Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 79: Ngoại truyện 10



Bối Doanh Doanh nghe thấy câu "Em mang thai rồi" của Du Hàn, cảm giác đầu mình giống như nổ tung, trong chốc lát cô không kịp phản ứng lại lượng thông tin này.

Giống như bạn cực kỳ mong muốn một món quà, nhưng khi món quà đó đến một cách bất ngờ, trực tiếp dâng lên đến trước mặt bạn mà không hề báo trước.

"Mang thai..."

Du Hàn thấy ánh mắt ngơ ngác của cô, anh nắm chặt tay cô, vẻ mặt cưng chiều: "Đã hơn một tháng rồi, em bất ngờ đến thế sao?"

Dáng vẻ này của cô, còn ngạc nhiên hơn cả anh lúc nãy khi nghe bác sĩ thông báo.

Viên Man Hà ngồi bên mép giường, cười nói: "Doanh Doanh thật sự khờ quá, điều này cũng rất bình thường, các con đã có kế hoạch chuẩn bị mang thai mấy tháng nay, tin vui chắc chắn sẽ đến. Chỉ là Doanh Doanh à, sức khỏe của con yếu quá, nhất định phải bồi dưỡng tốt mới được."

"Đúng vậy đó Doanh Doanh, có phải dạo gần đây Tiểu Hàn không chăm sóc con tốt không, nên đang yên đang lành mới ngất xỉu?" Du Linh hỏi.

"Tại con gần đây phát hiện thân thể Doanh Doanh có chút khác thường, nhưng lại không nghĩ đến mang thai."

Bối Doanh Doanh nhanh chóng giải thích: "Không phải tại Du Hàn đâu, là do gần đây con bận quá..."

"Bây giờ sức khỏe của con là quan trọng nhất, công việc gì thì cũng để sau khi sinh em bé ra đã, biết chưa?"

"Vâng, con biết rồi mẹ."

Viên Man Hà nói Bối Hồng đang ở sảnh tiệc, không thể phân thân được, một lúc nữa sẽ đến thăm cô, sau đó Viên Man Hà và Du Linh nói đi trước, tiếp tục làm chuyện của mình, để hai đứa nhỏ ở lại với nhau.

Sau khi hai người rời đi, Du Hàn sờ đầu của cô, "Em có thấy mệt không? Có muốn nằm xuống nghỉ một lúc không?"

"Em muốn anh nằm cùng em..."

Du Hàn vén chăn lên, chui vào trong chăn nằm xuống bên cạnh cô, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng. Cô tựa vào trên vai anh, ánh mắt sáng ngời lấp lánh như những vì sao, ngửa đầu nhìn anh, "Ông xã, em vui lắm."

Mặc dù bọn họ vẫn luôn chuẩn bị cho chuyện mang thai, từng giây từng phút đều mong chờ đứa bé này đến, nhưng vào khoảnh khắc biết được điều ước của bọn họ đã thành hiện thực, vẫn có một loại niềm vui sướng khó tả thành lời.

Niềm vui đến quá bất ngờ.

"Anh cũng rất vui," anh hôn lên môi cô một cái, "Chỉ là anh rất lo lắng cho sức khỏe của em. Tối nay lúc em ngất xỉu, em có biết là anh bị dọa sợ đến mức nào không?"

"Xin lỗi ông xã, tại em trước đó đều nói với anh em không sao hết, cũng không coi trọng sức khỏe của bản thân."

"Hay là chúng ta dừng công việc ở tạp chí lại một thời gian nhé? Bây giờ em như thế này, anh thật sự không yên lòng để em đi làm. Nếu như em vẫn thích chụp ảnh, chờ đến khi sức khỏe em tốt hơn, anh dẫn em đi chụp ảnh, được không?"

Cô nghiêm tức gật đầu, "Ngày mai em sẽ nói với tổng biên tập." Cô sẽ không lấy con của mình ra để đùa, dù gì cô cũng vì cống hiến cho công việc mà không quan tâm đến sức khỏe rồi.

"Ngoan quá."

Cô ngửa đầu cười với anh, chủ động đưa môi mềm lên, anh nâng mặt của cô lên, dịu dàng hôn xuống.

"Anh yêu em, cục cưng của anh."

-

Mấy hôm sau, sức khỏe Bối Doanh Doanh khỏe hơn một chút, sáng sớm đã được Du Hàn đưa đến cửa tòa soạn.

Cô đi vào trong công ty, rất nhiều nhân viên đã đến, mọi người thấy cô đều hơi ngạc nhiên, có mấy nhân viên nữ tiến lên đón. Không ngờ Chương Vi lại dẫn đầu nhóm người đó, vừa gặp mặt cô ta đã quan tâm hỏi: "Doanh Doanh, nghe nói em đang mang thai hả? Đang yên đang lành sao em không ở nhà nghỉ ngơi, sao lại đến công ty làm gì, sức khỏe quan trọng hơn."

Bối Doanh Doanh:???

Thái độ của Chương Vi thay đổi một trăm tám mươi độ là tình huống gì đây?

Những chị em khác của Chương Vi, Tiểu Huân cũng nhao nhao hùa theo: "Doanh Doanh, chức mừng cô nhé, chúng ta biết cô mang thai, còn chuẩn bị món quà nhỏ cho cô nữa, cô xem một chút đi, nghe nói cái này rất tốt cho phụ nữ có thai..."

Bối Doanh Doanh bị thái độ đột nhiên nhiệt tình này của bọn họ khiến cho cô không hiểu lắm, nhưng vẫn mỉm cười nhận lấy, sau khi bọn họ rời đi, Chương Vi vẫn đứng đso: "Doanh Doanh, khoảng thời gian trước... Xin lỗi em nhé, chị tự trách bản thân mình nhỏ nhen, hay tìm em gây phiền phức, vẫn may là em rộng lượng, thường không so đo với chị..."

Bối Doanh Doanh nhìn chằm chằm cô ta nửa ngày, khẽ cong môi cười: "Không sao."

Cô thật sự không muốn so đo cùng với loại người như Chương Vi.

Trong lòng Chương Vi khẽ thở phào một hơi, "Doanh Doanh, sau này em ở văn phòng có gì cần giúp đỡ thì nói với chị, đừng khách khí.

"Không cần nữa rồi, em định từ chức."

"Từ chức? Chuyện này... "

Cô bỏ lại Chương Vi đang ngớ người đứng tại chỗ.

Bối Doanh Doanh đi đến văn phòng của tổng biên tập, cô nộp đơn từ chức. Tổng biên tập biết được Bối Doanh Doanh là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Bối Hồng qua miệng Chương Vi, cô ấy vốn đang vui vẻ nghĩ đến chuyện thăng chức, ai ngờ Bối Doanh Doanh đột nhiên muốn từ chức, trong lòng tự trách lúc trước đây bản thân không "chăm sóc" cô tốt.

"Doanh Doanh, chị rất thích phong cách chụp ảnh của em, nếu như tương lai em muốn quay lại làm việc thì Nam Luân lúc nào cũng chào đón em."

"Cảm ơn tổng biên tập."

Bối Doanh Doanh từ trong văn phòng đi ra ngoài thì gặp Tuần Tịch, Tuần Tịch nói với cô là Chương Vi sau khi biết cô là thiên kim nhà họ Bối mới thay đổi thái độ như vậy, Tuần Tịch thấy cô ta như vậy thì trong lòng rất thoải mái.

"Doanh Doanh, tiếc quá, bây giờ chị lại không có ở đây nữa..."

Bối Doanh Doanh nắm lấy tay cô ấy, "Cảm ơn em khoảng thời gian vừa rồi đã làm bạn với chị, ở tạp chí này có thể quen được em, chị rất vui, sau này em có thể đến nhà chị làm khách."

"Được ạ ~"

-

Sau khi biết Doanh Doanh mang thai, điều đầu tiên Du Hàn làm là đưa Doanh Doanh đi bệnh viện kiểm tra tổng quát, bác sĩ nói do cô quá mệt nhọc, bình thường phải chú ý nghỉ ngơi.

Bối Doanh Doanh chuyển về ở nhà họ Bối một khoảng thời gian, hai mẹ dốc lòng chăm sóc cô. Du Hàn cũng dành nhiều thời gian ở cùng cô hơn, chuyện ở trên công ty phần lớn đều giao cho Lục Giản và Vương Thụ Trạch xử lý.

Buổi chiều, lúc Châu Tố đến nhà thăm Bối Doanh Doanh, sau khi nhìn thấy khuôn mặt hồng nhuận của cô trở nên phúng phính hơn, không kìm nén được vươn tay ra bóp bóp mấy cái: "Doanh Doanh, cậu đáng yêu quá."

"Cậu làm gì thế [QAQ]..." Cô tủi thân.

Không phải chỉ là ăn nhiều béo lên một chút xíu thôi sao?

"Mình không chê cười cậu đâu, chỉ là bây giờ cậu thế này càng ngày càng đáng yêu, mỗi ngày Lục Giản đều nói mình gầy như que củi, ôm không thoải mái chút nào. Chắc chắn chồng em rất hài lòng."

Châu Tố dựa vào ghế sô pha, sờ tay xuống bụng cô, Bối Doanh Doanh mỉm cười: "Chưa có biểu hiện rõ đâu."

"Thích thật đấy, gần đây Lục Giản ngày nào cũng giật dây mình cùng nhau sinh một đứa, mình cũng có hơi động lòng."

"Cậu sinh đi, hai người cũng kết hôn rất lâu rồi."

"Không phải là do mình sợ đau sao?"

Bối Doanh Doanh tỏ vẻ đã hiểu, cô lúc đầu nghe đến chuyện sinh con cũng không muốn, nhưng sau này, cô gặp được một người cô thật sự rất yêu, cô lại muốn mang thai sinh ra thế hệ tiếp theo của họ.

Châu Tố hỏi cô có phải dạo này ở nhà rất buồn chán không, Bối Doanh Doanh nói vẫn ổn, sau khi không còn bận rộn chuyện chụp ảnh nữa, cô bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho việc viết lời bài hát, sau khi mang thai linh cảm của cô nhiều hơn rất nhiều.

Châu Tố sau khi nghe tên trên mạng của cô là Doanh Nhiêu thì cảm thấy cái tên này rất quen, Bối Doanh Doanh nói ra mấy tên bài hát, Châu Tố lập tức nhớ ra, "Hóa ra là cậu! Mẹ ơi, sao bên cạnh mình lại có một tài nữ đỉnh của chóp như vậy, Doanh Doanh cậu như vậy cũng khiêm tốn quá rồi, cậu chưa từng lộ mặt đúng không?"

"Vâng..." Ban đầu cô chỉ đơn giản muốn được sáng tác. Mặc dù trên mạng có rất nhiều lời đồn đại, nhưng vẫn may là trọng tâm cuộc đời của nàng đều không đặt ở chuyện này.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, chạng vạng tối Du Hàn từ công ty trở về.

Bối Doanh Doanh nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô đi ra, ngạc nhiên nhìn, "Ông xã, sao hôm nay anh về sớm như vậy..."

Du Hàn ôm eo cô, như thường ngày cúi xuống đặt một nụ hôn lên gò mà cô, "Anh muốn về sớm với Doanh Doanh."

Châu Tố cũng đi tới, "Nhìn hai người kìa, sao ở cùng nhau lâu như thế rồi vẫn thích dính lấy nhau thế." Cô ấy trêu chọc.

"Không phải cậu và Lục Giản cũng vậy sao?"

"Mình còn lâu mới thế nhé, thôi mình đi trước đây, không ở lại làm kỳ đà cản mũi."

Bối Doanh Doanh muốn giữ Châu Tố lại ăn cơm, Châu Tố nói không được. Sau khi cô ấy rời đi, Bối Doanh Doanh cũng không còn ngại ngùng, ôm lại Du Hàn, giọng mềm nhũn nói với anh: "Ông xã, em rất nhớ anh đó."

Anh mỉm cười nhướng lông mày, cúi người bế ngang cô lên đi vào trong phòng khách, sau đó đặt cô lên ghế sô pha.

"Nói anh nghe một chút, xem nhớ anh như thế nào hả?" Anh sờ sờ cằm của cô.

Cô rủ mắt xuống, "Nhớ anh thì là nhớ anh thôi, anh còn muốn nói thế nào?"

"Được rồi, không nói... Thì dùng hành động vậy."

Anh hôn lên môi cô, cô chầm chầm nhắm mắt lại.

Khi Du Hàn cảm nhận được cảm xúc của mình bắt đầu không kiềm chế được, anh lập tức dừng lại, tựa đầu lên trán cô bình phục lại hô hấp.

Cô mang thai còn chưa đến tháng thứ ba, có một số chuyện nhất định không thể làm. Anh đã nhịn rất lâu, vì vậy mà chỉ một nụ hôn đơn thuần cũng có thể nhóm lên ngọn lửa giữa hai người.

Cô vươn tay sờ lên mái tóc đen của anh một cái, nhỏ giọng trấn an anh: "Sắp rồi..." Cô hiểu rõ suy nghĩ trong đầu của anh lúc này.

Anh nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, khóe môi cong lên: "Đến lúc đó phải đền bù thật tốt cho anh." Ánh mắt của Du Hàn rơi vào gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, sau đó nhịn không được giơ tay lên nhéo mặt cô một cái ——

Trong chớp mắt cô lập tức nhíu mày: "Lại nhéo mặt em..." Mặc cô phì ra nên dễ bị mọi người nhéo như vậy sao [QAQ].

Anh cười, "Anh thích em béo một chút, bây giờ có em có em bé mập ra càng thêm đáng yêu."

"Anh chỉ đang an ủi em thôi..." Cô chu môi.

"Sao lại thành an ủi em rồi? Anh nói thật mà."

-

Qua một khoảng thời gian, sức khỏe của Bối Doanh Doanh dần dần được bồi bổ rất tốt. Sau khi bàn bạc lại với Du Hàn, hai người quyết định những ngày trong tuần sẽ về nhà của hai người, cuối tuần lại về nhà họ Bối.

Bởi vì ở nhà bố mẹ không thuận tiện cho lắm, với lại biệt thự của hai người cũng cách Phong Cao gần hơn.

Du Linh sợ con trai sẽ không chăm sóc tốt cho con dâu, dặn đi dặn lại, nhưng bà lại không biết thực ra Du Hàn đã lén đọc những quyển sách về cách chăm sóc phụ nữ có thai, anh còn hiểu hơn cả những cô gái khác.

Mỗi lần Bối Doanh Doanh thấy anh chu đáo như vậy, cô đều rất cảm động, cô không biết vì sao anh thích trẻ con như vậy.

Du Hàn nói, bởi vì từ nhỏ anh đã khiếm khuyết tình thương của bố, nên anh hy vọng con của mình sẽ được hưởng tình yêu thương của bố tốt nhất trên đời này. Tuổi thơ của con anh sẽ không có những bóng ma bao trùm, mạnh khỏe vui vẻ lớn lên. Anh muốn bù đắp những tiếc nuối lên người con mình.

Dưới sự chăm sóc của Du Hàn, sức khỏe của cô cũng dần khá hơn rất nhiều.

Rất nhanh đã đến cuối năm.

Phong Cao Technology có hợp tác với một đối tác, cũng là một người bạn trong lĩnh vực kinh doanh, người này gửi thư mời đến, mời Du Hàn và vợ anh đến dự tiệc rượu cao cấp.

Ban đầu Du Hàn còn lo lắng cho sức khỏe của Bối Doanh Doanh, đang suy nghĩ xem có nên đưa cô đi cùng hay không, cuối cùng là cô bám lấy anh nũng nịu đòi anh đưa cô đi.

Dù sao thì ở trong nhà cũng rất buồn chán...

Buổi tối, Bối Doanh Doanh mặc một bộ váy dự tiệc màu đen, khoác tay Du Hàn đi vào trong sảnh tiệc rượu. Du Hàn rất bảo vệ Bối Doanh Doanh, ít khi dẫn cô đến những nơi đông người, rất nhiều người đều rất tò mò bà Du có dáng vẻ như thế nào.

Tối hôm nay bọn họ đều được nhìn thấy, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Du phu nhân còn trẻ như vậy, cảm giác tràn đầy hơi thở thiếu nữ.

"Là người đó hả? Hâm mộ cô ấy có thể trèo lên một người giỏi như vậy."

"Trèo cái gì? Cô không biết cô ấy là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Bối Hồng à? Người ta là môn đăng hộ đối."

"Hơn nữa nhìn qua Du Hàn rất thương vợ của anh ta, hai người trông rất hạnh phúc."

Dáng vẻ thân thiết của hai người khiến cho người ta nhìn với ánh mắt đầy ao ước, Du Hàn từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ Bối Doanh Doanh khư khư bên mình. Đối với những người không quen biết mặt anh đều lạnh tanh, mà khi ánh mắt dừng trên người vợ, thì lớp băng đó dường như đã tan mất.

Tất cả mọi người đều nói tính tình của tổng giám đốc Phong Cao lạnh nhạt thờ ơ, thật ra bọn họ không biết bản thân mình không phải đối tượng để Du Hàn có thể đối xử dịu dàng giống như ai kia.

Du Hàn cởi áo khoác vest ra choàng lên người cô, "Em có thấy lạnh không?"

"Em không lạnh đâu."

Cô nhìn khách khứa xung quanh, có rất nhiều người muốn lại gần nói chuyện mấy câu với anh, cô thấy như vậy thì không định ở bên cạnh làm ảnh hưởng đến công việc của anh nữa, cô nói với anh muốn ra chỗ kia một mình.

Anh không yên lòng, cô nói mình sẽ không đi xa đâu, nhất định sẽ ở trong phạm vi mà anh có thể thấy được, cuối cùng anh cũng đồng ý.

Cô cầm ly nước trái cây chậm rãi đi về phía trước, chiếc đèn chùm sáng rực trên đầu thắp sáng toàn bộ phòng khách, cô nhìn về phía trước không để ý xung quanh, đột nhiên cánh tay bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy kéo về sau một bước.

Xém chút nữa là cô đụng phải một vị khách đi ngang qua.

"Cẩn thận một chút."

Cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc, cô chợt dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau ——

Gương mặt lạnh lùng của Hứa Chi Hạo xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Cô ngạc nhiên ngây cả người.

Hứa Chi Hạo nhìn ánh mắt ngạc nhiên của cô, che giấu cảm xúc dư thừa trong mắt, anh ta buông tay ra, lùi về sau, khẽ cười với cô một tiếng: "Quên anh Chi Hạo rồi sao?"

Hai người bọn họ đã mấy năm không gặp lại.

Những năm này, Hứa Chi Hạo dường như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.

"... Anh Chi Hạo."

Cô mở miệng, phát hiện giọng của của mình có hơi khàn khàn.

Ý cười trên mặt anh ta nhiều hơn mấy phần, "Ừm, có rảnh không? Chúng ta đi trò chuyện một lát."

-

Hai người đi đến một chỗ ít người trong sảnh tiệc, Hứa Chi Hạo nghiêng đầu nhìn cô, "Mấy năm không gặp, Doanh Doanh so với trước đây hình như có chút thay đổi rồi."

"Ừm?"

"Cảm giác thành thục hơn, cũng càng trở nên có hơi thở của phụ nữ hơn."

"Bây giờ em cũng đã lớn thế này rồi mà."

Anh ta dừng bước chân, ngửa đầu nhấp một ngụm rượu vang trong tay, giọng nói có chút lạnh nhạt: "Anh nghe mẹ anh nói, em và Du Hàn đã kết hôn rồi, bây giờ em... còn đang mang thai."

Cô khẽ gật đầu, anh ta hơi cong môi cười một tiếng: "Như vậy cũng rất tốt, cậu ta thật sự đối với em rất tốt, hơn nữa cũng đang gây dựng được Phong Cao." Lúc trước anh ta còn nói Du Hàn không xứng với cô, nhưng bây giờ Du Hàn đã dùng chính thực lực của mình để chứng minh.

"Anh Chi Hạo, vậy còn anh thì sao?"

"Vẫn như thế thôi, vẫn chưa gặp được người mình thích, một mình rất tốt."

"Rất lâu trước đó, em từng gặp Kế Khê một lần, chị ấy đã kết hôn."

"... Ừm, anh và cô ta đã không còn liên lạc nữa rồi."

Bối Doanh Doanh không tiện hỏi nhiều, Hứa Chi Hạo nói với cô, bây giờ phải chăm sóc bản thân thật tốt. Bối Doanh Doanh cảm giác anh ta đã thay đổi rất nhiều, dường như đã buông bỏ hết trở nên lãnh đạm trước đây.

Lúc đang nói chuyện, Bối Doanh Doanh quay đầu thấy bóng dáng của Du Hàn, cách bọn họ khoảng hơn năm mét, anh đang đứng một mình, ánh mắt rơi trên người đang đứng bên cạnh cô, nhưng không hề tiến lên.

Hứa Chi Hạo quay đầu, chạm phải ánh mắt của Du Hàn, anh ta hơi sửng sốt một chút, đáy mắt lạnh dần.

Cô nói với Hứa Chi Hạo: "Vậy em đi tìm Du Hàn trước đây."

"Ừm."

Hứa Chi Hạo nhìn thấy Bối Doanh Doanh bước nhanh đến bên cạnh Du Hàn, người đàn ông kia ông cô vào trong lòng, nói câu gì đó, trên mặt cô gái là nụ cười ngọt ngào.

Hai người họ trông vừa thân mật vừa hạnh phúc.

Giờ phút này Hứa Chi Hạo cuối cùng cũng phải thừa nhận, bản thân đã thua thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.