Cuối tuần, Sơ Nịnh có cuộc hẹn chụp ảnh với bên tạp chí.
Buổi sáng chụp hình xong, Sơ Nịnh từ phòng thay quần áo đi ra, Trần Dương đưa cô một chai nước.
Anh dựa vào bàn máy tính, chào hỏi nhân viên công tác đang đi ăn cơm, nhìn về phía Sơ Nịnh: “Buổi chiều còn phải chụp thêm mấy bộ, bây giờ đi ăn cơm trước, tôi biết nhà hàng Tây này không tệ, cùng đi chứ?”
Sơ Nịnh còn chưa mở miệng trả lời thi chuông di động vang lên, là Kiều Bang Quốc gọi tới.
Từ sau lần đấy về Kiều gia, hai cha con cô chưa nói chuyện lại.
Không biết sức khỏe ông thế nào, Sơ Nịnh cuối cùng vẫn nhận máy: “Bố.”
Kiều Bang Quốc nói: “A Nịnh, hôm nay bố cùng Tần gia ăn cơm, con cũng đến đây đi. Lần trước bố cũng nói qua rồi, tốt xấu gì con cũng phải đến để nói chuyện.”
Vừa lên tiếng đã nói chuyện này, Sơ Nịnh có chút bực bội: “Hôm nay con có hẹn rồi, trưa nay không đi ăn được đâu. “
Cúp điện thoại, cô bắt đầu suy nghĩ.
Là bạn bè kinh doanh.
Họ Tần.
Mới từ nước ngoài trở về.
Ba cô vừa nói gì, là người họ Tần nào?
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô đã nghe được Trần Dương nói: “Nhà hàng kia cách đây không xa lắm, bên ngoài trời nóng, để tôi lái xe đưa cô đi.”
“Hả?” Sơ Nịnh nghi hoặc nhìn anh.
Trần Dương cũng sửng sốt một chút, nói: “Không phải cô đồng ý rồi à?”
Sơ Nịnh lúc này mới nhớ đến vừa rồi nói chuyện cùng Kiều Bang Quốc cô thuận miệng nói có hẹn ăn ở bên ngoài, hẳn là Trần Dương nghĩ cô đã đồng ý.
Buổi chiều còn phải chụp hình, hai người cùng nhau ăn cơm có thể trao đổi với nhau một chút, đỡ lãng phí thời gian lúc chụp. Sơ Nịnh nghĩ như vậy, gật đầu đồng ý.
Mặt tiền nhà hàng Tây này trang trí khá trang nhã, kinh doanh cũng tốt, bởi vì là giờ ăn cơm nên có khá nhiều khách.
Không có vị trí gần cửa sổ, Sơ Nịnh cùng Trần Dương chọn một bàn sau tấm bình phong.
Lúc chọn món xong, Sơ Nịnh thấy một đôi nam nữ đi tới.
Người đàn ông đút hai tay trong túi quần, khuôn mặt thâm trầm, cặp mắt đào hoa cụp xuống, lạnh lùng, trên mặt không chút biểu cảm. Bên cạnh là một người phụ nữ rất ưa nhìn nhân, má lúm đồng tiền, mắt hạnh sáng ngời, cười lên khiến cảnh đẹp ý vui.
Có lẽ người đàn ông đã nhận ra điều gì, bèn đi tới bên này.
Sơ Nịnh vô thức cúi đầu, tránh đi ánh mắt của anh.
Trần Dương chỉ vào đồ ăn bên trong thực đơn giới thiệu: “Mấy món này đều không tệ, cô xem xem thích ăn gì?”
Ánh mắt Tần Hi dừng lại trên người Sơ Nịnh, lại nhìn về người ngồi đối diện cô đang ân cần rót nước, sắc mặt chìm xuống.
“Nhìn cái gì đấy?” Tần Noãn hỏi, anh lại không hề phản ứng, cô ngẩng đầu nhìn một cái, chỉ thấy anh nhìn qua nơi nào đó, giống như gặp kẻ địch.
“Không có việc gì.” Tần Hi tùy ý trả lời, hỏi cô, “Ngồi chỗ nào ạ?”
Tần Noãn ngắm nhìn bốn phía, kéo cánh tay Tần Hi, chỉ vào phía trước: “Chỗ kia, còn một chỗ.”
Tần Hi bị cô dắt lấy đi vào bên trong, đi ngang qua bên bàn Sơ Nịnh, đúng lúc thấy người đàn ông kia chỉ vào món ăn nào đấy bên trong thực đơn mà giới thiệu cho Sơ Nịnh: “Đây là món đặc sản của nhà hàng này, hương vị rất tốt, có thể nếm thử, chắc hẳn cô sẽ thích.”
Sơ Nịnh lơ đễnh trả lời, tay tùy tiện nâng lên. Ánh mắt đảo qua người đàn ông vừa đi ngang qua, hơi cứng người trong giây lát, cô giả vờ bình tĩnh lấy tay kéo mấy sợi tóc trên thái dương xuống.
“Còn có món cũng có thể…” Trần Dương vẫn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu với cô, “Đầu bếp làm món này là...”
Sơ Nịnh không nghe lọt tai, ánh mắt rơi vào cánh tay đang bị người khác kéo của Tần Hi.
Đụng phải ánh mắt cô, Tần Hi dường như không quan tâm, cũng không tránh né, thậm chí lúc Sơ Nịnh nhìn qua, anh còn giơ cánh tay lên chủ động khoác lên vai người phụ nữ đi bên cạnh, rất là thân mật.
Người đi xa, Sơ Nịnh thu hồi ánh mắt, gọi những món Trần Dương đã giới thiệu.
Khó chịu vì bị khoác tay lên vai, Tần Noãn kéo tay anh xuống, ngồi xuống chỗ trống: “Vừa từ nước ngoài trở về đã học cách táy máy tay chân?”
Tần Hi lười nhác ngồi xuống ghế salon đối diện, đôi mắt nhìn Tần Noãn, mặt không đỏ tim không đập: “Vừa nãy em mỏi tay, mượn vai chị một chút, sao chị lại hẹp hòi thế?”
“Thật sao?” Tần Noãn thuận tiện liếc sang vị trí anh vừa nhìn, chống cằm cười: “Cô bé kia rất xinh đẹp đó, em có quen không?”
“Không quen.”
Tần Hi cầm ấm nước trên bàn tự rót vào cốc cho mình, chưa kịp uống đã bị Tần Noãn đoạt, “Cám ơn!”
Tần Hi: “...”
Tần Noãn lại nhìn qua hướng bên kia, ý vị thâm trường hỏi: “Thật sự không biết?”
Tần Hi không trả lời, gọi phục vụ tới chọn món, lại rót cốc nước: “Vị trí này có phải xa quá không? Lát nữa Tần Tần mua kem xong lại không thấy chúng ta thì sao?.”
“Lái xe đưa nó tới, làm sao lại tìm không thấy.”
Phục vụ đi tới, Tần Noãn chọn mấy món rồi hỏi Tần Hi, “Em ăn cái gì?”
Tần Hi dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, thản nhiên nói: “Gì cũng được ạ.”
Tần Noãn bất đắc dĩ lắc đầu, lại tùy tiện gọi thêm vài món. Sau khi người phục vụ đi, cô nói: “Hôm nay đáng ra em phải đi gặp thiên kim nhà họ Kiều, thế mà lại chạy đi tìm chị ăn cơm, thể nào bố cũng nói chị dung túng em.”
“Bố còn lâu mới nói chị, cùng lắm là mắng em hai câu.” Tần Hi nghiêng đầu một chút liền nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện Sơ Nịnh, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Mặt anh lạnh đi, trong lòng bực bội khó giải thích: “Chị, uống rượu không?”
Cũng không đợi Tần Noãn trả lời, Tần Hi trực tiếp hô nhân viên phục vụ cầm bình rượu đỏ lên.
Tần Noãn bưng ly rượu lên tùy tiện nhấp một ngụm, nhìn anh uống một hơi cạn sạch, cong môi cười nói: “Bảo sao không chịu hôn sự với Kiều gia, thì ra là vì đã có người trong lòng.”
Tần Hi lại rót một ly, tay nghịch ly rượu, bỗng nhiên mở miệng: “Chị, chị nói xem như chị và anh rể, trưởng bối hai nhà đều chúc phúc, hai người lại tâm đầu ý hợp, có phải rất khó đúng không?”
Tần Noãn liếc mắt về phía bên kia, đúng lúc đụng phải ánh mắt Sơ Nịnh nhìn sang.
Cô gái vốn dĩ đưa lưng về phía bên này, lúc này lại nghiêng người nhìn về phía họ, bắt gặp ánh mắt của Tần Hi thì bình tĩnh quay người lại.
Phục vụ bê đồ ăn lên, Tần Noãn cắt miếng bít tết trong đĩa, thuận tiện hỏi anh: “Hai đứa là tâm không đầu, ý không hợp hay là trưởng bối hai nhà không đồng ý?”
Tần Hi cũng không ăn, yên lặng uống rượu, suy nghĩ lời Tần Noãn vừa nói rồi thong thả, “Có lẽ là cả hai đi.”
Cấp ba năm ấy, mẹ Sơ Nịnh tới trường học, nói anh sẽ ảnh hưởng đến việc học của Sơ Nịnh, nhắc anh cách xa Sơ Nịnh một chút.
Anh cũng không biết, đến cuối cùng, rốt cuộc Sơ Nịnh có thích anh hay không.
Hẳn là không thích đi, nếu không sao lại chia tay? Vì sao hôm nay lại cùng người đàn ông khác đến đây hẹn hò?
Tần Noãn cắn một miếng bò bít tết, suy tư nói: “Chị nhớ lúc em học cấp ba có bảo sau khi tốt nghiệp sẽ nghe lời bố ra nước ngoài học. Về sau bố nghe em bảo không xuất ngoại, còn ở trong trường học yêu sớm, ông ấy thật sự đã rất tức giận đấy.”
Tần Noãn đưa mắt ra hiệu hỏi anh: “Là cô bé này?”
Tần Hi yên lặng uống rượu, không phủ nhận.
Tần Noãn khuyên anh: “Nếu không bỏ xuống được, thì theo đuổi lại lần nữa, không chừng người ta vẫn còn để ý đến em.”
Tay vuốt ly rượu của Tần Hi hơi cứng đờ, cô còn quan tâm đến anh không?
Anh nghiêng đầu nhìn hướng đó.
Trần Dương đưa miếng bò bít tết đã cắt cho Sơ Nịnh, hai người vừa nói vừa cười.
Sơ Nịnh có lẽ là cảm nhận được, bỗng nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Tần Hi.
Anh bất động nhìn cô, không nói gì, sắc mặt nặng trĩu không biết đang suy nghĩ gì.
Sơ Nịnh bình tĩnh dời tầm mắt, cúi đầu ăn cơm
Trần Dương nhìn hướng vừa rồi một chút, hỏi: “Cô biết người kia à?”
Sơ Nịnh im lặng, không nói chuyện.
Trần Dương giúp cô rót một ly nước trái cây, nói: “Đó là chủ tịch của tập đoàn Viễn Thương – Tần tổng. Anh ta vừa về nước. Chúng tôi muốn mời anh ta làm mẫu chụp cho một số trang bìa tạp chí nhưng mà nhân viên nhiều lần tìm đến cũng không có kết quả.”
Sơ Nịnh hơi kinh ngạc: “« Mỹ nhân thời thượng » bình thường không phải đều là phụ nữ lên trang bìa sao?”
“Đúng là người xem tạp chí đều là phụ nữ, nhưng người khác giới lại thu hút lẫn nhau. Người ta có sắc, có tiền lại thành công, không chừng hiệu quả lại tốt hơn.” Trần Dương cười cười, lắc đầu, “Nhưng thật sự quá khó, không thể mời nổi.”
Sơ Nịnh không đáp lời, cũng không có khẩu vị, yên lặng nhấp một ngụm nước trái cây.
Một cậu bé chừng 3 tuổi được một người dắt qua, vẻ ngoài khôi ngô, đôi mắt sáng long lanh, tựa như một con búp bê bằng sứ.
Cậu bé nhìn xung quanh, dường như đã tìm thấy người cần tìm, cậu hất tay người đang đi bên cạnh ra, vui vẻ chạy tới, nhào thẳng vào lòng Tần Hi.
Trần Dương nhìn thấy một màn này, có chút ngoài ý muốn, nói với Sơ Nịnh: “Đầu năm nay, người có địa vị như Tần Hi mà lập gia đình sớm như vậy thật không nhiều.”
Lông mi Sơ Nịnh khẽ run, cô nhìn qua bên đó.
Tần Hi ôm cậu bé ngồi trên chân mình, thơm lên má cậu, cười cười nói nói thật vui vẻ.
Ngũ quan của cậu bé rất giống Tần Hi, nhìn qua có chút giống bố con.
Hóa ra anh đã kết hôn rồi?
Đúng vậy, từ lúc anh về nước đến giờ, chưa hề nói rằng mình đang yêu đương hay kết hôn.
Xem ra người Tần gia mới về nước mà bố cô nói không phải anh.
Khung cảnh bên kia tràn ngập niềm hạnh phúc. Người phụ nữ giúp nữ lau mồ hôi trên trán cho cậu bé đang ngồi trong lòng Tần Hi, dịu dàng nói gì đó, thật giống một nhà ba người.
Một cảm xúc không rõ truyền đến trong lòng Sơ Nịnh, lồng ngực như bị cái gì đó chặn lại, có chút khó thở. Cô trầm mặc uống một ngụm nước trái cây.
Trần Dương vẫn còn đang nói gì đó, cô lơ đễnh đáp vài câu, chỉ hi vọng có thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Tần Hi lấy khăn ướt trên tay Tần Noãn, giúp cháu trai lau chocolate dính trên khóe miệng: “Ăn kem xong mới chạy tới đây, còn không để phần cho cậu một miếng, đúng là quỷ hẹp hòi.”
Cố Tần ngửa mặt lên để anh lau mặt cho mình, đáng yêu nói: “Đại nhân không thích điều này.”
Hai người là ngồi đối mặt nhau, Cố Tần vừa lúc có thể nhìn thấy phía sau của Tần Hi, cậu bé nháy mắt nói: “Cậu, bên kia có chị xinh đẹp đang nhìn trộm cậu.”
Động tác của Tần Hi dừng lại trong giây lát sau đó lau tay, nói: “Thật sao?”
“Vâng ạ.” Cố Tần vẫn hướng bên kia nhìn xem, “Chú ngồi cùng chị xinh đẹp nói chuyện rất vui vẻ, chị ý không nhìn cậu nữa rồi, chị nhìn chú kia cười ạ.”
“Chú kia giúp chị xinh đẹp rót nước trái cây.”
“Chị ý uống nước trái cây.”
“Chị gái đang ăn.”
Tần Hi giúp cậu bé lau sạch tay, nghe cậu bé luôn miệng nói chuyện bên tai cũng không phản ứng, ngăn cản cậu.
Tần Noãn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Tần Tần qua đây ngồi, mẹ cho con ăn cơm.”
Cố Tần ôm cổ Tần Hi không buông tay: “Con không đói.”
“Cậu con còn chưa ăn cơm đâu, qua đây ngồi đi.”
Cố Tần: “Con có làm ảnh hưởng cậu ăn cơm đâu, cậu có tay mà.”
Tần Noãn: “...”
Cố Tần vẫn nhìn chằm chằm bên kia: “Cậu, chị xinh đẹp kia nhìn quen quá, mình đã từng gặp sao?”
Tần Hi bón cho cậu bé một miếng gà sốt bơ: “Há mồm ra nào.”
Thấy cậu không để ý đến mình, Cố Tần cũng chẳng muốn nói chuyện một mình, dần dần cũng không nhìn sang bên kia nữa. Ăn được mấy miếng, cậu bé lại lắc đầu không chịu ăn tiếp.
Tần Hi cũng không thấy ngon miệng, nhìn Tần Noãn ăn sắp xong liền đứng dậy đi thanh toán.
Cố Tần nhìn kĩ chị gái xinh đẹp kia, càng xem càng cảm thấy quen mắt, cậu bé cảm giác đã gặp qua ở đâu rồi.
…Nhớ kỹ lại, mình đã thấy chị ý trong cuốn tạp chí ở đầu giường của cậu!
Mấy hôm trước Cố Tần đến Tần gia, cậu bé chơi trong phòng cậu mình, vô tình nhìn thấy cuốn tạp chí trên đầu giường, liền lật xem.
Kết quả là bị cậu của mình cướp lại, nói rằng sợ cậu bé làm hỏng.
Nhìn cậu của mình coi cuốn tạp chí như bảo bối, Cố Tần có chút hiếu kỳ, bởi vì trang bìa in hình chị xinh đẹp, nên cậu hỏi: “Cậu, chị này là ai thế ạ?”
Lúc ấy Tần Hi lười nhác dựa vào ghế sofa, nhìn vào bìa tạp chí rồi lại nhìn Cố Tần: “Chị?”
Tựa như bị lời nói của thằng bé chọc cười, anh hỏi: “Rõ ràng cậu với cô ý cũng không chênh lệch nhiều, ai bảo con gọi người ta là chị?”
Cố Tần đi qua, gãi gãi lỗ tai, khó hiểu hỏi: “Thế phải gọi là gì ạ?”
“Gọi…” Tần Hi vươn cánh tay ôm cậu bé ngồi trên chân mình, “Cậu nói cho con một bí mật, không được nói với người khác nhé.”
Trẻ nhỏ đối với bí mật luôn cảm thấy rất hứng thú, mặt Cố Tần lập tức rất nghiêm túc, đứng đắn gật đầu: “Con không nói cho ai đâu, con rất kín miệng nha.”
Tần Hi cong môi, chỉ vào người trên bìa tạp chí: “Biết đây là ai không?”
Cố Tần lắc đầu.
Tần Hi: “Đây là mợ của con.”
Cố Tần: “?”
“Cho nên không được gọi là chị, phải gọi là mợ, biết chưa?”
Cố Tần kinh ngạc một chút, nháy mắt hỏi: “Ông ngoại nói, mợ tương lai họ Kiều, cô này cũng họ Kiều sao?”
Đôi mắt Tần Hi tối lại, hơi nhíu mày: “Ông ngoại quyết định hay cậu quyết định? Ông ngoại đối tốt với con hơn hay cậu đối tốt với con hơn? Nghe ông ngoại hay nghe cậu?”
“…Nghe cậu ạ”
“Thật ngoan.” Tần Hi cười bóp mặt của cậu bé, không khống chế được lực đạo khiến mặt Cố Tần tê rần, suýt thì khóc. Tần Hi tranh thủ thời gian buông tay, ánh mắt lại rơi vào bìa tạp chí, hỏi lại “Tần Tần, đây là ai?”
Cố Tần xoa mặt bị Tần Hi bóp, vô cùng đáng thương: “Mợ…”
“Thật thông minh!” Tần Hi tâm tình không tệ, cười sờ sờ đầu cậu bé.
Cố Tần ngửa mặt hỏi: “Thế mợ đang ở đâu ạ?”
Khóe miệng Tần Hi cứng đờ, trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt.
Phòng yên tĩnh một lát, anh chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, mang theo một chút đau lòng: “Cậu làm mất rồi.”
“Lạc mất?” Cố Tần nhìn cậu mình, ánh mắt đầy đau xót, cậu nằm sấp trên người Tần Hi, cánh tay mập mạp ôm cổ anh, lắc đầu nói, “Cậu đừng khó chịu, Tần Tần giúp cậu tìm mợ về nhé, được không ạ?”
“Con sao?” Tần Hi bị cậu bé chọc cười, trong lòng ấm áp.
Cố Tần nghiêm trang gật đầu: “Con rất lợi hại, chắc chắn có thể giúp cậu tìm mợ trở về!”
Coi như được cháu trai an ủi, Tần Hi giấu đi vẻ u ám trong đôi mắt, khôi phục dáng vẻ vô lại lúc trước, ôm lấy cậu nhóc: “Cậu dẫn con đi mua kem.”
Khi đi tới cửa, lại dặn dò cậu bé thêm lần nữa, “Chuyện của mợ là bí mật, con không được nói với bất kì ai, có biết không?”
Cố Tần lập tức trịnh trọng đáp: “Không nói, đây là bí mật của con với cậu, con chắc chắn sẽ không nói đâu!”
____
Bên trong nhà hàng Tây, Cố Tần lúc này quỳ gối trên ghế salon, cà người ngả vào lưng ghế, nhìn chằm chằm vào chỗ Sơ Nịnh. Càng nhìn, cậu bé càng cảm thấy chị này và mợ mà cậu nói rất giống nhau.
Tần Hi đi tính tiền còn chưa trở lại, Tần Noãn muốn đi rửa tay, liền gọi cho tài xế bên ngoài đi vào trông Cố Tần.
Lái xe vừa tới, liền thấy Cố Tần từ trên ghế salon leo xuống, vui vẻ chạy tới cái bàn cách đó không xa, đứng trước mặt một cô gái xinh đẹp. Anh ta liền chạy vào kéo Cố Tần ra.
Cố Tần không quan tâm, ngước cổ nhìn Sơ Nịnh.
Sơ Nịnh thấy Trần Dương tính tiền trở về, đang muốn quay lại trường quay, không ngờ tự nhiên lại có một cậu nhóc xuất hiện trước mặt mình, động tác đứng dậy của cô hơi dừng lại, ngồi xuống một lần nữa.
Cậu bé này xinh đẹp đến mức khiến Sơ Nịnh vừa nhìn đã nhận ra là cậu nhóc vừa nãy được Tần Hi ôm vào lòng.
Bây giờ nhìn ở khoảng cách gần, càng thấy cậu bé giống Tần Hi. Tóc đen, mắt sáng, da thịt trắng mềm, khuôn mặt hồng hào, khí sắc rất tốt.
Thấy cậu nhóc đang nhìn mình, Sơ Nịnh cười lên tiếng chào hỏi: “Con tên là gì?”
Cố Tần mềm mại đáp: “Tần Tần.”
Sơ Nịnh trong lòng lẩm bẩm cái tên này, họ Tần, xem ra thật sự là con của anh.
Lái xe ở phía sau nhỏ giọng dỗ dành cậu bé: “Không nên quấy rầy người khác ăn cơm, chúng ta ra ngoài kia chơi được không?”
Cố Tần không để ý tới lái xe, tiếp tục nhìn Sơ Nịnh, hỏi cô: “Vậy cô tên là gì ạ?”
Sơ Nịnh cười cười, không có đáp lời cậu bé, nhìn quanh bốn phía: “Ba mẹ con đâu?”
“Mẹ con đi rửa tay, còn bố con đang bận.”
Giọng nói trẻ con mềm mại ngọt ngào rất dễ nghe, làm người ta vui vẻ mà yêu thích, nhưng đây lại là con của Tần Hi, Sơ Nịnh không muốn tiếp xúc quá gần, cô cười nói: “Vậy con cùng chú này chờ bố mẹ con đến nhé, cô còn có việc, đi trước đây.”
Mới từ ghế đứng lên, còn chưa kịp đi bước nào thì góc áo của Sơ Nịnh bị cậu bé nắm lấy.
Lái xe lúng túng cười với Sơ Nịnh, đi tới kéo tay Cố Tần, dỗ dành cậu bé ra ngoài chơi.
Cố Tần không vui vì lái xe lôi kéo, uốn éo người tránh né, dưới tình thế cấp bách cũng vứt luôn chuyện mình đã hứa sẽ giữ bí mật với cậu ra sau đầu: “Đừng kéo cháu, đây là mợ của cháu mà!”
Trong mắt Sơ Nịnh toàn là kinh ngạc.
Trần Dương cũng là một mặt kinh ngạc, thấy Sơ Nịnh cũng không biết cậu bé này, cười cười nói với Cố Tần: “Cậu bé, cháu nhận nhầm người rồi đúng không? Cô ấy không phải mợ của cháu đâu.”
“Chính là mợ của cháu mà, chú cũng không phải là cậu của cháu, làm sao chú biết không phải?” Cố Tần không thích chú này ở cùng một chỗ với mợ. Vừa nãy cậu thấy Tần Hi không vui, cơm cũng không ăn, chắc chắn là vì nhìn thấy mợ đi ăn với chú này.
Cậu của cháu không thích chú, cháu cũng không thích.
Cố Tần vẫn còn nắm áo Sơ Nịnh, không thèm nhìn Trần Dương, ngẩng khuôn mặt thanh tú lên nói chuyện với cô: “Mợ à, con thấy mợ trên tạp chí.”
Sơ Nịnh sững sờ, cô còn chưa kịp nói gì, Cố Tần bỗng nhiên nhìn về phía người đàn ông anh tuấn đang bước tới, kích động hét lên: “Cậu! Cậu! Con giúp cậu tìm được mợ rồi! Mợ ở đây này cậu!!”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
【 Vở kịch nhỏ 】
Tần Hi: “Đây là mợ của con, Tần Tần phải giữ bí mật, đừng nói cho người khác.”
Cố Tần: “Con không nói, con rất kín miệng!”
Quay đầu, Cố Tần nói cho toàn thế giới: “Đây là mợ của con!”