Khuôn mặt tuấn tú của anh càng ngày càng đến gần cô, ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào khiến các đường nét khuôn mặt càng rõ, lông mi dày, dài, đôi mắt đào hoa quyến rũ, ánh mắt tràn ngập sự ôn nhu, làm cho người khác gục ngã.
Hít sâu một hơi, Sơ Nịnh mở miệng thanh minh: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý định cùng anh tái hợp.” Tần Hi nhíu mày, sắc mặt trong chớp mắt trở nên âm trầm, sau đó thô bạo ném áo khoác lên đỉnh đầu cô, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là như vậy, dù sao tôi cũng không có ý định này.”
Lúc Sơ Nịnh kéo chiếc áo xuống, anh đã ngồi ngay ngắn trên ghế lái, sắc mặt lạnh lùng, không dễ chọc. Cô nhấp môi dưới, ôn hòa nói: “Cám ơn anh đã đưa tôi về, tôi đi trước.”
Đem áo khoác đặt xuống, Sơ Nịnh mở cửa xe bước ra ngoài.
Vừa đi hai bước, chiếc áo khoác gió kia lại lần nữa phủ lên đầu cô, che đi tầm nhìn trước mắt, đồng thời cũng chặn lại những hạt mưa tí tách rơi trên đỉnh đầu.
Sơ Nịnh kéo áo xuống, quay đầu nhìn lại, chiếc Bugatti Veyron màu đen đã đi xa, dần dần biến mất trong đêm tối.
Mưa còn chưa ngừng, gió thổi lồng lộng, cả người cô run lên vì lạnh.
Sơ Nịnh nổi da gà, nhìn chiếc áo khoác trong tay, cuối cùng vẫn mặc lên người.
Chiếc áo này không thấm nước, sau khi mặc vào lập tức cảm thấy ấm áp hơn.
Ngửi thấy hương thơm quen thuộc này, trong lòng như có cái gì đó bị lấp đầy, sau một khắc liền tản mạn theo gió, nhẹ nhàng rơi xuống, biến mất trong sương mù, không nắm bắt được thứ gì.
Cô kinh ngạc đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, quấn chặt áo khoác lên người, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng đêm.
Lúc Trì Quý Trạch lái xe chạy đến, anh nhìn thấy thân hình gầy gò của Sơ Nịnh.
Cô không che ô, cứ như vậy đứng trong mưa, trông có mấy phần yếu đuối, cô độc.
Anh nhanh chóng mở cửa xuống xe, cầm ô đi tới, che đầu cho cô: “Sao lại đứng dưới mưa như vậy, coi chừng bị cảm.”
Lại nhìn chiếc áo quấn trên người cô, anh kinh ngạc há miệng, nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
Trở về nhà, Sơ Nịnh đem đồ của Trì Diên xuống tầng, Trì Quý Trạch ở phòng khách nghe thấy tiếng động, cuống quít bước đến nhận lấy.
Bước xuống cầu thang, Trì Quý Trạch hỏi: “Xe của em cho đồng nghiệp mượn rồi, ngày mai đi thăm mộ bằng gì, hay là anh tới đón em?”
Sơ Nịnh cười, lắc đầu: “Không cần, em gọi xe là được.”
Trì Quý Trạch cũng không cưỡng ép cô, chỉ dặn dò: “Chăm sóc bản thân thật tốt, em là một cô gái, công việc thường xuyên thức đêm như vậy cũng không tốt, dù sao cũng không thiếu chút tiền ấy, đừng làm cho thân thể mình mệt mỏi.”
“Không sao, em đã quen rồi.”
Sau khi Trì Quý Trạch đi, Sơ Nịnh cảm giác cả người rã rời, mệt mỏi, nhưng vẫn cố chống đỡ uống xong một cốc nước chanh mật ong, đi lên tầng rửa mặt.
Nước chảy xuống từ vòi hoa sen, văng tứ phía, giống như cái ngày hai người chia tay bảy năm trước.
Vốn tưởng rằng hôm qua hai người ồn ào không vui như vậy, sẽ không gặp lại nữa. Nhưng buổi sáng hôm sau, cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ, là Tần Hi.
Anh nói tạm biệt một lần cuối, muốn cho đoạn tình cảm trước đây của hai người một kết cục viên mãn.
Ngày đó trời mưa như trút nước, tiếng mưa ồn ào khiến cho người ta thấy phiền.
Hai người sóng vai đứng trước cửa Starbucks, bầu không khí yên tĩnh có chút xấu hổ.
Sơ Nịnh nhớ lại chuyện không vui hôm trước, chủ động mở miệng: “Mặc dù đã chia tay, nhưng về sau nếu có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, tôi nhất định sẽ tận lực giúp anh.”
Tần Hi giật giật môi, vẻ mặt thong dong, trong lời nói mang theo ý mỉa mai: “Có phải em cho là bản thân mình rất đúng?”
Sơ Nịnh ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt lạnh lùng của anh: “Nếu đã chia tay rồi thì không còn liên quan đến nhau nữa, gặp lại, cũng chỉ là người dưng mà thôi.”
Anh cầm lấy tay cô lần cuối, đặt chiếc ô duy nhất vào lòng bàn tay cô, cũng không có nửa khắc dừng lại, cất bước đi vào trong mưa.
Sơ Nịnh cầm ô đứng đó, nhìn cả người anh ướt nhẹp, bóng lưng có chút chật vật.
Tựa như nhớ tới cái gì, bước chân anh hơi ngừng lại, đưa tay tháo sợi dây chuyện tình nhân trên cổ, vứt xuống mặt đất, dứt khoát bước đi, không quay đầu lại.
Sơ Nịnh nhìn chằm chằm sợi dây chuyền kia, nhìn nó dần dần bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, rơi vào đường cống ngầm, không còn chút dấu vết.
Từ biệt bảy năm.
Anh thoát thai hoán cốt*.
Còn cô dục hỏa trùng sinh**.
Hai người từ đây trở thành người lạ, không còn liên quan gì nữa.
*Thoát thai hoán cốt: cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn
**Dục hỏa trùng sinh: tái sinh từ trong biển lửa.
——
Mấy hôm trước bị thiếu ngủ, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi hai ngày, Sơ Nịnh ngủ đến chiều hôm sau mới tỉnh. Sau khi rửa mặt, cô đem áo khoác của Tần Hi giặt sạch, treo ở trên ban công. Buổi tối hôm qua lời nên nói đều đã nói xong, hẳn là sẽ không gặp lại. Anh cũng không để lại phương thức liên lạc nào, chiếc áo khoác này chắc cũng không có cơ hội trả lại.
Trên bàn trà, chuông báo Wechat vang lên, cô từ trên ban công đi đến, ngồi trên ghế sofa ấn nghe.
Tiếng Trì Diên rất nhanh liền truyền đến: “Anh của mình nói cậu cho đồng nghiệp mượn xe rồi, vậy hôm nay cậu đến nghĩa trang bằng cách nào? Chỗ đó cách nội thành rất xa, để anh mình đưa cậu đi? Hay là mình đi với cậu?”
“Không cần đâu.” Sơ Nịnh gác đôi chân dài lên ghế, ngả người ra sau, nhắm mắt xoa mi tâm, “Mình gọi xe là được rồi.”
Trì Diên biết cô mà đã quyết định sẽ không đổi ý, nói: “Vậy cậu đi sớm một chút, dự báo thời tiết nói hôm nay trời vẫn sẽ mưa to, đường núi gập ghềnh, đến lúc đó tầm mắt mơ mơ hồ hồ, đường vào buổi tối sẽ rất khó đi.”
“Ừ, mình biết rồi.” Sơ Nịnh thuận miệng trả lời, có chút hững hờ.
____
Tối hôm qua Tần Hi mất ngủ, lúc này vẫn còn đang nằm trên giường.
Rèm cửa màu xám khói che chắn chặt chẽ, ngăn cách tia sáng rực rỡ ở bên ngoài, trong phòng ảm đạm, tựa như một làn sương xanh mờ ảo.
Điện thoại trên tủ đầu giường bỗng nhiên rung lên.
Một bàn tay đẹp mắt từ bên trong chăn thò ra.
Tần Hi sờ soạng trên bàn, cầm lấy điện thoại đặt ở bên tai, lúc nói chuyện không giấu được sự cáu kỉnh vì mới rời giường: “Ai?”
Đầu bên kia giống như nghe ra vẻ mệt mỏi của anh, cười khúc khích: “Có đến không?”
Tần Hi mắt cũng chẳng muốn mở: “Đi công tác về rồi?”
“Vừa trở về.” Doãn Toại đứng trước cửa sổ sát đất, trong tay cầm một ly rượu đỏ, thanh âm lười biếng, “Đến đây, tôi cho người đi đón cậu.”
Tần Hi dừng một chút, nói: “Buổi tối đi, xế chiều tôi muốn đi thăm mộ một người bạn.”
“Cũng được.” Doãn Toại ngửa đầu uống cạn ly rượu, “Vậy cậu cứ bận việc của mình đi, tối nay gặp ở chỗ cũ.”
____
Mộ của mẹ Sơ Nịnh nằm ở vùng ngoại ô phía Tây, nơi đó thuộc vùng núi, cách xa trung tâm thành phố, nếu đường xá thuận lợi cũng phải mất hai tiếng mới đến nơi.
Sơ Nịnh đi muộn, lúc đến đã là thời điểm hoàng hôn.
Trước khi xuống xe, cô chào nói với tài xế: “Bác tài, chỗ này không tiện đón xe, bác có thể ở đây đợi cháu một lúc không? Chắc khoảng 20 phút thôi ạ.”
Vào giờ này, trong nghĩa trang không có nhiều người, nếu lái xe trống trở về sẽ không kiếm được nhiều tiền, tại xế tất nhiên là vui vẻ đồng ý, nhưng lại sợ Sơ Nịnh chạy mất, yêu cầu cô giao tiền đặt cọc.
Đưa tiền xong, Sơ Nịnh mặc áo khoác lên đi vào bên trong.
Trời còn chưa tối, thi thoảng có cơn gió thổi qua, giống như là sắp mưa, Sơ Nịnh bước nhanh hơn.
Ở lối vào có một cửa hàng bán hoa tươi, bà lão mời Sơ Nịnh mua một bó, nhưng cô lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cháu cám ơn.”
Mỗi lần cô tới chỗ này, đều không có thói quen mang theo hoa.
Sơ Nịnh cố ý đi muộn là vì tránh mặt cha cô, Kiều Bang Quốc, nhưng rất không trùng hợp, hao tâm tốn sức như vậy nhưng vẫn là không tránh được.
Người đàn ông trung niên mặc bộ Âu phục vừa văn, dáng người có chút mập, nhưng tinh thần lại có vẻ tiều tụy.
Thư ký Lương đi bên cạnh ông.
Cô không muốn cùng ông ta chạm mặt, đành núp người sau một cây cổ thụ, lại không cẩn thận đụng vào một lồng ngực ấm áp.
“Thật xin lỗi.” Cô nhẹ nhàng nói, vô thức ngẩng đầu lên, liền bắt gặp cặp mắt đào hoa thâm thúy kia.
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn cô, giống như không ngờ tới sẽ gặp được cô ở chỗ này, đáy mắt chứa đựng hoang mang cùng kinh ngạc, nhưng một chữ cũng không nói.
Nhịp tim Sơ Nịnh lỡ mất một nhịp, bước chân lùi về phía sau, lại nói: “Thật xin lỗi.”
Tần Hi nhìn nhìn chăm chú vẻ mặt của cô, vẫn như cũ không mở miệng.
Hàn Huân đứng đằng sau anh lên tiếng cùng cô chào hỏi: “Là Sơ Nịnh sao? Hôm trước ở Nhị Trung mình cảm thấy có người rất giống cậu, nhưng chớp mắt một cái đã không thấy người đâu nữa, mình còn tưởng là ảo giác.”
Sơ Nịnh cười gật đầu, nghe tiếng bước chân Kiều Bang Quốc cùng thư ký Lương đi xa, mở miệng: “Tôi còn có việc, phải đi trước đây.” Nói rồi liền vội vàng rời đi.
“Hi ca, anh không đuổi theo sao?”
Tần Hi không nói chuyện, khom lưng đem bó hoa tươi vừa rơi xuống đất nhặt lên, phủi đi bụi bẩn, nhẹ nhàng để lên trước bia mộ. Anh nửa quỳ nửa ngồi, một cánh tay tùy ý khoác lên đầu gối, ngước mắt nhìn về tấm ảnh một người đàn ông trên bia mộ: “Cậu không phải từng nói muốn nhìn xem người con gái mà tôi giấu trong lòng sao, vừa rồi là cô ấy lỗ mãng, đụng đến cậu, về sau nếu có cơ hội, tôi mang cô ấy đến xin lỗi cậu.”
Tần Hi tự giễu cười một tiếng: “Nhưng mà cậu cũng nhìn thấy rồi đó, cô ấy là con rùa rụt cổ, trông thấy tôi liền tránh, cũng không biết bao giờ mới có cơ hội đưa cô ấy đến gặp cậu.”
____
Trước mộ Sơ Mân đặt một bó hoa hồng trắng, chắc là Kiều Bang Quốc mang tới.
Hoa hồng trắng, là loài hoa Sơ Mân yêu thích nhất khi còn sống.
Sơ Nịnh đút tay vào túi, nhìn chăm chú vào ảnh người phụ nữ mặc váy múa, ưu nhã mỹ lệ trên bia mộ lạnh lẽo kia, không nói lời nào.
Trên mặt cô không có cảm xúc gì, đáy mắt trong suốt, không chút gợn sóng, an tĩnh, lạnh lùng. Đứng đó mười phút như thường lệ, cũng không có lời nào muốn nói, cô thu tầm mắt lại, quay người rời đi.
Mây đen dần dần kéo đến trên đỉnh đầu, âm trầm, trời tối rất nhanh, gió cũng dần dần lớn.
Sơ Nịnh bước nhanh từ nghĩa trang ra ngoài, xe taxi vẫn còn đang dừng ở cửa đợi cô.
Cô sải bước đi tới, cười với tài xế: “Bác tài, có thể đi được rồi.” Thuận tiện mở cửa sau ra, lại nhìn thấy Tần Hi đang ngồi bên trong.
Ý cười trên mặt Sơ Nịnh cứng đờ.
Anh ngồi đó, tựa cả người lên ghế, không coi ai ra gì mà cúi đầu chơi điện thoại.
Một tia chớp léo lên trên bầu trời, chung quanh sáng lên trong chớp mắt, gương mặt anh lạnh lùng, đôi môi mỏng, cả người lạnh như băng.
Nghe thấy động tĩnh, đôi mắt đen nhánh kia nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của cô.
Tài xế đứng bên cạnh cùng Sơ Nịnh lên tiếng thương lượng: “Vị tiên sinh này cũng muốn trở về thành phố, sắc trời đã tối, trời lại sắp mưa, hay là hai người cùng đi chung, cậu ấy sẽ trả nhiều tiền hơn, tôi tính rẻ cho cô một chút, được không?”