Ngoan, Hôn Anh

Chương 41



Editor: Milana

Thấy Sơ Nịnh không nói lời nào, Tần Hi thở dài xoa đỉnh đầu cô: “Chưa nghĩ ra thì thôi, đi ngủ đi.”

Sơ Nịnh đứng không nhúc nhích, một lúc sau mới mở miệng: “Để em suy nghĩ thêm được không?”

“Được.” Anh nhìn cô, nhẹ nhàng đáp ứng.

“Đúng rồi, anh đi công tác ở đâu?”

“Anh.”

Sơ Nịnh siết chặt tay vịn: “Phải đi… Anh sao? Chỉ là chuyện làm ăn, không phải chuyện khác chứ?”

“Không phải chuyện khác?” Tần Hi nghi hoặc nhìn cô.

Sơ Nịnh miễn cưỡng nở nụ cười: “Cũng không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”

Cô quay người đi lên lầu, Tần Hi vẫn đứng đó lẳng lặng nhìn theo bóng lưng đã đi xa của cô.

Không biết tại sao nhưng anh luôn cảm thấy hình như Sơ Nịnh có tâm sự.

Hôm sau, lúc Sơ Nịnh tỉnh lại thì Tần Hi đã đi rồi, trên bàn còn để một hộp giữ ấm, bên trong là bữa sáng.

Năm giờ anh đã rời đi, không nghĩ tới lại còn làm bữa sáng cho cô. Không lẽ tối qua anh không ngủ được sao?

Sơ Nịnh lại nghĩ đến những gì anh nói tối qua: Lần này đi công tác về anh có thể đợi được đáp án sao?

Cô thất thần trong chốc lát, kéo ghế tựa dài ngồi xuống, lấy bữa sáng trong hộp giữ ấm ra.

Âm báo wechat vang lên, cô mở ra xem, là Tần Hi gửi tới: 【Ở nhà nhớ ăn cơm, chăm sóc tốt chính mình】

Sơ Nịnh trả lời lại: 【Biết rồi】 

Dừng lại một chút, lại nhắn thêm: 【Anh cũng vậy, đừng để mệt quá 】

Tần Hi gửi voice chat qua, Sơ Nịnh mở ra liền nghe thấy tiếng cười: “Cũng không tệ lắm, còn biết đau lòng cho người khác.”

Sơ Nịnh không trả lời anh, yên lặng ăn cháo thịt nạc trứng muối.

Âm báo điện thoại lại vang lên, lần này là của Trì Diên:  【Tối hôm qua cậu cho tớ leo cây, ngày hôm nay đến lượt tớ, kế hoạch đi dạo phố lần thứ hai bị nhỡ. Sắp tới tớ sẽ đến thành phố A quay quảng cáo, đi năm ngày, sau khi trở về sẽ tìm cậu sau】

Sơ Nịnh than thở một tiếng: 【Được rồi 】

Năm ngày sau đúng lúc là thứ bảy, Sơ Nịnh ở nhà buồ bực một ngày, Trì Diên buổi tới mới về Trường Hoàn.

Sơ Nịnh lấy xe ra sân bay đón cô ấy, hai người cùng nhau đi ăn cơm ở gần đó.

Quán lẩu buôn bán rất tốt, nồi lầu uyên ương đang sôi sùng sục, hơi nóng dần bốc lên.

Trì Diên gắp miếng thịt dê cảm khái: “Có phải cậu và Tần Hi quay lại không, tớ cảm thấy hiện tại muốn gặp cậu rất khó nha.”

Sơ Nịnh không có khẩu vị, cầm đũa chọc cá viên trong bát: “Không nói chuyện này.”

Trì Diên ngẩng đầu lên, nhìn qua khí nóng của nồi lẩu bốc hơi: “Tớ ở chỗ Hàn Huân nghe được không ít chuyện của hai người. Nói rằng hồi đó học cấp 3 cậu và Tần Hi đều là nhân vật nổi tiếng trong trường. Có điều, cậu cũng thật là, chuyện cậu hẹn hò ở cấp 3 tớ một chút cũng không biết.”

“Chẳng phải lúc đó cậu đang đi du học sao, mà tớ cũng không thể không biết xấu hổ mà nói với cậu.”

“Vậy tại sao sau đó lại chia tay? Bởi vì chuyện của dì Sơ Mân?”

“Không kém là bao.” 

Sơ Nịnh gắp miếng cải xanh đã chín vào trong bát: “Khi đó tớ còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện tớ không thể tự mình làm chủ.”

“Cậu nhiều năm như vậy cũng không có yêu đương với ai, hẳn là trong lòng vẫn còn anh ấy đi. Không phải Hàn Huân nói Tần Hi đang theo đuổi cậu sao, nếu đã là đôi bên tình nguyện vậy tại sao hai người không nói chuyện với nhau?”

Sơ Nịnh khẽ cắn thịt mềm ở môi trên, suy tư một lúc, cô để đũa xuống nhìn về phía Trì Diên: “Diên Diên, trong lòng tớ vẫn có một nút thắt nằm ngang ở đó, khi nhớ lại sẽ không thoải mái.”

“Làm sao vậy?” Trì Diên hỏi cô.

Sơ Nịnh suy nghĩ một chút nói: “Lúc trước, sau khi bọn tớ chia tay, hình như Tần Hi ở Anh có yêu đương với người khác. Tớ biết, lúc đó cả hai đã chia tay, anh ấy yêu ai là tự do của anh ấy nhưng trong lòng tớ vẫn không thể bước qua được điểm mấu chốt kia. Có lúc nhớ lại lúc trước anh ấy ở cùng người khác, cả người sẽ cảm thấy rất khó chịu.”

Trì Diên giật mình nhìn sang: “Anh ấy ở Anh yêu người khác, làm sao cậu biết?”

Sơ Nịnh nói: “Ba năm trước sau khi tớ tốt nghiệp, thât vất vả mới có thể lấy hết dũng khí sang Anh tìm anh ấy, kết quả đứng ở đầu đường nhìn thấy có một người phụ nữ ôm anh ấy.”

“Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?”

“Anh ấy chính là Tần Hi, sao tớ có thể nhìn nhầm được, đúng là anh ấy.”

Sơ Nịnh cúi thấp đầu: “Bình thường Tần Hi ghét nhất chính là không thích người khác chạm vào mình, đặc biệt là người khác giới. Nhưng ngày đó anh ấy cũng không đẩy ra, tớ liền cảm thấy bọn họ rất có thể là quan hệ yêu đương trai gái.”

Nhất thời Trì Diên có chút không biết nói gì.

Tâm trạng Sơ Nịnh có chút trùng xuống, đôi mắt hơi nhiễm nước: “Nhiều năm như vậy anh ấy ở trong lòng tớ vẫn luôn chưa từng thay đổi, nhưng tớ đối với anh ấy không phải duy nhất. Ở trong lòng anh ấy cũng đã từng có một người khác.”

“Cái này…”

Trì Diên suy nghĩ một chút, cố gắng an ủi cô: “Tiểu Nịnh, tớ cảm thấy hai người các cậu chia tay bảy năm, anh ấy cũng là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn đẹp trai như vậy, lại là người có nhiều tiền, khẳng định bên người không thiếu phụ nữ, nhất thời trượt chân ở cùng người khác cũng bình thường.”

Sơ Nịnh ngước mắt, viền mắt đỏ hơn: “Ý cậu là, anh ấy có như cầu sinh lý bình thường, vì thế còn có thể cùng người khác hẹn hò, làm chuyện thân mật?”

Trì Diên kéo khóe miệng: “Tớ, tớ không phải có ý này, ý tớ nói có thể đoạn tình cảm này chưa đi tới đâu, ở trong lòng anh ấy chỉ thích cậu, bằng không sao có thể bảy năm trôi qua rồi còn đối với cậu nhớ mãi không quên chứ.”

“Mặc dù có thể là như vậy, nhưng tớ vẫn rất khó chịu.” Nước mắt Sơ Nịnh rơi xuống vào trong bát.

Trì Diên cuống lên: “Sao cậu khóc chứ, tớ nói bừa thôi. Hai chúng ta không nên tự mình đoán mò, bằng không cậu hỏi Tần Hi xem?”

Sơ Nịnh dơ tay lau nước mắt: “Vấn đề này làm sao tớ hỏi được, hỏi anh ấy sau khi chia tay với tớ có yêu đương với người khác không? Tớ không làm được.”

“Cái này hình như có chút không dễ hỏi.” Trì Diên gãi gãi đầu, có chút phát sầu.

Trì Diên mới đi công tác về nên có chút mệt mỏi mà tâm trạng Sơ Nịnh cũng không tốt, hai người từ nhà hàng đi ra cũng không có tâm tình đi dạo phố.

Trì Diên nhìn dáng vẻ của cô hỏi: “Bằng không đêm nay cậu qua chỗ tớ ngủ đi?”

Sơ Nịnh lắc đầu: “Không cần, tớ không sao.”

Cô lấy xe từ gara ra, đưa Trì Diên trở về, sau đó cũng tự mình lái xe về vịnh Tinh Lan.

Trì Diên bận rộn mấy ngày nên rất mệt mỏi, trở về nhà tắm xong liền nằm lên giường.

Nghĩ đến chuyện Sơ Nịnh vừa nói lúc ăn cơm, trong lòng cô ấy cân nhắc. Sơ Nịnh không trực tiếp hỏi Tần Hi, bằng không thì cô ấy thử hỏi Hàn Huân một chút?

Chuyện của Tần Hi, có lẽ Hàn Huân cũng biết?

Cô mở wechat, ấn vào khung chat với Hàn Huân, chọn lựa từ ngữ, soạn tin nhắn gửi đi.

Lần này, Hàn Huân cùng đi Anh với Tần Hi.

Trong tòa nhà tổng bộ của Whole Life lúc này là mười hai giờ trưa, mọi người bắt đầu đi ra khỏi phòng làm việc.

Cuối cùng đi ra là Tần Hi, thư ký Giang và Hàn Huân.

Hàn Huân duỗi eo: “Cuối cùng vấn đề cũng được giải quyết, mấy ngày nay cậu đã không chợp mắt rồi, mau chóng nghỉ ngơi thật tốt.”

Tần Hi nhìn về phía thư ký Giang: “Đã đặt vé máy bay về nước chưa?”

Thư ký Giang: “Hôm nay đã hết vé, tôi đã đặt vé bay sáng mai.”

Tần Hi gật đầu: “Vậy thì nghỉ ngơi một chút, ngày mai đi.”

“Mặt khác…”

Thư ký Giang muốn nói lại thôi, ấp úng nói: “Thi Tâm Viện buổi sáng có đến tìm anh, tôi nói cô ta về trước, anh xem?”

Hàn Huân đang ngáp một nửa, nghe thấy những lời thư ký Giang nói mí mắt giật lên, theo bản năng nhìn sắc mặt của Tần Hi.

Gương mặt Tần Hi không cảm xúc, đứng trước thang máy: “Không cần để ý đến.”

Thư ký Giang: “Vâng.” 

Từ thang máy đi ra, Tần Hi đi về phía phòng làm việc, Hàn Huân đi theo sau.

Trên bàn làm việc đặt một hộp cơm tinh xảo.

Tần Hi liếc một chút, đem hộp cơm mở ra, bên trong là bánh đậu xanh đẹp đẽ.

Bên trên còn dán một tờ giấy: Đây là món anh của em khi còn sống thích ăn nhất. Đáng tiếc, anh ấy không thể ăn được nữa rồi.

Tần Hi nhìn chằm chằm tờ giấy kia, một lát sau ném hộp cơm vào thùng rác.

Hàn Huân liếc nhìn về hướng thùng rác: “Anh Hi, người phụ nữ kia làm sao bám dính như vậy, giống như là cậu thiếu nợ cô ta vậy. Coi như vì muốn phụ trách cho cái chết của Thi Lãng, những năm này cô ta ở Anh đều là cậu phụ trách cho cô ta đi học, cho cô ta ăn mặc, còn cho cô ta một chức vụ ở trong Whole Life, vậy cô ta còn muốn ở cậu cái gì nữa, như thế vẫn chưa đủ sao? Huống hồ, việc Thi Lãng chết vốn là bất ngờ, có thể trách cậu?”

Tần Hi ngồi trên ghế, xoa thái dương, không kiên nhẫn nói: “Sao cậu lại phí lời nhiều như vậy? Không có chuyện gì thì ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình một lát.”

Hàn Huân: “Đến giờ ăn cơm rồi cậu không đi ăn sao?”

Tần Hi: “Cậu đi trước đi, tôi không đói.”

Hàn Huân tức giận im miệng, từ trong phòng làm việc đi ra.

Tần Hi nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, trong nước hiện giờ hẳn là tầm tám giờ tối đi.

Anh nhắn tin cho Sơ Nịnh: 【Đang làm gì thế?】

Đợi một lúc, bên kia không có trả lời.

Mấy ngày nay anh đi công tác đều rất bận, cũng không nói chuyện nhiều với cô.

Do dự, Tần Hi gọi điện đến.

Kết quả bị tắt máy.

Tần Hi một lần nữa gửi tin nhắn:【Làm sao vậy? Anh muốn nói chuyện với em】

Sơ Nịnh: 【Ngủ】

Cuối cùng tin nhắn cũng được trả lời, Tần Hi hỏi: 【Mới tám giờ đã đi ngủ?】

Sơ Nịnh: 【Buồn ngủ】

Đêm nay cô lạnh nhạt khác thường, khả năng là thật sự buồn ngủ.

Tần Hi thở dài: 【Vậy em ngủ đi, ngày mai anh trở về】

Đợi ba phút, bên kia không trả lời lại, Tần Hi cất điện thoại, ánh mắt rơi vào bánh đậu xanh trong thùng rác, trong đôi mắt có chút chán nản và phức tạp.

Lần thứ hai cửa phòng làm việc bị người đẩy ra, Hàn Huân vội vàng chạy vào: “Anh Hi, tôi…”

Tần Hi cau mày đánh gãy lời anh ấy: “Cậu đang làm gì đó?”

Hàn Huân đi tới, tựa ở trước bàn làm việc: “Tôi thật sự có chính sự.”

Tần Hi mặc kệ anh ấy, lấy cốc đi đến máy lọc lấy nước uống.

Tầm mắt Hàn Huân đi theo bóng lưng của anh: “Không phải hôm qua cậu nói cảm thấy Sơ Nịnh có tâm sự phải không, hình như tôi biết đó là chuyện gì.”

Lưng Tần Hi cứng đờ, lấy nước đi tới.

Hàn Huân đem lịch sử trò chuyện với Trì Diên cho anh xem.

Trì Diên: 【Hàn Huân, tôi hỏi anh một chuyện được không? Quan hệ của anh với Tần Hi rất thân thiết, vậy lúc bên cạnh anh ấy ngoại trừ Sơ Nịnh còn yêu đương với ai không?】

Hàn Huân: 【Chỉ có Sơ Nịnh】

Trì Diên: 【Không còn ai khác?】

Hàn Huân: 【Không còn】

Trì Diên: 【Nhưng Sơ Nịnh mới nói ba năm trước cậu ấy đi Anh tìm Tần Hi nhìn thấy có một cô gái ôm anh ấy, chẳng lẽ Sơ Nịnh nhìn nhầm?】

Sau khi lấy máy từ chỗ Tần Hi, Hàn Huân hỏi: “Hẳn là Sơ Nịnh sẽ không nhìn nhầm đi, cậu với ai ôm nhau?”

Tần Hi đặt cốc nước lên bàn, cau mày.

Anh cũng không nhớ lúc nào thì mình ôm người khác.

Bình thường anh ghét nhất chính là bị phụ nữ xa lạ tiếp cận, lúc nào còn chủ động ôm?

“Đúng rồi.”

Hàn Huân nhớ tới cái gì đó: “Tôi nhớ tới lần trước điều tra thời gian Sơ Nịnh đến Anh là ngày 10 tháng 6 đúng không? Ba năm trước ngày 10 tháng 6, đây không phải là thời gian Thi Lãng vừa mất không lâu sao? Sơ Nịnh hẳn là nhìn thấy Thi Tâm Viện đi.”

Tần Hi không quá nhớ tới những chi tiết nhỏ những vẫn cảm thấy không đúng: “Tôi không ôm Thi Tâm Viện.”

“Cậu không ôm cô ta nhưng có thể cô ta ôm cậu.”

Hàn Huân giúp anh nhớ lại: “Khi đó Thi Lãng không còn, Thi Tâm Viện đột nhiên mất tích, bởi vì sợ cô ta vì chuyện của Thi Lãng mà tự sát nên tôi và cậu đi ra ngoài tìm cô ta. Sau đó ở trên đường cô ta tưởng cậu là Thi Lãng nên ôm cậu khóc, cậu bởi vì tự trách chuyện Thi Lãng chết nên không đem người đẩy ra.”

Hàn Huân nhớ tới hoàn cảnh lúc đó, vỗ trán: “Mẹ nó, không phải là lúc đấy bị Sơ Nịnh nhìn thấy chứ?”

Tần Hi dần dần nhớ lại.

Ngày ấy Thi Tâm Viện mất tích, xác thực ngày ấy anh nhìn thấy Sơ Nịnh ở đầu đường.

Hóa ra cô đúng là đến Anh tìm anh.

Khó trách, lúc anh gặp cô thì cô đột nhiên quay đầu chạy mất.

Sau đó, anh hỏi cô việc này, thái độ của cô rất lạnh nhạt, không chịu thừa nhận.

Cô đã trải qua nhiều như vậy, ba năm trước phải cần bao nhiêu dũng khí mới đến Anh tìm anh chứ?

Kết quả lại thấy cảnh như vậy, trong lòng cô có bao nhiêu thất vọng?

Tần Hi nhớ tới mấy ngày trước cô ấp úng muốn hỏi anh. Hóa ra chuyện cô giấu trong lòng là chuyện này.

Sơ Nịnh lúc này cũng không có ngủ, chỉ là sau khi ăn cơm với Trì Diên về thì trong lòng rất loạn, Tần Hi gọi tới cũng không muốn nhận.

Cô ngồi một mình ở trên ghế sofa, mở TV, trên đó chiếu cái gì cô cũng không biết.

Lần trước Tần Hi hỏi cô, lần này đi công tác về cô có thể cho anh đáp án không? Thật ra Sơ Nịnh cũng rất xoắn xuýt với vấn đề này.

Nếu như cô đồng ý với Tần Hi ở bên nhau vậy thì trong lòng không nên tính toán nhiều như vậy. Mặc dù anh thật sự cùng người khác hẹn hò thì đó cũng là chuyện sau khi hai người chia tay. Có lẽ cô nên tự thuyết phục chính mình không nên nghĩ lại về ngày hôm đó.

Chỉ cần hiện tại trong lòng anh có một mình cô là đủ rồi.

Sơ Nịnh cũng không biết mình ngủ lúc nào, cũng không về phòng, cứ như vậy ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.

Lúc mơ màng cô bị tiếng TV đánh thức, nhìn thời gian đã là ba giờ sáng.

Cô tìm điều khiển tắt TV, tắt đèn phòng khách, cũng lười nhúc nhích nên tiếp tục nằm trên ghế sofa ngủ.

Đến khi tỉnh lại lần nữa cảm giác có người đè lên người cô, vẫn đang buồn ngủ ngửi thấy được mùi hương mát lạnh quen thuộc, hình như là Tần Hi.

Mí mắt cô nặng trĩu, còn chưa kịp mở đã có cảm giác bờ môi mình bị người khác che lại, nụ hôn nóng rực ập đến, mang theo cả sự xâm lược.

Trong lúc hoảng hốt có chút không biết là thực hau mơ, mà nụ hôn này lại làm cho cô không muốn rời xa.

“Tần Hi…” Cô nỉ non một tiếng, ôm lấy cổ đối phương, chủ động hùa theo.

Hàm răng bị tách ra, lưỡi hung hăng tiến vào chiếm đoạt.

Sơ Nịnh bị anh hôn có chút ngạt thở, đầu óc choáng váng.

Mãi cho đến tận khi cô sắp từ trên ghế salo ngã xuống, cơ thể sợ hãi mà run lên, nhất thời phục hồi tinh thần, mở mắt ra.

Đập vào tầm mắt chính là gương mặt đẹp trai đã năm ngày không gặp, lông mày như vẽ, mũi cao thẳng, đôi mắt hoa đào thâm trầm, bên trong còn có tình ý mãnh liệt nhưng lại cố giấu đi.

Hơi thở nặng nề của anh mang theo xúc cảm ấm áp.

Sơ Nịnh nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện trời đã sáng, cô đang nằm trên ghế sofa bị Tần Hi đè lên.

Cách không xa bàn trà là vali hành lý mà anh mang đi công tác.

Anh đã trở về, nụ hôn vừa rồi không phải là mơ.

Sơ Nịnh đẩy anh ra, ngồi dậy co người lại góc ghế sofa, hô hấp có chút bất ổn: “Anh về sao không lên tiếng?”

Lòng bàn tay Tần Hi khẽ xoa khuôn mặt cô, từ chóp mũi đi xuống, không nhẹ không nặng ấn lên đôi môi của cô bị hôn đến sưng đỏ, giọng nói dịu dàng lưu luyến: “Không lên tiếng, không phải vừa đánh thức em đó sao?”

“Anh như vậy là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…”

Sơ Nịnh gom chăn trên người lại, nghiêng đầu qua một bên: “Không thân sĩ.”

Tần Hi giúp cô sửa sang lại mái tóc có chút rối, nghĩ đến chuyện hôm qua cô nói với Trì Diên, thở dài: “Có tâm sự sao lại không hỏi anh?”

Sơ Nịnh ngừng lại nhìn về phía anh: “Tâm sự cái gì?”

“Em nói xem?” 

Anh vuốt mái tóc cô, lòng bàn tay mềm mại như có như không lướt qua: “Hiển nhiên trong lòng em có chuyện buồn phiền.”

Sơ Nịnh quan sát vẻ mặt của anh, luôn cảm thấy hình như anh đã biết cái gì rồi.

Nhưng mà sao anh lại biết?

Sẽ không phải những lời tối qua cô nói với Trì Diên, Trì Diên liền quay đầu bán đứng cô chứ?

Tần Hi nắm chặt tay cô, bàn tay cô nhỏ nhắn bị anh ung dung nắm lấy: “Lần trước ở Thủy Chử Ngư em có chuyện muốn hỏi anh, tại sao lại không hỏi?”

Sơ Nịnh rút tay ra, ôm đầu gối ngồi ở một góc ghế sofa, đầu rũ xuống: “Hỏi anh cái gì, hỏi anh có phải là cùng người khác ở cùng nhau, hỏi anh và cô ấy làm gì, có hôn môi hay không, có lên giường hay không sao?”

Nói xong, Tần Hi kéo cô ngồi lên đùi anh. Sơ Nịnh giật mình, đang muốn giãy dụa thì bị cánh tay Tần Hi giữ lại.

Nhìn thấy trong mắt cô có ánh nước, Tần Hi nhẹ nhàng hỏi: “Không có, toàn bộ đều không có.”

“Nịnh Nịnh, anh chỉ thích em, em không biết sao?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Anh đem người ôm vào trong lòng, nỉ non ở bên tai: “Trên đời này, anh sẽ chỉ yêu em, chỉ hôn em.”

Lòng bàn tay nóng rực của Tần Hi để bên hông cô, dùng sắc ôm càng chặt, nhẹ nhàng cắn mút vành tai cô, âm thanh khàn khàn như muốn mê hoặc: “Muốn lên giường, cũng chỉ với mình em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.