tần suất cao, là "Bối Doanh Doanh" ——
"Nhậm Đình, mình cảm thấy bây giờ cơ bản là Doanh Doanh không thể hát rồi, giọng của cậu ấy đã khàn thành ra thế này rồi, hát thì ai nghe được, đến khi cuộc thi diễn ra chắc chắn cậu ấy sẽ không hát được đâu."
"Đúng đó, Bối Doanh Doanh như vậy còn không bằng Tư Quỳ của bọn mình đâu. Trong khoảng thời gian này Tư Quỳ trở về đã rất chăm chỉ luyện tập bài hát này. Bây giờ cậu ấy chắc chắc sẽ hát hay hơn Bối Doanh Doanh."
Nhậm Đình Mỹ do dự: "Chẳng lẽ chúng ta vì vậy mà loại Doanh Doanh đi sao? Như vậy không tốt lắm đâu..." Cô ấy biết gần đây Doanh Doanh vì hát bài hát này cũng đã bỏ ra rất nhiều cố gắng, bây giờ nói đổi người là đổi người luôn sao?"
Liên Lâm kéo tay Tư Quỳ, cật lực khuyên can: "Nhậm Đình Mỹ cậu có một chút nào suy nghĩ cho tập thể không thế? Đây không phải cuộc thi đơn ca riêng lẻ của Bối Doanh Doanh, cậu phải suy nghĩ cho lợi ích của tất cả mọi người chứ. Hơn nữa Tư Quỳ cũng rất sẵn sàng một lần nữa ôm trách nhiệm này vào người, đúng không?"
Tư Quỳ kiêu ngạo khẽ gật đầu một cái: "Lần trước tâm trạng của mình không tốt, xin lỗi nha Nhậm Đình Mỹ. Mình cảm thấy trạng thái của mình bây giờ tốt hơn Bối Doanh Doanh, cậu suy nghĩ một chút đi."
...
Bối Doanh Doanh dừng bước chân, xoay người rời đi, cô cúi đầu nhìn chân của mình, hít mũi mấy cái.
Ánh mắt cô dần trở nên ảm đạm.
Người khác sẽ bàn luận sau lưng cô, điều này cô cũng đã sớm đoán được.
Du Hàn ở bên ngoài chờ cô, thấy cô chầm chậm đi ra, anh tiến lên.
"Xin nghỉ xong chưa?"
Cô khẽ gật đầu, "Mình không tìm được cậu ấy, chắc gọi điện thoại nói với cậu ấy là được."
Anh phát hiện cảm xúc của cô có chút không đúng, "Sao thế?"
Cô ngẩng đầu, thu lại vẻ u buồn dưới đáy mắt, ngón tay nắm lại để trước người: "Không có gì đâu, chỉ là bị cảm nên mình thấy hơi khó chịu thôi."
Anh đau lòng thở dài một tiếng, xoa xoa đỉnh đầu của cô, "Đi thôi, chúng ta về lớp nghỉ ngơi."
Hai người đi ra cửa, điện thoại trong túi của Du Hàn vang lên, anh nói đi nhận điện thoại của giáo viên sau đó đi qua một bên.
Bối Doanh Doanh đứng tại chỗ chờ anh, đột nhiên sau lưng có người gọi tên cô.
Cô quay đầu lại, thì thấy Từ Quỳ cùng Nhậm Đình Mỹ và một đám nữ sinh đi về phía cô.
Trong lòng cô có chút hồi hộp.
Nhậm Đình Mỹ đi đến trước mặt cô, biểu cảm khó xử, bờ môi mấp máy mãi vẫn chưa nói ra được, cuối cùng là Bối Doanh Doanh chủ động mở miệng trước: "Có chuyện gì không?"
"Doanh Doanh... Xin lỗi cậu ——
Bọn mình suy nghĩ một lúc, chuyện hát đơn ca hay vẫn là để Tư Quỳ hát đi."
Đầu ngón tay cô buông thõng, nghe thấy Nhậm Đình Mỹ tiếp tục nói: "Bọn mình không còn cách nào nữa, bởi vì giọng của cậu bây giờ thật sự không thể hát, nếu để cậu lên sân khấu, bọn mình có chút lo lắng..."
"Nhưng mà vẫn rất cảm ơn cậu trong thời gian này đã thay thế tôi cùng mọi người luyện tập. Bây giờ cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, buổi luyện tập tối nay cũng không cần tới đâu."
Bối Doanh Doanh nhìn bọn họ, hai mắt cay xè, cô cố gắng không để nước mắt rơi xuống, giọng run run:
"Mình... Không chừng bệnh của mình chẳng mấy chốc sẽ tốt hơn..."
Liên Lâm và Tư Quỳ đều cười, "Chờ đến chừng nào mới khỏi đây? Bọn tôi không đợi được lâu như vậy đâu. Chiều mai là lần tổng tập dợt cuối cùng rồi, không thể có chuyện gì xảy ra. Đình Mỹ cũng đã gửi danh sách cuối cùng đi rồi, không thể sửa được nữa."
"Xin lỗi cậu, không còn cách nào khác..." Nhậm Đình Mỹ cũng rất bất đắc dĩ.
Tư Quỳ cười cười, khoác tay mấy chị em, nói: "Nhanh về lớp thôi, ở đây nói nhảm cái gì nữa."
Đám nữ sinh rời đi, chỉ còn lại Bối Doanh Doanh vẫn đứng tại chỗ.
Du Hàn nói chuyện điện thoại xong, quay lại cửa khán phòng, thấy cô vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, đầu rũ xuống, đầu ngón tay cầm đạo cụ băng đô dùng để đeo trên đầu đã trở nên trắng bệch, cả người dường như đang đè nén cảm xúc rát dữ dội.
Anh đi đến trước mặt cô.
Cũng không hỏi thắc mắc trong lòng mình trước mà chỉ nói: "Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi."
Ai ngờ cô vẫn không nhúc nhích, cả người cô dường như cứng đờ.
"Doanh Doanh?" Lúc này anh mới nhận ra có điều gì đó không ổn, anh gọi cô mấy tiếng như cô vẫn không hề nhúc nhích. Anh nâng mặt cô lên, thấy cô gái nhỏ của anh cắn chặt môi, hốc mắt đỏ bừng, từng giọt nước mắt đang chảy xuống.
Tim anh chùng xuống, lông mày nhíu lại.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Bối Doanh Doanh nhìn thấy anh, không thể ngăn được cảm xúc của mình nữa. Cô nhào vào vòng tay anh, nghẹn ngào một tiếng, nước mắt như vỡ bờ đê chảy ào ào xuống, thấm ướt áo sơ mi của anh.
Du Hàn lập tức luống cuống tay chân, ôm cô thật chặt vào lòng, đầu ngón tay cô nắm chặt lấy áo của anh, khóc đến mức cả người đều run lên. Tiếng khóc nghẹn ngào của cô khiến cho trái tim của anh tan nát.
Mỗi lần cô khóc, Du Hàn đều cảm giác bản thân không biết phải làm gì. Kể từ lần trước cô khóc rất lớn như này cũng đã qua hơn mấy tháng, bây giờ anh vẫn không biết phải làm sao. Anh ôm cô đến bên cạnh khán phòng, sau đó nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, không ngừng dỗ dành.
Anh lau đi nước mắt của cô, "Đồ ngốc, đừng khóc nữa, nhé? Rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì, cậu nói với tôi, tôi ở đây tôi sẽ giúp cậu giải quyết. Cậu không được phép không nói cho tôi biết đâu đấy, biết không?"
Cô thút thít, mãi vẫn không nói thành lời, đợi đến khi cảm xúc của cô ổn định hơn một chút, mới có thể mở miệng kể cho anh nghe.
Anh liên tục an ủi cô, cô ấp a ấp úng kể lại chuyện vừa rồi: "... Các cậu ấy không thông báo với mình một tiếng, trực tiếp thay mình luôn. Mình biết vấn đề là do mình bị bệnh, nhưng mình, mình cảm thấy đến ngày đó mình còn có đủ thời gian chuẩn bị mà hu hu hu..."
Cô rất coi trọng lần biểu diễn lần này. Mọi người đều không biết rằng, để luyện tập tốt bài hát này, cô ấy đã luyện tập ở nhà mỗi ngày trước gương và luyện đi tập lại nhiều lần, chỉ hy vọng bản thân không làm ảnh hưởng đến phần thi của tập thể.
Cô sợ hãi không dám hát, nhưng khi cô cuối cùng cũng gom được hết dũng khí đứng lên hát thì lại có người đẩy cô ra.
Du Hàn nghe xong, lông mày nhíu lại, sắc mặt trầm xuống, trong mắt ẩn chứa tức giận.
Anh ôm lấy đầu cô, lạnh giọng nói:
"Không sao hết, chuyện này để tôi xử lý."
Nhóm người Nhậm Đình Mỹ trở lại lớp học, bây giờ tiết thứ ba buổi chiều vừa kết thúc, cũng là tiết chính khóa cuối cùng trong ngày, cả lớp đều ồn ào vui vẻ.
Tư Quỳ đi đến bên bàn Nhậm Đình Mỹ, gõ mặt bàn của cô ấy, hơi che giấu vẻ chán ghét kín đáo của mình:
"Nhậm Đình Mỹ, chuyện hôm nay cậu ghi tên mình vào trong danh sách —— cảm ơn cậu nhé, còn nữa cậu làm bài tập toán xong chưa? Cho mình mượn chép với."
Nhậm Đình Mỹ khoảng thời gian trước bị Tư Qùy điên cuồng nhắm vào, bây giờ cô ấy giống như một con cá mất nước được ném trở lại với đại dương mênh mông, lần nữa được ban cho một cuộc sống mới, có chút nịnh nọt, lập tức đưa vở bài tập ra, "Có một vài bài mình không chắc lắm..."
"Không sao."
Trong lòng Nhậm Đình Mỹ nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Vậy là ở trong lớp cô ấy sẽ không phải chịu sự "chăm sóc đặc biệt" dành cho Nhậm Đình Mỹ nữa rồi. Mặc dù chuyện này khiến Bối Doanh Doanh rất buồn, nhưng mà... Kết quả như vậy, thật lòng mà nói thì đối với cô ấy lợi nhiều hơn hại.
Có thể đắc tội với Bối Doanh Doanh, nhưng không thể đắc tội với Tư Quỳ.
Nhậm Đình Mỹ nói với bạn cùng bàn của mình, "Đi nào, cùng đi lấy nước."
Cô ấy đang định đứng dậy, bỗng cửa lớp "rầm" một tiếng ——
Cửa lớp khép hờ bị nam sinh đứng bên ngoài đẩy mạnh một cái, tiếng động lớn lập tức bóp nghẹt âm thanh ồn ào ban đầu trong lớp, mọi người trong lớp đều giật mình..
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía cửa lớp, trong lớp có mấy nam sinh đang lén chơi game tưởng có ai chơi đùa ác, mở miệng chửi mấy câu, sau đó phát hiện người vừa đẩy cửa ——
Là Du Hàn.
Anh mặc áo sơ mi trắng quần tây, sắc mặt chưa bao giờ lạnh lùng và tức giận như vậy, lông mày nhíu lại, con ngươi đen như mực chất chứa đầy vẻ nặng nề khiến người ta khó phân biệt được trong đôi mắt đó có ánh sáng hay không. Cả người anh toát ra một loại khí thế khiến người khác không dám lại gần? cảm giác anh gần như đã chạm đến đỉnh điểm của sự tức giận.
Mọi người quay qua nhìn nhau, không khỏi nhỏ giọng thì thầm: "Du Hàn làm sao thế..."
Nhậm Đình Mỹ nhìn về phía cửa lớp, không ngờ vừa nhìn qua đã chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Du Hàn. Trong lòng Nhậm Đình Mỹ run lên, ngay sau đó cô ấy nhìn thấy Du Hàn vòng qua bục giảng, đi xuống lối nhỏ giữa tổ ba và tổ bốn.
Trong lòng Nhậm Đình Mỹ chợt ớn lạnh, cả người run lên. Du Hàn đi về phía chỗ ngồi của cô ấy thì dừng lại, hai người bốn mắt nhìn nhau ——
Bàn tay đang cầm bình nước của Nhậm Đình Mỹ run lên, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Cả lớp nhìn về phía bọn họ, ai nấy cũng đều hoang mang: Du Hàn định làm gì vậy?
Du Hàn cụp mắt nhìn thằng vào khuôn mặt cứng ngắc của Nhậm Đình Mỹ, sau đó ném đồ trong tay lên bàn.
Nhậm Đình Mỹ giật mình vì chột dạ, nhìn băng đô cài tóc trên bàn, trong lòng sợ hãi, đỉnh đầu truyền đến tiếng nói:
"Muốn thay người cũng không báo trước, Bối Doanh Doanh đi theo mọi người luyện tập chuẩn bị bao lâu nay, cậu nói đổi là đổi, cậu coi cậu ấy là cái gì? Công cụ để lấy lòng Tư Quỳ?"
Nhậm Đình Mỹ nghe vậy, hai mắt mở lớn, cô ấy không ngờ Du Hàn vậy mà vì Bối Doanh Doanh đến đây đồi công bằng, cô ấy chột dạ không dám ngẩng đầu, bàn tay cầm chặt bình nước, "Mình không có..."
Du Hàn chống lên bàn Nhậm Đình Mỹ, anh cúi người xuống, giọng càng lúc càng lạnh: "Hôm nay cơ bản là không phải ngày cuối cùng xác nhận danh sách học sinh tham gia biểu diễn, hơn nữa là ai nói danh sách không thể sửa? Tôi là người tổng phụ trách của cuộc thi này sao tôi lại không biết chuyện này?"
"..." Nhậm Đình Mỹ không nói được lời phản bác nào.
Kỷ Diệu và Trịnh Hy đi tới, bọn họ nghe thấy tên "Bối Doanh Doanh", lập tức vội vàng hỏi chuyện gì. Sau khi biết Bối Doanh Doanh cứ như vậy mà bị thay thế, hai người đều tức giận không kiềm chế được, "Nhậm Đình Mỹ, cậu còn có chút lương tâm không? Lúc trước cậu bị Tư Quỳ mắng, muốn cậu từ chức, là Doanh Doanh nói giúp cậu! Bây giờ cậu nói không muốn cậu ấy tham gia biểu diễn nữa, cũng không cần cậu ấy!"
Kỷ Diệu dùng sức đập mặt bàn, sắc mặt Nhậm Đình Mỹ trắng bệch, "Mình, mình cũng không còn cách nào... Bây giờ Tư Quỳ là người thích hợp nhất..."
"Vậy lúc trước sao khi cậu ta hát cậu lại không bằng lòng? Trịnh Hy trực tiếp đi đến tổ hai, kéo Tư Quỳ tới. Tư Quỳ vốn chỉ định yên lặng nhìn Nhậm Đình Mỹ bị mắng, không ngờ bây giờ bọn họ cũng kéo cả cô ta liên lụy vào.
"Ê, Trịnh Hy cậu có bị bệnh không..." Mặt Tư Quỳ tái mét, cô ta bị Trịnh Hy kéo đến bên cạnh Nhậm Đình Mỹ, "Chuyện này đâu có liên quan đến mình! Bối Doanh Doanh không tự sinh bệnh thì mình có thể giành được vị trí của cậu ta chắc?"
Du Hàn mở miệng: "Vậy sau khi cậu biết Doanh Doanh bị bệnh, đã nói gì với Nhậm Đình Mỹ?"
Tư Quỳ chột dạ nuốt nước bọt một cái: "Mình... Mình không nói gì..."
Một nam sinh ngồi cạnh lối đi mỉm cười, quay đầu bút: "Vừa rồi mình nhìn thấy một nhóm người các cậu lôi kéo cán bộ văn nghệ nói gì đó mà, còn nói là không có? Không chỉ mỗi mình, mình và mấy người Lương Hạo đều nhìn thấy."
Vừa rồi nhóm nam sinh đi lấy đạo cụ đều nhìn thấy.
Lần này Tư Quỳ thật sự không nói được gì, cô ta nhìn ánh mắt tức giận của Du Hàn, rồi nhìn đi chỗ khác. Du Hàn lần nữa lên tiếng: "Cậu nói gì với Nhậm Đình Mỹ, không cần đoán cũng biết, loại chuyện khiến người ta ghê tởm như vậy là từ tay của cậu làm ra, cũng không quá ngạc nhiên."
Tư Quỳ vẫn luôn thầm mến Du Hà, khi cô ta nghe được câu này của anh, những lời này còn đau hơn cả sự sỉ nhục trước đó.
Kỷ Diệu mắng hai người: "Tư Quỳ, khi đó cậu hát không được bài này, tự cậu nói không muốn diễn nữa. Bây giờ Doanh Doanh hát hay hơn cậu, cậu liền ghen ghét cậu ấy, muốn cướp lại vị trí đơn ca này về tay mình. Tư Quỳ, loại người khiến người ta chán ghét nhất là loại người như cậu đấy! Còn cả Nhậm Đình Mỹ nữa, dáng vẻ nịnh hót này của cậu cũng rất buồn nôn!"
Nhậm Đình Mỹ bị vạch trần ngay trước mặt cả lớp, cô ấy vừa xấu hổ, cảm giác tự trách cũng dâng lên, không hề phản bác lại được câu nào.
Lúc này ở cửa sau của lớp học, Bối Doanh Doanh đi vào.
Vừa rồi cô đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, bây giờ quay lại lớp thì phát hiện ánh mắt của cả lớp đang dồn về phía mình. Cô nhìn thấy Du Hàn, Tư Quỳ, Trịnh Hy, Kỷ Diệu đứng tụ lại một chỗ, hơi ngẩn người, đoán được là chuyện gì.
Trịnh Hy và Kỷ Diệu chạy đến quan tâm cô, Du Hàn cũng đi tới, "Tôi vừa giúp cậu xin nghỉ với giáo viên chủ nhiệm, tiết bốn chúng ta ra ngoài một chút."
Bối Doanh Doanh hơi sửng sốt, khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, Du Hàn ở ngay trước mặt tất cả các bạn học, nắm tay Bối Doanh Doanh, dắt cô đi ra ngoài.
"Doanh Doanh ——" đột nhiên có người gọi tên cô.
Nhậm Đình Mỹ đứng lên, đi đến trước mặt bọn họ, nhìn về phía Bối Doanh Doanh.
"Xin, xin lỗi cậu... Doanh Doanh, là mình nói dối, rất xin lỗi cậu, phần hát đơn ca..."
Thật ra Nhậm Đình Mỹ rất thích người bạn Bối Doanh Doanh này, tất cả đều là vấn đề của bản thân cô ấy...
Bối Doanh Doanh nghe giọng của Nhậm Đình Mỹ đầy vẻ áy náy, cô ngước mắt lên, trong mắt không có bất gì cảm xúc gì, giọng điệu bình tĩnh:
"Cậu không cần phải cảm thấy khó xử, mình sẽ không tham gia tiết mục này nữa, phần hát đơn ca cậu muốn để ai hát thì hát."
Nhậm Đình Mỹ thấy Bối Doanh Doanh nói xong, sau đó cùng Du Hàn đi ra ngoài, lại đuổi theo, bật thốt, "Doanh Doanh! Cậu... Không muốn làm bạn với mình nữa sao?"
Bối Doanh Doanh quay đầu nhìn về phía cô ấy.
"Mình không cần."
Nhậm Đình Mỹ nhìn bọn họ khuất dạng ở góc rẽ hành lang, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu bản thân đã đánh mất cái gì.
Nhậm Đình Mỹ thất thần trở lại lớp, cô ấy thấy các bạn học trong lớp đều đang nhìn mình với ánh mắt đầy ẩn ý và đánh giá. Chuyện cô ấy làm khiến cho các bạn học đều bất mãn. Lúc này, cô ấy mới thật sự không thể đảm nhiệm chức vụ này.
Tư Quỳ từ tổ ba về chỗ của mình, đi ngang qua thấy Nhậm Đình Mỹ đứng ở cửa lớp, chỉ chán ghét liếc một cái, cũng không hề có một lời an ủi nào.
Nhậm Đình Mỹ cắn chặt răng, tức giận muốn xông lên chất vấn Tư Quỳ, nhưng cô ấy không có can đảm đó.
Đáy lòng cô ấy cười nhạo bản thân ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh.
Nhậm Đình Mỹ trở lại chỗ ngồi, nhưng tiếng bàn tán xôn xao trong lớp chỉ tăng chứ không giảm, mấy nữ sinh tụ lại một chỗ, kích động la hét:
"Dáng vẻ hung dữ đòi lại công bằng cho Bối Doanh Doanh của Du Hàn vừa rồi man quá đi, lại còn rất cưng chiều nữa chứ, mình xỉu đây..."
"Lúc học lớp mười mình đã nghe nói tính tình của Du Hàn rất hung dữ không dễ chọc. Nhưng hôm nay đây mới là lần đầu tiên mình thấy cậu ấy vì một bạn học nữ nổi giận đó. Nếu mình cũng có bạn cùng bàn che chở cho như vậy, cảm giác an toàn sẽ tăng vọt!"
"Nói thật chứ chẳng lẽ các cậu không nhìn ra Du Hàn thích Bối Doanh Doanh sao? Trước kia mình cảm thấy chỉ là lời đồn, dù sao trước đó không thiếu nữ sinh theo đuổi Du Hàn, cậu ấy đều rất thờ ơ, nhưng bây giờ cậu ấy...!"
"Đúng đó, trước đó bọn mình còn ngồi đoán xem hai người bọn họ có thể ngồi cùng bàn bao lâu, bây giờ hai người bọn họ mỗi ngày đi đâu cũng đều như hình với bóng."
"Đúng đúng đúng, chắc chắn Du Hàn thích Bối Doanh Doanh rồi, nhưng mà Bối Doanh Doanh có thích cậu ấy không nhỉ?"
"Bối Doanh Doanh không thích thì mình có thể ha ha ha..."
"Haiz, không biết xấu hổ!"
Lúc đi đến tầng trệt của dãy phòng học, Bối Doanh Doanh khẽ kéo áo sơ mi trắng của Du Hàn một cái, cô ngẩng đầu, "Vừa rồi ở trong lớp cậu đi tìm Nhậm Đình Mỹ sao?" Cô không ngờ một người vẫn luôn lý trí nhưng anh lại vì cô mà chạy vào trong lớp, ở trước mặt nhiều người như vậy chất vấn bạn học.
Sắc mặt anh hòa hoãn hơn chút, xoa đỉnh đầu cô, "Tôi không nhìn nổi cậu bị bắt nạt như vậy."
Tinh thần sa sút của cô vì một câu nói này của anh mà tan biến hết, cô cong khóe môi, khẽ nói: "Mình bị bắt nạt không phải còn có Du Hàn ở bên cạnh mình sao?"
Dù sao thì anh đều sẽ bảo vệ cô.
Khóe miệng của anh cong lên, cuối cùng cũng nở nụ cười. Anh cúi người nhìn vào mắt cô, "Ừm, vậy bây giờ Doanh Doanh muốn tôi cùng Doanh Doanh làm gì đây?"
"Có thể đi dạo quanh sân tập được không?" Cô chớp chớp đôi mắt.
Anh suy nghĩ một chút rồi không đồng ý, "Cậu còn đang cảm, đi dạo sân tập hóng gió rồi bệnh nặng hơn thì phải làm sao bây giờ?"
Bối Doanh Doanh: Sao cô lại đáng thương như thế này chứ [QAQ].
Cô suy nghĩ một lúc, nhanh trí nói: "Vậy chúng ta đi nhà ăn nhé?"
"Hửm?"
"Trong nhà ăn có bàn, còn có thể học bài, hơn nữa còn không bị gió lạnh thổi đến."
Anh dần dần nở nụ cười, "Ừm, hơn nữa còn có thể ăn cơm sớm hơn mọi người."
"..."
Bị anh phát hiện rồi.
Vậy là hai người đi về phía nhà ăn, vào giờ này mặt trời đã lặn. Lúc đi vào, bên trong nhà ănmở đèn sáng trưng nhưng lại không có bóng dáng một người học sinh nào, cho nên tới đây làm bài tập cũng không phải không thể.
Bình thường xuống nhà ăn, tìm chỗ cũng khó khăn, bây giờ có thể tùy ý chọn, một người ngồi một hàng.
Hai người ngồi cạnh nhau, cô lấy sách ngữ văn ra lật vài trang bắt đầu đọc bài, nhưng vì bị cảm, đầu hơi nặng nên hiệu suất học bài rất thấp.
Du Hàn nhìn cô chống khuỷu tay lên đỡ đầu, cả một lúc lâu vẫn chưa lật sang trang mới. Anh vươn tay qua sờ cằm của cô: "Ngẩn người hay là đọc không vào?"
Cô nghe vậy, xụ miệng đáng thương lầm bầm: "Mình khó chịu quá, đọc không nổi."
Anh thở dài một tiếng, cầm lấy bình nước của cô, đi đến máy đun nước ở cửa phòng ăn, rót một bình nước ấm, sau đó quay lại đưa cho cô: "Nào, uống nước đi."
Cô uống ừng ực mấy ngụm, anh nhận lấy cái bút trong tay cô, "Tôi đọc cho cậu nghe là được."
Du Hàn bắt đầu phiên dịch bài văn cổ cho cô. Cô nằm ra mặt bàn, lúc đầu còn nghe rất nghiêm túc, một lúc sau thường xuyên nhìn về phía cửa sổ nhà ăn.
Một dì bưng một khay thịt lớn đi vào, không cần ngửi cũng biết chỗ thịt đó thơm đến nhường nào.
Cô nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu lại thì chằm phải ánh mắt cười mà giống như không cười của Du Hàn: "Có phải muốn tôi tạm dừng một chút để cậu đi ăn cơm trước không? Nếu không đồ ăn lạnh rồi sẽ không ngon nữa."
"..."
Cô gái nhỏ bị anh nói trúng tim đen, xấu hổ che mặt. Anh bị dáng vẻ đáng yêu này của cô khiến cho không nhịn được, kéo cô vào trong ngực. Cô xấu hổ muốn đẩy anh ra: "Ở đây có thể bị người ta nhìn thấy đó..."
Anh cúi đầu hôn lên gò má cô một cái, "Bây giờ biết sợ rồi?"
"Ừm... "
Anh buông cô ra, không đùa cô nữa. Đầu ngón tay của cô gái nhỏ lén nắm lấy ngón trỏ của anh: "Hay là chúng ta không đọc nữa, ăn cơm trước được không? Mình đói lắm rồi."
"Không có thành ý gì hết, không cho cậu đi."
Ở chỗ này rất dễ bị người khác bắt gặp, cô cũng không dám làm hành động gì quá, chỉ nhỏ giọng làm nũng với anh: "Du Hàn, xin cậu đó... Mình ăn cơm xong, hứa sẽ tập trung học bài."
Anh bóp bóp gương mặt của cô, cười nói, "Đi thôi, đồ ngốc."
Hai người đi đến khu lấy đồ ăn, bởi vì cô đang đau họng nên chỉ có thể nhìn đùi gà vàng óng yêu dấu với ánh mắt thèm thuồng. Du Hàn để ý thấy ánh mắt này của cô, trực tiếp gắp một cái vào trong khay của mình.
Cô cũng muốn ăn, ánh mắt của anh lập tức liếc về phía cô.
... Quá đáng.
Hai người lấy đồ ăn xong, quay trở lại chỗ ngồi, Bối Doanh Doanh nhìn cái đùi gà lớn trong khay của anh, thèm mà không được ăn. Cô mềm giọng năn nỉ anh một câu, lại bị anh lạnh giọng từ chối: "Cổ đã đau thành ra thế này rồi còn đòi ăn đùi gà? Tôi thấy cậu muốn ăn đòn rồi đó."
"..." Bé heo nhỏ rơi lệ.
"Mình chỉ cắn một miếng thôi, một miếng nhỏ xíu thôi." Cô nhìn anh với ánh mắt mong đợi, dáng vẻ này của cô cực kỳ giống mèo con đang đòi cậu chủ cho uống sữa.
Anh khẽ cười, cúi xuống nói bên tai cô: "Một miếng cũng không được."
Lần này cô thật sự dỗi luôn, tức giận ngồi thẳng người, cố ý không để ý đến anh. Cô cúi đầu ăn bát cháo trong khay của mình thì bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một cái đùi gà chiên vàng rụm.
???
Hai mắt cô sáng lên, lập tức cắn một miếng, quay đầu lại, thấy ánh mắt chất chứa ý cười của Du Hàn, cô vui vẻ nhai, đầu bị anh sờ một cái.
Bạn gái nhỏ nhà anh đúng là phải chiều chuộng.
Bữa tối kết thúc, Du Hàn dự định tan học giúp cô mua thuốc, nhưng Bối Doanh Doanh nói muốn về nhà nghỉ ngơi, nên dứt khoát cúp tiết tự học buổi tối. Cô về đến nhà, bác sĩ gia đình đang ngồi trong nhà đợi, bác sĩ xem bệnh cho cô, sau đó kê thuốc.
Cô lên lầu định nằm nghỉ một lúc, vừa lên đến lầu hai đúng lúc gặp phải Bối Sơ Nhan đi ra.
Hai người chạm mặt nhau, Bối Doanh Doanh không còn sức nói chuyện gì với chị ta, quay người định về phòng, Bối Sơ Nhan lại mở miệng trước: "Nghe nói mày có tham gia biểu diễn văn nghệ của lớp?"
"Em tham gia thì có ảnh hưởng gì đến chị sao? Lớp mười hai của chị không tham gia cuộc thi này à?" Bối Doanh Doanh rất bất đắc dĩ.
Bối Sơ Nhan khẽ xì một tiếng, "Tao chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
Bối Doanh Doanh không thèm đáp lại chút tâm tư nhỏ này của chị ta, quay người bỏ lại một câu ——
"Em không tham gia."
Bối Doanh Doanh đi vào trong phòng ngủ, Bối Sơ Nhan nhẹ nhàng thở phào một hơi, mỉm cười.
Không tham gia thì tốt, con bé đó cũng không thể làm ra trò trống gì.
Sau khi Bối Doanh Doanh uống thuốc xong, không ngờ ngày hôm sau cổ họng đã hết đau, ngày thứ ba cơ bản gần như đã khỏi hẳn. So với những lần trước cô bị cảm phải mất gần một tuần mới khỏi thì lần này khỏi bệnh quá nhanh.
Tuy nhiên cô không mở lời đề nghị quay lại hát đơn ca. Dù sao không tham gia, cô cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, không cần phải căng thẳng giống như trước đó.
Buổi thi văn nghệ của lớp diễn ra vào tối thứ tư, lớp mười và mười một hôm nay không phải học tiết tự học buổi tối, toàn bộ học sinh đều phải đi đến khán phòng.
Sau khi buổi tổng duyệt buổi chiều chính thức kết thúc, một vài thành viên quan trọng ở lại khán phòng, buổi tối sau khi ăn cơm xong, những học sinh khác dần dần đến địa điểm tổ chức cuộc thi.
Tối này Du Hàn cũng bận rộn rất nhiều việc, vì vậy Bối Doanh Doanh không có việc gì đi theo Trịnh Hy, hai cô gái đi ra ngoài cổng trưởng mua ly trà sữa uống, lúc trở lại khán phòng, bên trong vẫn khá vắng.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, hôm nay khán phòng được trang trí rất đẹp, bóng đèn bó lại thành bông hoa, càng tăng thêm bầu không khí.
Bối Doanh Doanh tìm kiếm bóng dáng của Du Hàn, nhưng cô nhìn mãi không thấy anh đâu, đến khi điện thoại tinh một tiếng, có tin nhắn đến: [Phía bên phải sân khấu, đồ ngốc. —— Du Hàn]
Cô sửng sốt một chút, nhanh chóng nhìn về phía anh chỉ, cô nhìn thấy anh đang trò chuyện cùng mấy người trong hội học sinh. Anh đứng thẳng, dáng người cao ráo thẳng tắp, lông mày kiếm, mắt sáng. Anh đứng đó thôi cũng tự toát lên khí thế thanh cao vượt trội. Ánh mắt hai người chạm nhau một cái, sau đó anh quay lại tiếp tục công việc của mình.
Không ngờ anh bận rộn như vậy mà vẫn có thể làm hai việc một lúc...
Cảm giác ngọt ngào dâng lên trong lòng cô.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng gọi tên cô.
Nhậm Đình Mỹ sốt ruột vội vàng chạy đến, đứng trước mặt cô, mặt mũi đầy vẻ hoảng hốt lo lắng ——
"Doanh Doanh, cậu... cậu có thể hát đơn ca không! Xin lỗi cậu, mình biết chắc chắn cậu sẽ không đồng ý, nhưng lớp chúng ta thật sự không còn ai."
Trịnh Hy cười: "Tư Quỳ đâu? Cậu đừng nói với tôi là cậu ta lại không hát đấy?"
Nhậm Đình Mỹ: "Vừa rồi Liên Lâm gọi điện thoại đến nói Tư Quỳ bị chó trước cửa trường học cắn! Bây giờ đang đi bệnh viện!"