Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 88: Ngoại truyện Tố Giản 4



Lục Giản đi lên phòng, vừa lên đến trên lầu, có một nam sinh cầm điện thoại mang theo vẻ mặt sầu thảm chạy nhanh về phía này, suýt chút nữa đã đụng phải Lục Giản.

"Hi, Lục Thần..." Nam sinh kia vỗ vai anh một cái, rồi vội vàng tiếp tục chạy xuống dưới phòng thì bị Lục Giản gọi lại:

"Đồ của cậu làm rơi sao?" Anh chỉ chỉ giấy trên mặt đất.

Nam sinh kia hốt hoảng hô một tiếng, lập tức nhặt tờ giấy dưới đất lên, "Tôi phải dựa vào tờ giấy này mới có thể bảo toàn tính mạng đấy."

Lục Giản thuận miệng hỏi: "Sao thế?"

Nam sinh này là bạn cùng phòng sát vách phòng  của Lục Giản, cậu ta bị hỏi như vậy thì thở dài một hơi: "Còn không phải vì bạn gái của tôi sao, tối qua tôi chơi game quên đón cô ấy tan học. Hôm nay cô ấy đã mắng tôi cả một ngày, tôi vừa viết xong bản kiểm điểm hai nghìn chữ, bây giờ tôi phải nộp cho cô ấy, nếu không tối nay cô ấy sẽ không để yên cho tôi ngủ đâu, tôi khổ quá mà."

Nam sinh kia ngẩng đầu nhìn Lục Giản, vỗ vỗ vai anh: "Lục Thần bây giờ tôi rất hâm mộ cậu vẫn còn độc thân đấy, yêu đương con mẹ nó quá phiền phức, có bạn gái thì có cái gì tốt chứ. Thôi không nói nữa, tôi sắp không kịp nữa rồi..."

Bóng dáng của nam sinh kia biến mất ở phía cuối hành lang.

Lục Giản tiếp tục đi về phía phòng của mình, anh đứng trước cửa phòng, một lúc lâu vẫn chưa mở cửa đi vào.

Anh quay đầu, nhìn cảnh đêm phía xa xa, trong đầu anh hiện lên câu nói vừa rồi của nam sinh kia, cùng lời mà Lý Đình nói với anh: "Nếu như không thích thì đừng cho cô ấy hy vọng."

Yêu đương, thực sự không nằm trong kế hoạch bốn năm đại học của Lục Giản, anh muốn dồn toàn bộ sức lực tâm trí tập trung và chuyện học hành.

Còn về phần Châu Tố --

Anh chỉ cần đối với cô giống như đối với những người khác theo đuổi anh thôi.

Những chuyện khác, anh sẽ không nghĩ nhiều.

-

Châu Tố có một khoảng thời gian không hề liên lạc với Lục Giản, dường như cô biến mất hoàn toàn không cuộc sống của anh.

Cô cố gắng kiềm chế bản thân không đi quấy rầy anh, không đến câu lạc bộ rubik, cũng không đi thư viện.

Châu Tố muốn nhìn xem nếu cô đột nhiên biến mất, có thể ảnh hưởng đến Lục Giản hay không, anh có thể sẽ bỗng cảm thấy vắng vẻ không quen, sau đó không chịu nổi, chủ động đến tìm cô.

Đây là chiêu "Lạt mềm buộc chặt" cực kỳ kinh điển.

Nhưng Lục Giản lại không hề cắn câu, anh từ đầu đến cuối vẫn không hề liên lạc với cô, không có cho cô bất kỳ tín hiệu nào rằng anh có muốn tới gần cô hay không.

Châu Tố tức đến mức nằm trên giường phát điên, "Sao người này đầu gỗ như vậy chứ a a a a a tức chết mất! Các cậu nói xem có phải gần đây Lục Giản bận rộn nhiều việc không? Đến mức không có thời gian xem điện thoại không."

Lê Thiến ngẩng đầu nhìn cô, đặt quyển sách trên tay xuống, chọc thủng ảo tưởng của cô: "Tố Tố, cậu còn vì cậu ta mà kiếm cớ nữa. Bây giờ người trẻ tuổi có ai có thể một ngày không đụng vào điện thoại, làm gì bận rộn đến mức như vậy."

"Hu hu hu vậy cậu nói xem vì sao cậu ấy không tìm mình chứ."

Lê Thiến nhíu mày, nhìn về Bối Doanh Doanh, Bối Doanh Doanh không dám nói cho Châu Tố biết, cô lén bảo Du Hàn quan sát Lục Giản, anh nói Lục Giản không có gì khác thường, vẫn giống như trước đây khi Châu Tố vẫn chưa theo đuổi.

"Tối Tố, mình cảm thấy có khi nào là... Do phản ứng của Lục Giản có hơi trì độn không?" Bối Doanh Doanh nhẹ giọng nói.

Lê Thiến lắc đầu, "Mình cảm thấy nếu có một người con trai thích cậu, người đó sẽ cho cậu cảm nhận được. Lục Giản cho dù có đầu gỗ đến mức nào thì cũng là một chàng trai bình thường, sao cậu ta có thể đối với Tố Tố như vậy được..."

Châu Tố ngã ra giường, kéo chăn lên che kín đầu, không nói một lời.

Lế Thiến nhìn Bối Doanh Doanh, Bối Doanh Doanh lắc đầu, nhỏ giọng nói với cô ấy: "Loại chuyện này để cậu ấy tự mình giải quyết đi."

Vì anh mà cuộc sống của cô bị lệch sang một hướng khác, trở nên u ám buồn rầu hơn rất nhiều, điều này cũng ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.

Một ngày cuối tuần, cô cùng bạn ra ngoài uống rượu, buổi tối vì đã quá trễ nên say khi uống say cô được bạn đưa đến khách sạn.

Sáng ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy, phát hiện cổ họng đau rát, đầu cũng choáng váng, đến cả nói chuyện cũng rất mất sức.

Cô sờ lên trán thì trán cô nóng hôi hổi.

Châu Tố ngồi trên giường nhìn một vòng xung quanh, sau đó khó khăn lết xuống giường, cảm thấy cả người nặng trịnh.

Cô nhắn tin cho bạn mà không thấy ai đáp lại, chắc là bọn họ đều đang ngủ.

Châu Tố rót một cốc nước, sau khi uống chút nước cô mới cảm giác cổ họng thông thoáng xíu, lúc này mới có thể nói chuyện. Cô quay lại giường nằm, quấn chặt chăn bông, một lúc sau mới chạm vào điện thoại bên cạnh, cô nhìn màn hình trò chuyện, dừng lại ở tên "Lục Giản", bỗng hốc mắt nóng lên.

Nếu cô nói với anh là cô phát sốt... Anh sẽ đến tìm cô không?

Cuối cùng cô nhịn không được cúi đầu trước, chủ động tìm anh.

Sau khi ấn gọi, cô cầu nguyện anh sẽ nhận điện thoại, mà anh thật sự nhận ——

"Alo."

Giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên bên tai, mũi Châu Tố ê ẩm, "Lục Giản..."

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, hình như phát hiện cô không giống như bình thường, "Sao thế?"

"Mình, mình bị sốt rồi, bây giờ mình rất khó chịu, lại không ở ký túc xá, cậu... Cậu có thể đến đây đón mình không, mình không liên lạc được với bạn của mình." Giọng của cô nghe rất tủi thân.

Lục Giản sửng sốt, "Có nghiêm trọng không?"

"Chắc là nghiêm trọng..."

Đầu dây bên kia lại im lặng một lúc, cũng không nói là có đồng ý hay không, mà chỉ bảo cô chờ một lúc.

Lục Giản cúp điện thoại, anh nhìn điện thoại, trong đầu hiện lên rất nhiều chuyện, một lúc lâu sau bấm gọi cho một số điện thoại.

Đầu dây bên kia được kết nối, một giọng nam vẫn còn vẻ ngái ngủ vang lên: "Chuyện gì."

"Du Hàn, bạn... Bạn gái cậu có ở bên cạnh cậu không?"

Du Hàn nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trong lòng mình, hơi híp mắt lại, "Sáng sớm cậu đã tìm bạn gái tôi rồi?"

"... Không phải vậy đâu. Bạn cùng phòng của cậu ấy, tên là Châu Tố, bị sốt, bạn gái của cậu có tiện qua đó chăm sóc cô ấy một chút không? Tôi... không thích hợp qua đó."

Du Hàn hỏi lại: "Vậy tại sao người ta lại nói cho cậu biết?"

Lục Giản im lặng, đáy mắt dần tối.

Du Hàn nói "Biết rồi", sau đó bực bội cúp điện thoại Bối Doanh Doanh cũng lờ mờ bị đánh thức, hai mắt vẫn còn buồn ngủ díp lại hỏi anh: "Ưm, sao thế?"

Anh nói chuyện vừa rồi với cô, cô nhìn điện thoại, đúng là có một cuộc gọi lỡ của Châu Tố.

Bối Doanh Doanh muốn đứng dậy, bị Du Hàn từ phía sau ôm lấy.

"Sáng sớm đã bị gọi đi rồi."

Cô mỉm cười xoay người sờ đầu của anh, giống như dỗ trẻ con, "Được rồi, em phải đi xem cậu ấy một chút."

Sau khi cô đi rửa mặt, Du Hàn gọi điện cho Lục Giản báo một câu, sau đó Lục Giản gọi điện cho Châu Tố.

Châu Tố vốn đang tràn đây chờ mong, ai ngờ lại nghe thấy anh nói: "Tôi đã giúp cậu gọi bạn cùng phòng cậu rồi, cậu ấy sẽ qua đó."

Lời này giống như dội một gáo nước lạnh dập tắt toàn bộ chờ mong của cô, cô sững sờ, "Cậu... Cậu không rảnh sao?"

Lục Giản nuốt nước bọt một cái: "... Ừm."

Ánh mắt cô tối lại, giọng cười đầy chế giễu cũng nghẹn ngào: "Lục Giản, chúng ta đã lâu như vậy rồi không gặp mặt, cậu một chút cũng không muốn gặp mình sao?"

Đầu dây bên kia im lặng.

Châu Tố hít mũi một cái, lau nước mắt, "Không sao, hôm nay cảm ơn cậu."

Cô trực tiếp cúp điện thoại, vùi mặt vào trong chăn.

Một lúc sau, Bối Doanh Doanh đến đón Châu Tố.

Lúc Bối Doanh Doanh đến nơi nhìn thấy dáng vẻ này của Châu Tố thì nói muốn đưa Châu Tố đi bệnh viện, Châu Tố cũng không phản kháng, cô dường như đã chết lặng.

Lúc hai người ngồi trên xe taxi, Bối Doanh Doanh nhìn gương mặt tái nhợt của Châu Tố, đau lòng nói: "Tố Tố, cậu không sao chứ?"

Châu Tố tựa đầu lên vai Bối Doanh Doanh, cắn môi, nước mắt lăn dài trên má.

Với tất cả niềm kiêu hãnh của mình, cô cho rằng cô trong lòng Lục Giản sẽ khác biệt, hóa ra cô đã đánh giá cao bản thân rồi.

Trong lòng Lục Giản, cô cũng chỉ như vậy thôi, ngay cả khi cô đổ bệnh đến mức này, anh cũng không muốn đến gặp cô dù chỉ một lúc.

Nếu như anh thích cô, sao có thể lạnh lùng vô cảm như vậy.

Tất cả đề chỉ là tình cảm đơn phương của cô mà thôi.

Sáng hôm đó, Du Hàn trở về phòng ký túc xá, Lục Giản ngẩng đầu lên nhìn thấy Du Hàn trở về, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Du Hàn lạnh lùng liếc Lục Giản một cái, không thèm để ý, một lúc sau Lục Giản giả bộ tùy tiện nói: "Châu Tố... Cô ấy thế nào rồi?"

Du Hàn ngồi vào bàn học, bật máy tính lên, "Đang ở trong bệnh viện truyền nước, có Doanh Doanh ở đó cùng."

Lục Giản nhíu mày, ngón tay xoa xoa cây bút đen trong tay, không nói gì nữa.

-

Liên tục một tuần Châu Tố không tìm Lục Giản. Trước đây cô định lạt mềm buộc chặt, nhưng bây giờ cô đang không còn tâm trạng để thử anh nữa.

Bối Doanh Doanh cùng Lê Thiến nói Châu Tố nên tìm Lục Giản yêu cầu anh một câu trả lời. Cho dù là bị từ chối hay là đồng ý ở bên nhau, Châu Tố đều có quyền biết được thái độ của Lục Giản.

Nếu như anh không thích, vậy cô cũng không cần thiết phải mất thời gian với anh làm gì.

Mấy ngày nay Châu Tố suy nghĩ rất nhiều, cô rất thích Lục Giản, nhưng chưa đến mức không phải là anh thì không được. Trong cuộc sống của cô, tình yêu cũng không phải là tất cả.

Nếu thích anh lại khiến cho bản thân không vui vẻ, vậy thích anh còn có ý nghĩa gì nữa?

Cô mệt mỏi rồi, cô muốn có một kết quả cuối cùng.

Vậy nên Châu Tố muốn Bối Doanh Doanh giúp cô ấy hẹn một buổi đi chơi chung của hai phòng ký túc xá, cô muốn hẹn Lục Giản ra, sau khi Bối Doanh Doanh và Du Hàn nói chuyện với Lục Giản, đám bạn cùng của cũng rất thoải mái đồng ý.

Buổi tối trước khi đến giờ hẹn, Châu Tố nhắn một tin nhắn cho Lục Giản: [Tối nay cậu nhất định phải đến, mình có chuyện muốn nói với cậu.]

Buổi tối cô và bạn cùng phòng xuống dưới lầu, một lần nữa nhìn thấy Lục Giản, cả người cô bỗng có chút hoảng hốt.

Ánh mắt của Lục Giản trùng hợp cũng rơi trên người cô, nhưng không nhìn ra được trong mắt anh là cảm xúc gì.

Châu Tố mỉm cười, kéo tay Lê Thiến đi về phía trước, cô cố gắng tươi cười để cho người ta nhìn thấy tâm trạng của cô đang rất tốt.

Nhưng cô lại không biết rằng, phía sau vẫn luôn có ánh mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm cô.

Đến quán ăn, Lục Giản ngồi xuống trước, Châu Tố đi rửa tay quay lại thì phát hiện chủ còn hai chỗ bên cạnh Lục Giản, cô không muốn ngồi bên cạnh anh nên ngồi xuống chỗ cách anh một ghế ngồi.

Tề Dịch, một bạn nam cùng phòng khác của Lục Giản ngồi vào giữa hai người bọn họ.

Châu Tố nhìn Tề Dịch, đối phương nhìn cô cười một tiếng, cô cũng cong khóe môi cười đáp lại.

Châu Tố nhớ lại lần trước gặp Tề Dịch ở sân bóng rổ, cậu ta cũng là đồng đội trong nhóm bóng rổ cùng với Du Hàn, trước đó hai người cũng từng gặp mặt ở nhà ăn.

Tề Dịch chủ động nói chuyện với cô, cảnh hai người nói cười, Lục Giản đều thu hết vào trong mắt.

Đáy lòng anh nổi lên một cảm giác buồn phiền.

Sau khi món ăn lên, Châu Tố vẫn không hề nói với Lục Giản một lời, mà Lục Giản so với cô càng buồn bực khó chịu hơi, anh chỉ biết vùi đầu vào ăn.

Sau khi ăn uống một lúc, men rượu thấm dần Châu Tố bắt đầu hơi say, cô mời rượu mọi người, cuối cùng khi đến lượt Lục Giản. Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, cô nhìn anh nói: "Ở đây mình thân quen với Lục Giản nhất, khoảng thời gian vừa rồi cảm ơn Lục Giản đã theo mình cùng đi thư viện giúp mình có động lực. .. Tự giác học tập hơn nhiều."

Lục Giản nắm chặt ly rượu trong tay, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô. Anh định chạm cốc với cô, Châu Tố lại trực tiếp ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó quay người trở về vị trí của mình.

Mọi người nhìn hai người bọn họ, ít nhiều gì cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

Anh Mập một người bạn cùng phòng khác cười nói, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này, "Đúng rồi, lát nữa chúng ta đi ăn xong thì đi hát karaoke không?"

Tất cả mọi người đều nói được, đến khi hỏi Lục Giản --

"Tôi không đi, tôi còn phải đi phòng tự học." Giọng điệu của anh lạnh nhạt.

Châu Tố nghe vậy thì bàn tay nắm ly rượu càng chặt, hốc mắt cũng dần đỏ lên.

Sau khi ăn uống cũng no rồi, anh Mập đi tính tiền, mọi người đứng dậy đi ra ngoài, Lục Giản đứng lên thì đột nhiên bị Châu Tố gọi lại.

"Tối nay cậu thật sự muốn đi phòng tự học phải không?"

Bước chân của Lục Giản dừng lại.

Châu Tố ngẩng đầu nhìn anh, cánh môi cô run rẩy: "Mình gửi cho cậu tin nhắn, cậu có thấy không?"

Lục Giản im lặng mấy giây: "Ngày mai có bài báo cáo thí nghiệm phải nộp, tôi phải về chạy deadline."

"Báo cáo thí nghiệm, báo cáo thí nghiệm... " Cô hất mấy chai bia trên bàn xuống, "Rầm" một tiếng tất cả mọi người ở đây đều bị dọa. Cô trừng mắt nhìn anh, nhịn không được chất vấn, "Lục Giản cậu không dám đi cùng với mọi người, có phải là cậu sợ đối mặt với mình không?"

"Tố Tố..." Bối Doanh Doanh chạy đến, giữ lấy cánh tay của Châu Tố.

Lục Giản nhìn cô, "Không phải, lần này thật sự phải nộp..."

Cô cúi đầu, mím chặt môi, nước mắt bỗng chốc trào ra.

Lục Giản run lên, đáy mắt anh bị cái gì đó đâm vào.

Mấy giây sau, giọng nói nghẹn ngào của Châu Tố vang lên --

"Lục Giản, cậu chỉ là ỷ mình thích cậu thôi." Cô nói xong, chạy thẳng ra ngoài quán ăn.

Lê Thiến cuối cùng cũng không nhịn được nói: "Lục Giản, cậu thật sự rất quá đáng đó, cậu biết Châu Tố... cậu ấy quan tâm cậu thế nào mà! Đàn ông thì dám làm thì phải dám chịu! Nếu cậu không thích Châu Tố thì không thể cứ để cậu ấy có hy vọng như vậy..."

"Lục Thần..." Anh Mập đang muốn lên tiếng khuyên, Lục Giản nhấc chân chạy ra bên ngoài đuổi theo nhưng Tề Dịch lại giữ anh lại.

Vẻ mặt lúc này của Tề Dịch cũng rất lạnh: "Cậu không thích cậu ấy thì đuổi theo làm gì?"

"..."

Tề Dịch cong môi: "Không phải cậu nói muốn đi phòng tự học sao? Tôi giúp cậu đi xem cậu ấy là được."

Sắc mặt Lục Giản lạnh dần, đẩy Tề Dịch đang đứng cản đường ra, môi mỏng phun ra mấy chữ --

"Cậu cảm thấy người bây giờ Châu Tố cần là cậu sao?"

-

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Lục Giản vì một cô gái mà hoảng hốt, sau khi anh đuổi theo, rất nhanh anh đã thấy Châu Tố ở phía trước.

Anh chạy lại gần cô, nhìn thấy cô dùng tay quệt nước mắt, cả gương mặt đều đỏ bừng.

"Châu Tố..."

Châu Tố nhìn thấy anh thì nén nước mặt ngược vào trong, hất cằm lên với anh, giọng điệu rất hung dữ: "Cậu đuổi theo mình làm gì, không phải cậu muốn đi phòng tự học sao? Mình không cần cậu đến đây quan tâm mình."

Lục Giản nhìn cô chằm chằm, hầu kết chuyển động, dịu dàng lên tiếng:

"Cậu đừng khóc."

Châu Tố trừng anh, bước chân càng lúc càng nhanh: "Mình khóc thì liên quan gì đến cậu hả! Dựa vào cái gì mà cậu quản mình!"

"Châu Tố... Cậu uống say rồi, bây giờ cậu ra ngoài với tình trạng này rất nguy hiểm."

Lục Giản nhíu mày.

"Lục Giản, cậu không nghe hiểu tiếng người hả, mình nói không liên quan gì đến cậu, cho dù mình có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến cậu."

Lục Giản day day trán, "Châu Tố, cậu như thế này bạn cùng phòng của cậu sẽ rất lo lắng cho cậu, nếu như cậu không muốn nhìn thấy tôi... Tôi có thể đi, cậu ở đây đợi mấy cậu ấy đến."

Cô buồn bực: "Lục Giản, cậu là một tên ngu xuẩn..."

Châu Tố tức giận đến mức muốn bước lại đẩy anh ra, không ngờ cổ tay lại bị anh nắm ngược lại, cô bị anh kéo lại, sức của nam sinh rất lớn, chóp mũi của cô đụng vào lồng ngực cứng rắn của anh, dường như bị anh ôm vào trong lòng.

Châu Tố ngẩn người.

Anh cụp mắt nhìn cô, giọng khàn khàn: "Cậu làm loạn đủ chưa?"

Chóp mũi cô ê ẩm: "Cậu buông tay ra, đau chết mất..."

Anh chầm chậm nhận ra hành động này của mình có hơi quá, lập tức buông lỏng tay ra: "Xin lỗi cậu."

Châu Tố ngửa đầu nhìn anh, hốc mắt đỏ bừng: "Cho mình một lý do."

"Cái gì?"

"Lý do tại sao không thích mình. Mình theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu luôn thờ ơ lạnh nhạt, mình cũng có quyền được biết lý do cậu từ chối mình chứ?"

Lục Giản ngẩn người, ngước mắt nhìn con đường phía đối diện, ánh mắt tối sầm lại.

Một lúc lâu sau, anh nói: "Tôi không có sức lực để yêu đương, và tôi cũng không muốn yêu."

Châu Tố bị câu trả lời này chọc tức đến bật cười: "Mọt sách."

Cô cụp mắt, im lặng khoảng một phút, lúc lần nữa ngẩng đầu lên cô đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, đôi môi đỏ cong lên nở nụ cười.

"Mình hiểu rồi, Lục Thần chỉ một lòng muốn làm học bá, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản con đường của cậu. Cậu yên tâm, sau này mình sẽ không đến quấy rầy cậu nữa, Châu Tố mình là người cầm lên được cũng buông xuống được, cũng không có ai xứng đáng với sự theo đuổi của mình. Đâu phải chỉ có một mình Lục Giản cậu, đúng không?"

Con ngươi Lục Giản co lại, lông mày nhíu lại vẫn chưa giãn ra.

Châu Tố hất tóc, cười nói: "Lục Giản, cậu học tập cho thật giỏi đi, lần này mình nói mình sẽ không thích cậu nữa, là thật đó."

Cô chặn một chiếc taxi, đuổi Lục Giản lên xe, cô không muốn để cho anh nhìn thấy cô không chế nổi cảm xúc của mình.

Mười phút sau, Hiểu Nhiên chạy con xe điện của mình đến, cô ấy nhìn thấy Châu Tố đứng bên ven đường, cô đỗ xe xong lập tức chạy tới: "Tố Tố, cậu không sao chứ?"

Châu Tố ôm bạn thân, nghẹn ngào bật khóc.

"Hóa ra... mình cố gắng lâu như vậy... Nhưng tất cả đều công cốc, Lục Giản chưa từng thích mình hu hu hu hu..." Cho dù chỉ là một chút xíu, anh cũng chưa từng thích cô.

Mấy tháng nay, cô buông xuống cái tôi của mình, kiêu ngạo, dũng cảm đi theo đuổi một nam sinh, nhưng cô đã thất bại.

Hiểu Nhiên đau lòng, "Sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp Lục Giản nữa! Không có cậu ta thì trái đất này sẽ không quay được chắc? Châu Tố mình nói cho cậu biết, cậu không đến được với cậu ta là mới là tốt, chắc chắn cậu sẽ gặp được người tốt hơn, yên tâm đi."

Đám bạn cũng biết Hiểu Nhiên đi đón Châu Tố, bọn họ bảo cô ấy đón Châu Tố về chỗ bọn họ.

Hai người đến một căn biệt thự của một người bạn. Lúc vào cửa, Lý Đình nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của Châu Tố, không nhịn được đứng dậy đi qua, lông mày nhíu lại: "Sao lại khóc thành ra thế này?"

Hiểu Nhiên lắc đầu với cậu ta, sắc mặt Lý Đình sầm xuống, nắm cổ tay Châu Tố đi về phía phòng vệ sinh bên cạnh.

Hiểu Nhiên trở về phòng khách, mấy người bạn tranh nhau hỏi: "Tố Tố làm sao thế? Không phải có liên quan đến tên kia đấy chứ?"

"Hình như là... Tỏ tình bị từ chối."

Tất cả mọi người đều giật mình, "Mẹ nó, não tên này bị hư à? Ngay cả Tố Tố cũng không thể lọt vào mắt cậu ta, cậu ta nghĩ mình là ai chứ?"

"Tên này mắt cao hơn đầu rồi, cũng không biết tự mình soi gương xem dáng vẻ của mình thế này, chỉ tiếc cho Châu Tố lãng phí nhiều thời gian như vậy."

Mọi người tức giận bàn tán, một lúc sau Lý Đình nắm tay Châu Tố ra ngoài, mọi người bảo cô ngồi xuống, nhao nhao an ủi cô. Lý Đình cầm hộp thuốc trên bàn cầm luôn cái bật lửa, đi ra ngoài sân sau.

Châu Tố được mọi người an ủi, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, "Lần này mình theo đuổi người ta thất bại, mọi người sẽ không cười nhạo mình chứ?"

Quần Thủng cười, "Nếu cười thì phải cười anh Chu trước, anh ấy theo đuổi một cô gái ba năm, con mẹ nó anh ấy còn sợ không dám thổ lộ."

"Anh mày có được xinh đẹp như vậy không, sao mà lại động vào vết thương của anh!"

Châu Tố bị bọn họ chọc cười, cô quay đầu lại, nhìn thấy Lý Đình đứng ở trong sân sau, một mình yên lặng hút thuốc.

Cô do dự một lúc, đứng dậy đi ra đó. Lý Đình nghe thấy sau lưng có động tĩnh, quay đầu nhìn thấy cô, anh ta dập điếu thuốc.

Anh ta biết cô không thích mùi thuốc.

Chỉ cần tâm tình phiền muộn, anh không thể không hút thuốc.

Cô đứng ở bên cạnh anh, Lý Đình im lặng một lúc, quay đầu hỏi cô --

"Còn muốn thích cậu ta à?"

Đầu Châu Tố nổ một tiếng "ầm", dừng như có gì đó đã mất đi, "... Không thích nữa."

Lần này cô thật sự lựa chọn từ bỏ.

-

Hơn tám giờ, Lục Giản trở lại trường học.

Anh ngồi trong phòng tự học, anh nhìn bài cáo thí nghiệm trên bàn, anh cầm bút lên, trong đầu lại cực kỳ rối loạn.

Anh cố gắng khống chế suy nghĩ của mình tập trung vào chuyện học hành, nhưng trong đầu lại không tự giác nghĩ đến câu nói đó của Châu Tố --

"Mình không còn thích cậu nữa."

Anh cho rằng sau khi anh từ chối bản thân sẽ được giải thoát, nhưng tâm trạng hỗn loạn và bất an lúc này là sao?

Lục Giản bực bội day trán, muốn quên đi những chuyện vừa xảy ra.

Anh chăm chú đọc sách, không ngờ anh đọc dòng đầu tiên ba lần, vẫn không thể nhét nổi những chữ này vào trong đầu,

Lông mày của anh càng lúc càng nhíu chặt lại.

Một tiếng sau, anh thu dọn cặp sách đứng dậy, trở về ký túc xá. Dọc đường đi qua khu ký túc xá của Châu Tố ở, anh vô thức nhìn qua, nhớ lại lần trước cô uống sau ngồi xổm xuống trước mặt anh, vươn tay ra để anh kéo cô lên.

Lục Giản nghĩ có thể đêm nay anh cũng say rồi.

-

Sáng ngày hôm sau, anh Mập vì mắc vệ sinh mà tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra, cậu ta nhìn thấy Lục Giản đang ngồi trước bàn học.

Cậu ta dụi dụi mắt, vừa trèo lên giường vừa lẩm bẩm, "Lục Thần, sao cậu thức sớm thế..."

Lục Giản quay đầu nhìn anh một cái, vẫn im lặng không nói gì.

Chỉ có một mình anh biết cả đêm hôm qua anh không ngủ. Anh nằm trên giường lật qua lật lại thức đến bốn giờ sáng, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy luôn.

Một lúc sau, anh đi rửa mặt, thu dọn cặp sách, đi ra cửa.

Ở trên lối đi hành lang nhỏ, có người ở sau lưng vui vẻ gọi anh lại: "Lục Thần --"

Một nam sinh đi đến bên cạnh anh, cười hì hì khoác vai anh, "Lục Thần, cậu chuẩn bị đi thư viện học à?"

Lục Giản "Ừ" một tiếng, nam sinh kia nhìn anh: "Sao sắc mặt cậu tệ thế?"

"Không sao."

"Tôi cũng chuẩn bị ra cửa, hôm nay tôi đưa bạn gái đi chơi." Nam sinh kia cười rất vui vẻ.

Lục Giản hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu ta, "Lần trước cậu... Không phải cậu nói có bạn gái rất phiền sao?" Nam sinh này là người lần trước ở trước mặt Lục Giản phàn nàn chuyện phải viết bản kiểm điểm.

Nam sinh kia cười toét miệng lộ hàm răng trắng: "Đó là tôi nói nhảm ý mà. Có bạn gái tốt lắm, có thể ôm có thể hôn. Cậu nhìn lão Tiểu đi, một tên gà mờ, mỗi ngày đều chỉ có thể ở trong ký túc xá chơi game." Cậu ta nhìn đồng ý, "Lục Thần tôi đi đây. À mà nhắc đến thì cậu cũng nhanh tìm bạn gái đi, đừng cả ngày chỉ biết đọc sách."

Lục Giản nhìn nam sinh kia nhanh chóng chạy đi: "..."

Trong đầu anh lần nữa hiện lên hình ảnh Châu Tố đứng trước mặt mình, dáng vẻ hất cằm kiêu ngạo: "Mình sẽ không đến quấy rầy cậu nữa."

Mặt Lục Giản càng đen hơn.

-

Lục Giản vẫn ôm một tia hy vọng, có thể là Châu Tố chỉ nói chơi thôi, nhưng mấy ngày tiếp theo anh phát hiện Châu Tố thật sự không quấy rầy anh nữa.

Cô giống như bị ông trời dùng cục tẩy xóa sạch, không để lại chút dấu vết nào.

Cùng lúc đó, Lục Giản dần trở nên bất thường -

Anh là một người có thể duy trì sự tập trung rất cao trong lớp, nhưng bây giờ bắt đầu rơi vào trạng thái ngẩn người.

Anh ngồi vào chỗ, nhìn bóng lưng một cô gái mặc áo khoác đen trước mặt, trong đầu đột nhiên hiện lên bóng dáng của Châu Tố. Cô thích mặc áo khoác với váy ngắn, tôn lên dáng người cực kỳ nổi bật của cô, chỉ là anh lo lắng váy của cô quá ngắn, sẽ bị lộ hàng...

"Lục Giản... Lục Giản."

Tiếng gọi của thầy giáo kéo anh tỉnh lại từ trong hồi ức, Du Hàn ngồi bên cạnh cũng nhìn qua.

Lục Giản sửng sốt, rất nhanh đứng lên, giảng viên mỉm cười: "Lục Giản, em cho tôi biết em nghĩ gì về đề bài này."

Anh nhìn sách giáo khoa, im lặng mấy giây, đến khi Du Hàn chỉ vào sách giáo khoa của anh, lúc này anh mới lên tiếng.

Sau khi Lục Giản ngồi xuống, Du Hàn nhỏ giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy, "Gần đây tần suất cậu ngẩn người càng lúc càng nhiều."

Lục Giản mím chặt môi, Du Hàn cũng không hỏi thêm gì.

Buổi tối, Lục Giản cơm nước xong xuôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, anh như thường lệ đi thư viện, có khi đọc sách sẽ giúp đầu óc của anh bớt suy nghĩ lung tung một chút.

Anh cầm quyển sách lần trước mượn đi về phía tòa nhà A.

Anh đi qua một cái hành lang, đột nhiên một bóng hình quen thuộc lọt vào trong tầm mắt của anh.

Châu Tố mặt một cái áo len màu trắng, váy đen kết hợp với giày Dr. Martens màu đen, tóc buộc kiểu đuôi ngựa cao bổng lên, gương mặt xinh đẹp cùng làn da trắng nõn, dáng người mảnh mai, mỗi bước đi đều tỏa ra sức sống vui tươi và thoải mái.

Bên cạnh cô có một nam sinh đi cùng, hai người đang trò chuyện với nhau, đôi môi đỏ mọng khẽ nở nụ cười nhạt, nhìn qua có vẻ tâm tình cô rất tốt.

Ánh mắt của Lục Giản đột nhiên dừng lại ở trên người cô, có chút hoảng hốt.

Một giây sau đó, Châu Tố dường như cũng nhìn thấy anh, quay đầu lại đúng lúc ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của anh.

Anh thấy cô hơi ngạc nhiên một chút, sau đó biểu cảm lập tức khôi phục như bình thường, ngay sau đó --

Cô làm như không nhìn thấy, đi lướt qua người anh.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.