Sơ Nịnh mặc một chiếc váy thiên thần trắng tinh, cả người ngã trên thảm, chỗ bả vai nhuộm màu máu tươi, nhìn rất chói mắt.
Mái tóc của cô dài, mềm mại, mi tâm cau lại, khuôn mặt trắng bệch, nhìn qua có mấy phần yếu đuối.
Sau khi ấn nút chụp, Trần Dương thu lại tư thế kỳ quái của mình, bước đến chỗ Sơ Nịnh gật đầu: “Ok, hoàn hảo. Có thể kết thúc công việc rồi!”
Sơ Nịnh đứng dậy đi vào phòng hóa trang, Trần Dương đem mấy tấm ảnh vừa chụp copy vào máy tính, phóng to lên.
Chủ để tạp chí Mỹ Nhân Thời Thượng lần này là “Thiên thần gãy cánh”, vốn dĩ ban đầu nhà sản xuất mời một tiểu hoa đán đang hot Kiều Sam chụp ảnh cho trang bìa của quý này, nhưng mà vào giây phút cuối cùng, Kiều Sam lại thay đổi ý định, phá vỡ hợp đồng.
Trần Dương cùng đường mạt lộ*, đành phải tìm bạn thời đại học xin giúp đỡ, muốn nhìn xem có ai thích hợp không.
*Cùng đường mạt lộ: không còn lối thoát, đến bước đường cùng.
Sơ Nịnh, chính là người mà bạn cũ đã giới thiệu.
Trần Dương mới đầu đối với cô gái này cũng không hài lòng, là nữ phát thanh viên của một chương trình ban đêm, dáng dấp tuy thanh thuần, xinh đẹp, nhưng không có nhân khí, độ lưu lượng lại thấp, đem so sánh cùng Kiều Sam quả thật là kém xa.
Không nghĩ tới hiệu quả lại rất tốt, ngoài cả sự mong đợi.
Thậm chí Trần Dương cảm thấy, Kiều Sam tuy là một tiểu hoa đán, cũng chưa chắc đã có được loại khí chất thuần khiết bẩm sinh này của Sơ Nịnh.
Chụp ảnh đã nhiều năm, Trần Dương rất am hiểu việc dùng máy ảnh để miêu tả tâm hồn nhân vật, diễn tả dáng vẻ đẹp nhất của họ.
Nhưng cô nàng Sơ Nịnh lại không giống vậy, không gì có thể nắm bắt được khoảng trống sâu nhất trong mắt cô ấy.
Căn bản không cần cố gắng diễn, cô ấy vẫn có thể diễn tả hết được chính xác chủ đề “Thiên thần gãy cánh”: Yếu ớt, bất lực, xanh xao nhợt nhạt, buồn bã.
Trên người cô như có sức mạnh thần bí, có thể kích thích sự bảo vệ của người đàn ông, nhìn thêm vài lần, sẽ chìm đắm trong đó.
Âm thanh giày cao gót chạm vào mặt đất vâng lên “cộc cộc”, Trần Dương đang chuyên chú nhìn mấy tấm ảnh quay sang.
Sơ Nịnh đã tẩy trang, trên người mặc một chiếc váy liền thân màu đen, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc xoăn xoã ngang vai, nổi bật lên gương mặt trắng trẻo.
“Nếu không có chuyện gì khác, thì tôi xin phép đi trước.” Giọng nói cô trong trẻo, mang theo sự mềm mại, khéo léo, toát lên vẻ nhu thuận*, nhưng lắng nghe kĩ lại có chút lạnh nhạt, không mang theo cảm xúc gì cả.
*Nhu thuận (nhu là mềm, thuận là vâng theo): nghĩa là làm theo lời dạy, làm theo sự sai bảo, làm theo tâm tình của mọi người.
“Không cần.” Sơ Nịnh nhã nhặn từ chối, “Buổi tối tôi còn có việc, phải đến đài truyền hình sớm để chuẩn bị.”
Từ studio đi ra đã là chạng vạng tối, ánh dương tham luyến tựa sát đường chân trời, những đám mây như một lớp lót, tạo nên một bức tranh nhiều màu sắc.
Sơ Nịnh đón xe đi đến đài truyền hình.
Giờ cao điểm, xe cộ trên đường tắc nghẽn, xe taxi chầm chậm chạy về phía trước.
Sơ Nịnh cũng không gấp, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe định chợp mắt một chút.
Vừa nhắm mắt lại, liền nghe được tiếng tài xế cảm khái: “Thi đại học kết thúc, có người vui vẻ cũng có người có người u sầu.”
Sơ Nịnh quay đầu nhìn ra ngoài, phát hiện xe vừa vặn đi ngang qua trường Nhị Trung* của thành phố Trường Hoàn.
*Nhị Trung: trường cao trung số 2
Hôm nay là ngày 8 tháng 6, kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc vào buổi chiều, học sinh lục tục từ bên trong bước ra, có người trên mặt tràn đầy ý cười, có người nhíu mày nhăn trán, thậm chí còn có người trực tiếp ngồi xổm xuống bên đương ôm lấy đầu gối mà khóc.
Thời gian trôi qua rất lâu rồi, Sơ Nịnh đã không còn nhớ rõ bản thân mình năm đó thi xong đại học như thế nào, mang theo tâm trạng gì đi ra khỏi phòng thi.
Chỉ nhớ rõ, lúc ấy vừa ra khỏi cổng liền nhìn thấy cái người có cặp mắt đào hoa kia, mang theo ba phần cao ngạo.
Chàng thiếu niên đứng ở cổng trường học, hai tay đút trong túi, nhìn thấy cô thì nhíu mày bước đến, miệng càu nhàu: “Phòng thi của anh ra từ sớm rồi, tại sao bây giờ em mới ra? Gọi điện thoại thì không nghe máy, muốn hù dọa ông đây à?”
“Vừa ra khỏi phòng thi, em còn chưa khởi động máy.” Cô lấy điện thoại trong túi xách mở ra, hờn dỗi: “Em đi rửa tay đã, có nhiều người xếp hàng như vậy, anh gấp gáp cái gì?”
“Nếu anh không cẩn thận xem chừng, lỡ như em bị người ta bắt đi mất…” Anh giơ tay lên, dùng sức xoa đầu cô như thể trừng phạt, trong lời nói mang theo chút vô lại, cà lơ phất phơ: “Vậy anh phải làm sao bây giờ?”
“…”
____
Sơ Nịnh xuống xe taxi, trực tiếp đi vào bên trong đài truyền hình.
Đã qua giờ cơm, trong bụng lại trống rỗng, thời gian đứng chờ thang máy, Sơ Nịnh lấy điện thoại di động ra định gọi thức ăn ngoài.
Màn hình sáng lên, đập vào mắt cô là dòng hashtag: #Cùng bạn trai cũ trùng phùng, có nên chào hỏi không?#
Dừng lại hai giây, cô vốn định xoá đi, lại không cẩn thận ấn vào.
Cô nhìn thấy một trong những nội dung trên cùng.
@Cà tím cà tím tôi là chuối tiêu: #Cùng bạn trai cũ trùng phùng, có nên chào hỏi không?# Thời gian như một lưỡi dao, nếu thật sự trùng phùng, đoán chừng bạn trai cũ cũng không nhận ra tôi.
Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn cửa thang máy phản chiếu lên dáng vẻ của bản thân.
Khuôn mặt non nớt trước kia giờ đã chững chạc hơn, hồi trước để tóc đen, buộc đuôi ngựa còn bây giờ thì làm xoăn xoã ngang vai, cái cằm nhọn, hốc mắt sâu, cả người mệt mỏi, thiếu sức sống, phải nhờ vào lớp trang điểm để tôn lên một chút khí sắc.
Rất nhiều năm không gặp rồi, nếu như gặp lại, thật sự khó mà nhận ra.
Nhưng mà thành phố Trường Hoàn rộng lớn như vậy, người kia lại sống ở nước ngoài, cô và anh chưa chắc đã có cơ hội gặp mặt.
Cửa thang máy mở ra, Sơ Nịnh không nghĩ nhiều nữa, thoát khỏi Weibo, mở app đặt thức ăn nhanh, chuẩn bị buổi tối ăn bún cay thập cẩm.
____
Sơ Nịnh là nữ MC chương trình “Truyền thuyết xa xưa” của đài truyền hình Trường Hoàn, một chương trình về những câu chuyện thần bí đến khoa học.
Để khám phá sự thật, các phóng viên sẽ đóng giả các nhân vật đó và thỉnh thoảng giao lưu với MC trên sân khấu. Vì truyền thuyết tâm linh chủ yếu xuất hiện vào ban đêm, cho nên, đây là chương trình trực tiếp và phát sóng lúc 00:00 – 00:50.
Chương trình kết thúc, Sơ Nịnh thu dọn xong đồ đạc, liền đi ra khỏi đài truyền hình, cả thành phố yên lặng như tờ, sương mù lượn lờ khắp nơi, bầu trời bị nhuộm màu mực, đèn đường kéo dài thân ảnh của cô.
Từ gara lái xe trở về nhà, đã gần 2 giờ sáng.
Phòng khách sáng đèn, Trì Diên nằm trên ghế sofa đắp mặt nạ chơi điện thoại, đôi chân trắng gầy gác lên lưng ghế.
Trì Diên là khuê mật lớn lên từ nhỏ cùng Sơ Nịnh, thời điểm học cao trung thì ra nước ngoài, ở bên ngoài lăn lộn rất nhiều năm, sau khi về nước lại quyết tâm tiến vào giới giải trí.
Gia đình cô ấy cung cấp cho không ít tài nguyên, nhưng cô ấy không có năng khiếu trong nghề này, diễn xuất không tốt, trước mắt vẫn là diễn viên tuyến 18 ít tiếng tăm.
Hai ngày nay Trì Diên bị người trong nhà ép đi xem mắt, cô ấy sợ phiền phức, liền chạy tới nhà Sơ Nịnh.
“Còn chưa ngủ à?” Sơ Nịnh ném chìa khoá lên bàn, thay giày bước tới.
Trì Diên ngồi dậy ngoắc ngoắc cô, bởi vì đắp mặt nạ nên nói có chút không rõ: “Tới đây, có tin tức lớn này!”
“Mình mệt lắm, muốn ngủ” Sơ Nịnh cảm thấy không hứng thú, đi rửa tay, lấy trong tủ lạnh một quả chanh, pha một cốc nước chanh.
Trì Diên chủ động đi tới, giơ điện thoại cho cô nhìn: “Kiều Sam đứng nhất hotsearch.”
“Cô ấy không phải ba ngày thì lên hotsearch hai lần sao.” Sơ Nịnh cho thêm ít mật ong vào cốc, hoà với nước ấm, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên.
“Lần này không giống đâu, lên hotsearch cùng cô ấy là một soái ca đó, nghe nói hai người họ gặp nhau ở sân bay, mặt đối mặt hơn ba giây lận, quan hệ không tầm thường chút nào.”
Sơ Nịnh cầm cốc lên uống hai ngụm, thấy Trì Diên đưa điện thoại lại gần, cô tùy tiện nhìn một chút, ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh kia.
Trong tấm ảnh, tiểu hoa đán đang hot Kiều Sam đứng cạnh một người đàn ông anh tuấn, mặc âu phục đi giày da, một người ngẩng lên, một người cúi xuống.
Nhìn từ góc độ này, hai người họ có chút mập mờ.
Sơ Nịnh nhìn chằm chằm người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trong tấm ảnh kia, nhìn đến thất thần.
Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, vai rộng, chân dài, vài sợi tóc loà xoà trên trán, khuôn mặt mang theo vẻ cương nghị.
Trải qua năm tháng lắng đọng, chàng thiếu niên năm nào giờ đã trưởng thành, thiếu đi vài phần ngây ngô, chỉ là vẫn cao ngạo như cũ, mí mắt cụp xuống, mang theo vẻ ngạo nghễ mà không ai bì nổi.
Trì Diên chậc chậc hai tiếng: “Người này một thân ăn mặc xa xỉ, dáng vẻ lại đẹp trai, không giống người chưa thấy qua sự đời nha, làm sao uổng phí cặp mắt đào hoa kia, nhìn chằm chằm Kiều Sam lâu như vậy, là chưa thấy qua dáng vẻ của mấy người sen trắng trà xanh sao?”
“Tiểu Nịnh, cậu phát ngốc cái gì thế?” Trì Diên ngẩng đầu lên liền thấy Sơ Nịnh nhìn tấm ảnh đến thất thần, nhíu mày, “Thật không dễ dàng nha, khó có dịp được chứng kiến cậu nhìn chằm chằm một người đàn ông đó”
Mắt cô ấy đảo một vòng, khoác cánh tay lên vai Sơ Nịnh: “Mình cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, nếu cậu thích, mình sẽ tìm người hỏi thăm một chút, để cậu đoạt lấy người đàn ông này từ tay Kiều Sam, đến lúc sẽ khiến cô ta tức chết!”
Nói xong, Trì Diên nắm lấy cằm Sơ Nịnh, xem kỹ gương mặt này: “Dáng vẻ cậu cùng Kiều Sam có mấy phần giống nhau, người đàn ông này có thể coi trọng Kiều Sam, vậy khẳng định cũng sẽ để ý cậu, mình cảm thấy rất có hi vọng. Kiều Sam giả vờ thanh thuần, mà cậu lại là trong sáng tự nhiên, so với cô ta thì xinh đẹp hơn nhiều!”
“Mình không có hứng thú.” Sơ Nịnh mặt không thay đổi cầm lấy cốc nước chanh uống hết, thả lại trên quầy bar: “Thật sự buồn ngủ quá, mình đi ngủ đây.”
Tẩy trang xong, Sơ Nịnh đi vào phòng tắm tắm rửa.
Dòng nước ấm áp từ trên đỉnh đầu chảy xuống, tóc dài ướt sũng dán vào sau lưng.
Cô nhắm mắt lau mặt, trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt người đàn ông vừa xuất hiện trong tấm ảnh kia.
Anh ấy trở về rồi.
Không hiểu sao, Sơ Nịnh lại nhớ đến hashtag nhìn thấy trên weibo: #Cùng bạn trai cũ trùng phùng, có nên chào hỏi không?#
Nếu thật sự gặp nhau, có nên đi lên chào hỏi không?
Sơ Nịnh cũng không chắc chắn.
Nhưng mà thành phố này lớn như vậy, mọi người mỗi ngày đều mệt mỏi vì công việc, cho dù anh ấy trở về, cũng chưa chắc sẽ gặp được.
____
Buổi sáng hôm sau, lúc Sơ Nịnh mở mắt ra đã không thấy bóng dáng Trì Diên đâu.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn Trì Diên gửi tới mới nhớ ra, hôm nay nha đầu kia có một buổi khai máy phim mới.
Lướt điện thoại một chút cho tỉnh ngủ, Sơ Nịnh đứng lên đi vào phòng tắm rửa mặt.
Vừa bóp kem đánh răng ra, điện thoại trên bồn rửa tay vang lên, nhắc nhở có tin nhắn Wechat, Sơ Nịnh tiện tay ấn mở.
Diên: “Chết tiệt, cậu có biết nữ chính thần bí của bộ phim này mà nhà sản xuất một mực không chịu công bố là ai không?”
Diên: “Kiều Sam!!!”
Diên: “Con mẹ nó chứ”
Diên: “Cô ta đã 27 tuổi rồi, còn lớn hơn mình hai tuổi đấy, thế mà diễn vai học sinh cao trung 17 tuổi, dựa vào cái gì mình phải diễn vai chủ nhiệm lớp hơn 30 tuổi chứ?”
Diên: “Ah Ah Ah Ah, mình không muốn diễn nữa”
Sơ Nịnh nhìn thấy tin nhắn xuất hiện trên khung chat không ngừng, liền phun bọt ra, súc miệng, lau khô tay lại bắt đầu gõ chữ an ủi cô ấy: “Cậu suy nghĩ thoáng một chút, cậu là chủ nhiệm lớp, cô ấy lại là học sinh của cậu, trong phim đều phải nghe lời cậu.”
Diên: “Cô ta ở đây là nữ chính, không ai dám trêu chọc cả, mình không nhịn được nói hai câu làm cô ta nghẹn họng, kết quả đạo diễn lại mắng mình…”
Diên:【khóc】
Sơ Nịnh gửi lại cho cô biểu cảm【ôm một cái】
Trì Diên rất nhanh lại nhắn tin đến: “Buổi sáng mình chưa có ăn gì, bây giờ thật muốn ăn bánh donut cùng bánh ô mai dưới lầu nhà cậu”【mèo tham ăn chảy nước miếng】
Khung chat liên tục bị những biểu cảm của Trì Diên gửi đến làm oanh tạc, Sơ Nịnh bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, mình mang đến cho cậu.”
Địa điểm Trì Diên quay chụp là ở trường Nhị Trung Trường Hoàn, Sơ Nịnh trước kia học ở đó, hôm qua còn đi ngang qua, tuy không tiện đường với đài truyền hình, nhưng lái xe đi thì không có vấn đề gì.
Diên: “Tiểu Nịnh, cậu là tốt nhất”
Diên: 【ôm】
Trì Diên rất cao hứng, lại nghĩ tới cái gì, nhắn tiếp: “Hôm nay cậu đến, nói không chừng có thể nhận phúc lợi.”
Sơ Nịnh như lọt vào trong sương mù, ngơ ngác nhắn lại: “?”
Trì Diên háo hức chia sẻ tin tức với Sơ Nịnh: “Buổi tối hôm qua người đàn ông bị chụp cùng Kiều Sam cũng đến Nhị Trung, bây giờ cậu đến đây có lẽ có cơ hội nhìn thấy, nhìn ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh…
“Trì Diên, cô qua đây một chút.” Biên kịch ở bên ngoài gõ gõ cửa phòng.
Trì Diên soạn tin nhắn xong vẫn chưa kịp gửi đi, gấp gáp cất điện thoại vào túi, chạy tới: “Đến đây, đến đây.”
Sơ Nịnh đợi một lúc vẫn không nhận được tin nhắn của Trì Diên, cũng không để ý lắm, trang điểm thay quần áo xong thì đi ra ngoài, sau khi mua cho Trì Diên bánh donut với bánh ô mai ở dưới lầu, liền lái xe đi đến Nhị Trung Trường Hoàn.