Ngoan, Hôn Anh

Chương 32



Translator: Củ khoai tây sexy

Tần Hi nhớ lại những ngày anh vừa trở về Trung Quốc, anh vì trách cô tàn nhẫn nên luôn nói lời bất mãn, cay nghiệt. 

Anh luôn cảm thấy mình là người chịu uỷ khuất, nhưng anh chưa bao giờ biết rằng Sơ Nịnh đã từng bị tổn thương như thế này.

Bố anh đã nói điều đó với cô và gây áp lực lên cô mà khi đó cô cũng mới chỉ 17, 18 tuổi---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Đôi mắt Tần Hi càng lúc càng đỏ, vò nát tờ giấy trong tay, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh.

Anh tiếp tục gọi điện cho Sơ Nịnh nhưng điện thoại vẫn luôn bị tắt.

Đưa tay lau vội giọt nước mắ nơi khoé mi, anh đặt tờ giấy xét nghiệm trở lại chỗ cũ, nhanh chóng chạy xuống tầng.

Thư ký Giang đợi ở phòng khách, chào hỏi: “Tần tổng, cô Sơ không có ở đây?”

Tần Hi đi thẳng ra ngoài: “Đi chỗ cô ấy làm việc xem như thế nào.”

Thư ký Giang nhìn áo bệnh nhân mà Tần Hi vẫn đang mặc, nói: “Tần tổng, tôi có số điện thoại của nhóm chương trình lần trước, tôi sẽ gọi điện hỏi đồng nghiệp của cô Sơ Nịnh xem như thế nào. Anh vẫn nên ở lại đây. Tin tức về chuyện hồi trước đang không tốt lắm.”

Tần Hi đặt tay lên nắm cửa, nghe lời thư ký Giang nói thì dừng lại, chờ anh ta gọi điện.

Chị Hồng từng đích thân gọi điện thoại cho Thư ký Giang để hẹn gặp Tần Hi.

Thư ký Giang tìm thấy số và bấm gọi.

Sau vài câu chào hỏi, Thư ký Giang đi thẳng vào chủ đề: “Chị Hồng, chuyện là như thế này. Những cuộc phỏng vấn trước đây với Tần tổng đều do cô Sơ làm. Hôm nay, Tần tổng mới có thời gian nghiên cứu và phỏng vấn. Liệu cô Sơ có thể dành chút thời gian ghé qua đây không?”

Chị Hồng rõ ràng rất vui vì tin này nói, “Sơ Nịnh đã xin nghỉ phép và hiện không ở trong nhóm chuyên mục. Tôi có thể sắp xếp cho người khác đến đó không?”

Thư ký Giang nhìn thoáng qua đôi mày cau có của Tần Hi, nói: “Chúng tôi vẫn nghĩ cô Sơ tới đây thì tốt hơn. Xin hỏi cô ấy đã nghỉ phép bao lâu rồi, và chị có biết cô ấy đi đâu không?”

Chị Hồng: “Cô ấy đã đi nghỉ hai tuần và nói rằng cô ấy muốn rời Trường Hoàn một khoảng thời gian.”

Tần Hi cầm điện thoại di động của thư ký Giang, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô ấy xin nghỉ khi nào?”

Chị Hồng khựng lại: “Anh là…?”

Thư ký Giang giải thích: “Đây là Tần tổng, cô Sơ xin phép với cô khi nào vậy?”

Chị Hồng: “Vừa mới.”

Tần Hi: “Cô ấy không nói muốn rời Trường Hoàn để đi đâu sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Không.” Chị Hồng đợi một lúc cũng không có phản hồi, nói: “Tần tổng, hôm nay nếu có thời gian, tôi sẽ sắp xếp cho những người khác trong nhóm chuyên mục qua phỏng vấn. Anh nghĩ có ổn không? “

Tần Hi phớt lờ cô, trực tiếp cắt đứt điện thoại, nói với thư ký Giang: “Kiểm tra lại sân bay, ga tàu cao tốc, ga xe lửa, bến xe xem cô ấy đã đi đâu rồi.”

——

Bầu trời buổi tối giống như được tô màu nước, toàn bộ thành phố mơ màng, ánh đèn neon đủ màu dần dần sáng lên, huyễn hoặc, hào nhoáng, náo nhiệt.

Trong góc quán bar ồn ào ở trung tâm thành phố, Tần Hi cô đơn ngồi đó, ủ rũ uống rượu, tất cả hoan lạc ngoài kia đều không liên quan đến anh.

Tất cả các nhà ga hầu như đều có thông tin mua vé của Sơ Nịnh, anh đã tìm kiếm cô cả ngày ở Trường Hoàn, nhưng hoàn toàn không thấy cô.

Điện thoại luôn tắt máy, tin nhắn và WeChat cũng không trả lời, cứ như cố tình tránh mặt anh.

Ở giữa sân khấu, một cô gái tóc ngắn cầm cây đàn guitar đang biểu diễn

Nếu thiên đường của hai người giống như một bức tường ấm áp giam giữ ước mơ của bạn …

Nếu bạn khao khát bầu trời và khao khát một đôi cánh để bay đi…

Nếu chuyện tình cảm trở thành trói buộc, anh nguyện lựa chọn ở lại vì em

Nếu triền miền biến thành xiềng xích, anh dứt bỏ lời hứa…

Kiều Kế Hằng tránh đám đông náo nhiệt, nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Tần Hi đang ngồi uống rượu một mình.

Anh vội vàng bước tới, giật lấy bình rượu trên tay Tần Hi: “Bác Tần nói tối hôm qua cậu vừa mổ, thế mà bây giờ lại uống rượu, muốn chết à?”

Tần Hi liếc anh một cái, sau đó cầm lấy một ly rượu khác: “Sao cậu lại ở đây?”

“Nếu tôi không tới, cậu định liều mạng uống à?” Kiều Kế Hằng lấy bình rượu ra khỏi tầm với của anh, “Cuối cùng là có chuyện gì?

Tần Hi nghịch cốc rỗng trong tay, cười khổ: “Trong bảy năm qua, tôi lúc nào cũng oán trách cô ấy. Đến hôm nay tôi mới nhận ra rằng tôi không biết gì hết về những tổn thương mà cô ấy phải chịu. Tôi thấy đau khổ và tức giận. Làm thế nào mà cô ấy có thể dễ dàng bỏ đi chỉ vì vài câu nói của bố tôi, mà không thèm hỏi xem tôi lựa chọn như thế nào?”

Kiều Kế Hằng sắc mặt hơi thay đổi, nhìn Tần Hi: “Cậu đang nói về Sơ Nịnh à? Bố cậu đã nói với cô ấy?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Ông ấy có thể nói gì khác chứ? Ông ấy rất muốn tôi ra nước ngoài, nhưng tôi không chịu. Ông ấy nghĩ là do Sơ Nịnh lôi kéo tôi, không cho tôi đi nên bắt Sơ Nịnh chia tay tôi.”

“Cô ấy lôi kéo cậu?” Ngón tay Kiều Kế Hằng siết chặt ly rượu, anh chế nhạo một lúc lâu, đột nhiên nắm lấy cổ áo Tần Hi và trừng mắt nhìn anh: “Mẹ cô ấy cũng xem cô ấy là gánh nặng, liên luỵ cuộc đời bà ấy, bố cậu cũng nói cô ấy là gánh nặng. Cậu có biết, năm đó vì không muốn liên lụy nhà các cậu mà cô ấy suýt chết không?”

Tần Hi kinh ngạc nhìn Kiều Nghiên: “Cậu nói cái gì?”

Kiều Kế Hằng nới lỏng cổ áo, ngửa cổ uống một ngụm rượu, hỏi: “Muốn biết chuyện về Sơ Nịnh? Cậu có thể hỏi tôi, có khi tôi còn biết nhiều hơn cậu.”

Những năm gần đây, Sơ Nịnh không coi mình là người nhà họ Kiều, nhưng Kiều Kế Hằng chưa bao giờ bỏ mặc hay có ý định cắt đứt quan hệ với Sơ Nịnh. 

Sau một lúc im lặng, anh mới chậm rãi nói: “Nhiều năm trước, mẹ của  Sơ Nịnh, Sơ Mân, và người yêu thời trẻ của cô ấy là Lữ Tài Triết đến Trương Hoàn. Sơ Mận múa rất xuất sắc, cô ấy xinh đẹp và được một nhân vật nổi tiếng coi trọng. Ông ta coi trọng cô ấy và đầu tư nhiều tiền vào cô ấy, biến cô ấy trở thành một vũ công nổi tiếng trong ngành lúc bấy giờ.”

“Người đàn ông đã luôn thổ lộ tình cảm của mình với Sơ Mân từ lâu, nhưng Sơ Mân lại dành trọn tình cảm cho người yêu lúc bấy giờ là Lữ Tài Triết và luôn từ chối. Để có được Sơ Mân, ông ta đã thử tìm hiểu Lữ Tài Triết.”

Lữ Tài Triết vẽ tranh để kiếm sống và ước mơ trở thành một họa sĩ được nhiều người săn đón, tuy không được công chúng chú ý và coi trọng nhưng ông ấy không muốn chuyển nghề, phải sống nhờ Sơ Mân đi múa để kiếm ba bữa một ngày. Người đàn ông nắm bắt được điểm yếu trong mong muốn trở nên nổi tiếng của Lữ Tài Triết, sắp xếp cho ông ta cơ hội đi du học và cho ông ta một khoản tiền, điều kiện duy nhất là để ông ta chia tay với Sơ Mân và không bao giờ liên lạc với bà ấy nữa. “

“Có được cơ hội hiếm có này, Lữ Tài Triết đã nhận lời giúp đỡ của người đàn ông và chia tay với Sơ Mân. Đêm đó Sơ Mân rất đau lòng, người đàn ông đó đã ở bên bà, và cả hai đã xảy ra quan hệ sau khi uống rượu. Sau đó, người đàn ông đã bày tỏ lòng mình với Sơ Mân nhiều lần nhưng Sơ Mân vẫn đau đáu nỗi đau bị người mình yêu bỏ rơi và luôn từ chối.”

Mãi đến một tháng sau, Sơ Mân mới biết mình có thai, bà ấy muốn phá thai nhưng ông ấy cố ngăn cản, van xin hết sức, cuối cùng bà cũng mềm lòng, đồng ý giữ lại đứa con và kết hôn với ông ấy với điều kiện ẩn hôn và không được công bố cho công chúng. “

“Sau khi kết hôn, ông ấy luôn nghe theo lời vợ và chăm sóc bà ấy. Mối quan hệ mẹ chồng con dâu ngày càng căng thẳng nên ông ấy đã dọn ra ngoài ở với vợ, sau đó thì sinh ra một người con gái, gia đình vốn là một gia đình hòa thuận, hạnh phúc.”

Ông ấy đã trải qua ba đời vợ, người thứ nhất chỉ tôn trọng nhau như khách, người thứ hai vô cùng ghét nhau, và chỉ có người thứ ba là được ông xem như báu vật, sẵn một lòng chân thành, không ngần ngại hi sinh tất cả để yêu thương, bảo vợ bà.”

“Lữ Tài Triết sau khi ra nước ngoài mặc dù có được sự hỗ trợ tài chính của ông ấy nhưng không thể phát triển. Bảy năm sau, ông ta bắt đầu hối hận vì lựa chọn từ bỏ Sơ Mân nên quyết định quay trở về, nói hết sự thật và lý do năm xưa chia tay với Sơ Mân. Sau đó, gia đình ba người hạnh phúc liền đổ vỡ.”

Sau khi Sơ Mân chia tay với Lữ Tài Triết, cô trở nên rối loạn tinh thần và mắc chứng trầm cảm nhẹ, sau đó kết hôn cùng bố của Sơ Nịnh bệnh tình đã thuyên giảm nhưng việc gặp lại Lữ Tài Triết đã khiến bệnh tình của bà ấy trở lại và nặng thêm. 

“Sơ Mân cảm thấy bị lừa dối. Bà ấy chán ghét việc chồng mình dùng tiền bạc và địa vị để thao túng cuộc đời người khác. Bà ấy gần như suy sụp. Bệnh tình ngày một xấu đi, bà ấy trở nên mẫn cảm và cực đoan hơn rất nhiều. Bà ấy hối hận vì năm xưa đồng ý chuyện kết hôn quá dễ dàng, liền cho rằng mọi chuyện là do Sơ Nịnh.”

Sau đó, Sơ Mân qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, Sơ Nịnh nhốt mình trong phòng không ăn uống gì, đổ bệnh và suýt chết. Sau khi được cứu, cô cũng mắc chứng trầm cảm giống như Sơ Mân. Cô trở nên im lặng, nhạy cảm, không nói chuyện với mọi người, luôn thu mình vào một góc, không cho ai động vào.”

Bố cô đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý, về quê tĩnh dưỡng nửa năm thì tình trạng của cô mới dần khá lên. Trở lại với Trương Hoàn, cầm trên tay giấy báo nhập học của Đại học C nhưng cô đột nhiên nhất quyết từ chối vì một lý do nào đó, và thay vào đó học phát thanh ở đại học P.”

Kiều Kế Hằng nhìn Tần Hi: “Tôi hỏi cô ấy tại sao năm đó không học đại học C. Đó là ước mơ của cô ấy. Cậu biết cô ấy đã nói gì với tôi không?”

Kiều Kế Hằng còn nhớ năm đó trong nhà Kiều, Sơ Nịnh ngồi bó gối trên mái nhà, nghe thấy câu hỏi của anh, cô dừng lại, nhìn mặt trời lặn đằng xa: “Đại học C à, em không muốn đi.”

Hốc mắt cô dần đỏ lên, hàng mi ướt đẫm nhưng lại cười khổ: “Em đã từng hẹn với một người rằng sẽ cùng cậu ấy học đại học C nhưng giờ cậu ấy đi rồi, một mình em học đại học C thì có nghĩa lý gì chứ?”

Kiều Kế Hằng nhìn cô, một hồi mới hỏi: “Vậy giờ cậu ấy đâu rồi? Nếu em muốn, anh có thể giúp em và cậu ấy học cùng trường.”

“Không.”  Sơ Nịnh lắc đầu, “Em không muốn cậu ấy hối hận, rồi một ngày nào đó lại xem em là gánh nặng như mẹ em, nói em liên luỵ đến cậu ấy. Đến mẹ em còn xem em như vậy, nói gì là người khác.”

Đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, cô thì thầm: “Em thật sự không muốn trở thành gánh nặng cho người khác, cũng không muốn ai vì em mà bị liên luỵ. Sẽ tốt hơn nếu lúc đó mẹ không sinh em ra.”

“Con bé ngốc.” Kiều Kế Hằng vuốt tóc cô an ủi nói: “Em không phải gánh nặng của người khác, em là  Sơ Nịnh, em là chính mình. Chuyện của thế hệ trước không liên quan gì đến em cả.”

“Nhưng, mẹ em ghét em đến chết.” Một giọt nước mắt pha lê quét qua khóe miệng và rơi xuống quai hàm.

Tần Hi nắm tay chặt hơn, đột ngột đứng lên, như muốn đi ra ngoài.

Kiều Kế Hằng nhìn anh: “Cậu đi đâu vậy?”

Đôi mắt sâu thẳm của Tần Hi chứa đầy tia sáng nhỏ, cả người càng ngày càng ảm đạm, giọng nói của anh khô khốc: “Tôi tìm cô ấy ở đây không được thì phải đi chỗ khác tìm.”

Kiều Kế Hằng nói: “Nếu không có thông tin gì ở nhà ga và không có ở Trương Hoàn thì chắc cô ấy đi xe buýt dọc đường để đi một nơi.

Thấy Tần Hi nhìn sang, Kiều Kế Hằng gõ một địa chỉ rồi gửi qua WeChat: “Đây là nơi cô ấy ở nửa năm để hồi phục khi đó. Là nhà của thư ký Lương của bố tôi. Đó là một vùng núi, cách xa khỏi thành phố hối hả, mỗi lần tâm tình cô ấy không tốt đều sẽ về đó. Nếu bây giờ cậu đi báy may rồi bắt xe buýt về đó thì chắc có thể gặp cô ấy vào ngày mai.”

Tần Hi nhìn anh nghiêng người, trong lòng tràn đầy nghi vấn: “Cậu và Sơ Nịnh có quan hệ gì?

____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.