Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 22: Chương 22



Hứa Nguyên lên xe, cô và Dư Âm đều ngồi ở chỗ phía sau.

Chỗ ngồi phía sau của cô là một hàng giày cao gót, trên ghế ngồi còn có ba món quà lúc trước Dư Âm mua cho cô.

Là ba con heo con ngốc nghếch.

Hai người đóng cửa xe lại, rồi im lặng không nói gì.

“Hứa Nguyên, cậu biết từ lúc nào vậy?” Dư Âm hỏi.

Sáng nay cô ta gặp được một người bạn học cùng trường cấp 3 với họ, là con nhỏ mà Dư Âm rất ghét, nhất là cái kiểu nịnh hót của nó, lúc còn đi học con nhỏ đó coi thường cô ta chỉ vì cô ta là học sinh chuyển trường. Bây giờ con nhỏ ấy vừa gặp cô ta liền cười trêu ghẹo, hỏi rằng có phải cô ta đang kiếm bạn trai đúng không.

Đương nhiên Dư Âm sẽ không thừa nhận.

Con nhỏ ấy tìm tấm ảnh cho cô ta xem, trong hình chính là cô và Tống Diệp.

Nó còn nói Hứa Nguyên cũng đã nhìn thấy rồi.

Dư Âm chỉ cảm thấy thể diện mà cô ta dốc sức duy trì đã vỡ nát tan tành.

“Cậu đã biết từ lâu rồi đúng không?” Cô ta mỉm cười, sâu trong nụ cười toàn là ý mỉa mai.

Ánh mắt cũng lạnh như băng.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn Hứa Nguyên như thế: “Tôi chính là trò cười trong mắt các người chứ gì?”

Hai hôm trước Hứa Nguyên còn cho cô ta xem ảnh chụp của Tống Diệp và vợ chưa cưới, hẳn là khi đó Hứa Nguyên đã biết rồi.

Có lẽ là cố ý cho cô ta xem bức ảnh đó.

Cô đang ngồi xem trò khôi hài của cô ta.

Hứa Nguyên nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu.

Cô quay đầu nhìn Dư Âm, thẳng thắn nói: “Tớ gửi WeChat hỏi cậu đang hẹn hò đúng không, nhưng thực chất tớ đã trông thấy cậu ở cửa hàng rồi.”

Dư Âm có cảm giác như bị ai đó bóp cổ, vừa đau lại vừa khó chịu.

Vậy mà còn sớm hơn cô ta tưởng.

Cô ta chậm rãi nở nụ cười: “Thế nên, cậu nói cái gì mà giới thiệu Diêu Khải Việt cho tôi cũng là để dò xét?”

Dưới ánh nhìn sắc bén và lạnh lẽo của cô ta, Hứa Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.

Hứa Nguyên cho rằng khi mặt đối mặt ngả bài thì cô sẽ không mở miệng được.

Nào ngờ…

Có một số việc rất khó để quay đầu lại.

“Anh ta là chồng chưa cưới của Đinh Nhuế Nhiên.” Giọng nói của Hứa Nguyên rất bình tĩnh: “Dư Âm, cậu cũng đã biết từ trước rồi đúng không?”

Cô nắm lấy cánh tay Dư Âm: “Anh ta có vợ rồi.”

“Đúng vậy, tôi biết chuyện đó từ lâu rồi.” Giọng điệu của Dư Âm rất bình thản.

Bàn tay Hứa Nguyên nhanh chóng bị hất ra, niềm hy vọng còn sót lại của cô đã tan biến thành mây khói.

“Anh ta…”

“Vậy thì làm sao?” Dư Âm chỉ vào Hứa Nguyên, rồi lại chỉ vào bản thân: “Hứa Nguyên, tôi móc tim móc phổi cho cậu, còn cậu thì sao? Cậu đối xử với tôi như thế nào?”

Giọng nói của cô ta đầy gay gắt, rõ ràng là vô cùng tức giận.

Hứa Nguyên chỉ há miệng, một cảm xúc khó tả tràn ngập trong tâm trí.

Mệt mỏi lại chán nản.

“Hứa Nguyên, đó giờ cậu vẫn đứng xem trò cười của tôi đấy à?” Đôi mắt Dư Âm dần ướt đẫm.

Dư Âm nghĩ, điều mà cô ta không mong muốn nhất chính là bị Hứa Nguyên biết cô ta làm kẻ thứ ba trong cuộc tình của người khác.

Xấu hổ đến cùng cực.

Sự cay nghiệt trong câu Dư Âm nói cũng khiến Hứa Nguyên nổi giận: “Cậu xem tớ là người như vậy hả?”

“Tại sao cậu không nói chuyện giữa cậu và Tống Diệp cho tớ? Anh ta có vợ rồi. Dư Âm, rốt cuộc cậu đang toan tính điều gì?”

Hai người giằng co.

Một hồi lâu sau, Dư Âm bật cười trước, cô ta lau mắt, vẻ mặt kiêu căng: “Tôi yêu anh ấy thì sao? Anh ấy cũng yêu tôi thì làm sao cơ chứ? Nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, chúng tôi phạm pháp à?”

Hứa Nguyên: “...”

Tức đến nổ phổi.

Cô chợt cảm thấy Dư Âm vô cùng xa lạ.

“Anh ta không thích hợp với cậu.”

Câu nói này đã giẫm vào cái đuôi của Dư Âm, cô ta trừng mắt nhìn Hứa Nguyên, thẹn quá hóa giận: “Không thích hợp? Sao cậu biết anh ấy không thích hợp? Bởi vì tôi không có gia đình giống mấy người à?”

“À, tôi biết rồi.” Cô ta nhìn xuống, khóe miệng nhoẻn thành một đường cong lạnh lùng: “Là vì cô vợ chưa cưới của anh ấy là bạn trong giới mấy người, cậu ngại tôi sẽ làm mất thể diện chứ gì? Các người thân nhau mấy đời, các người chung một giuộc, còn tôi mới là người ngoài, cậu muốn đối phó tôi giúp cô ta, nhỉ?”

“Một giuộc?” Hứa Nguyên không thể tưởng tượng nổi: “Tớ đang giúp chị ấy á? Mối quan hệ giữa tớ và chị ấy là gì? Tớ với cậu có quan hệ như thế nào? Nếu tớ muốn xem trò cười của cậu, nếu tớ muốn đối phó cậu giúp chị Đinh Nhuế Nhiên thì tớ cần gì phải cẩn thận từng li từng tí bảo vệ thể diện của cậu, thăm dò rồi lại nhắc nhở cậu như một con ngốc?”

“Tớ bị điên hả Dư Âm?”

Hứa Nguyên giận thật, hơn cả tức giận chính là đau lòng, cô không ngờ Dư Âm lại nghĩ về cô như thế.

Cô cực kỳ thất vọng.

“Dư Âm.” Hứa Nguyên cố gắng bình tĩnh lại: “Đúng là tớ đã biết từ lâu. Hôm đó tớ nhìn thấy cậu và Tống Diệp đi chơi với nhau, tớ có hỏi cậu đang đi hẹn hò đúng không, kết quả cậu lại bảo với tớ rằng cậu đang ở nhà ngủ bù.”

Dư Âm mím chặt môi, khuôn mặt vô cảm.

Hứa Nguyên quay đầu đi, khuôn mặt của Dư Âm hiện rõ qua cửa kính xe.

“Ok, tớ nghĩ chắc là bọn cậu vừa mới bắt đầu hẹn hò nên ngại nói ra. Cậu không nói, không sao, không có vấn đề gì hết, tớ cứ từ từ đợi tới lúc cậu giới thiệu anh bạn trai ấy cho tớ biết là được. Chúng ta là bạn thân mà Dư Âm.” Vành mắt Hứa Nguyên đỏ quạch: “Sau đó tớ bị tai nạn xe, lúc nhìn thấy Tống Diệp trong phòng bệnh của chị Đinh Nhuế Nhiên tớ còn tưởng mình nhận lầm, tớ cảm thấy cậu không phải người như vậy.”

“Thế nhưng, khi tớ thật sự trông thấy bức ảnh cậu tay trong tay đi dạo phố cùng Tống Diệp, cậu nghĩ lúc ấy tớ thấy dễ chịu lắm à?” Hứa Nguyên quay đầu lại nhìn Dư Âm: “Trong lòng tớ cố gắng tìm lý do cho cậu, tớ đã nói là tớ biết Dư Âm sẽ không chen chân vào cuộc tình của người khác, tớ đã dốc hết sức để tự nhủ rằng chắc chắn Tống Diệp lừa cậu.”

“Cậu bảo tớ dò xét cậu. Đúng, tớ đã từng dò xét cậu, lúc đó cậu không hề nghĩ ngợi mà từ chối làm quen với Diêu Khải Việt ngay, cậu có biết tớ mừng đến nhường nào không? Ít nhất tớ có thể thầm nhủ rằng Dư Âm không phải là người có thể từ bỏ phẩm giá của mình và gạt bỏ những nguyên tắc cơ bản chỉ vì tiền.”

Dư Âm lặng thinh nhưng sắc mặt càng ngày càng lạnh.

Hứa Nguyên thất vọng: “Cậu cảm thấy tớ đang chê cười cậu, cậu bực tức, buồn bã, vậy còn tớ thì sao? Bộ sau khi biết chuyện của cậu, tớ thoải mái lắm hay gì? Cậu có biết mấy ngày nay tớ chẳng ngủ được một giấc ngon lành nào không? Cậu có biết cái cảm giác phải thận trọng đưa cho cậu xem ảnh của chị Đinh Nhuế Nhiên và Tống Diệp là như thế nào không?”

“Tớ cứ tưởng cậu nhìn thấy thì sẽ nói cho tớ biết, nhưng cậu vẫn im lặng.”

Giọng Hứa Nguyên nhỏ dần, cô cười tự giễu: “Thế mà tớ vẫn tìm sẵn cho cậu một lý do. Tớ nghĩ, nhất định Dư Âm phải tự tiếp nhận chuyện này, e là cậu ấy không chấp nhận được việc mình bị lừa gạt, có lẽ Dư Âm muốn tự mình giải quyết, chắc là Dư Âm không muốn để tớ thấy cảnh đó.”

“Được thôi, thế thì tớ chờ cậu xử lý xong xuôi. Cho dù cuối cùng cậu có nói cho tớ biết hay không, tớ vẫn sẽ xem đó như một bí mật của riêng mình. Cả đời này tớ cũng không nói cho cậu rằng tớ đã biết hết mọi chuyện, và tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.”

“Dư Âm, cậu cảm thấy tớ không móc tim móc phổi với cậu sao?”

Hứa Nguyên mặt đối mặt với Dư Âm, chợt thấy không cam tâm, cô không tin sự chân thành bao năm của mình lại bị coi là vô giá trị.

Nhưng Dư Âm lại tránh đi.

Cô ta cúi đầu né ánh mắt Hứa Nguyên, không thể nhìn rõ cảm xúc của cô ta.

Sau đó tầm mắt cô ta rơi vào chiếc túi Hứa Nguyên tiện tay để ở đấy.

“Hứa Nguyên, cậu thích mua túi xách, nhưng cậu chẳng bao giờ bàn luận với tôi chuyện mua túi, mua đồ hiệu cả.” Giọng nói Dư Âm dịu đi một chút, nhưng vẫn mang vẻ lạnh lùng: “Cậu chỉ nói với Trình Vi Vi thôi, đúng không?”

“Cậu vẫn luôn xem thường tôi nhỉ?” Cô ta nói: “Tôi chỉ có một người bạn thân là cậu, nhưng cậu thì không.”

Hứa Nguyên hoàn toàn không ngờ Dư Âm lại nói ra những lời như vậy, cô gần như thở không ra hơi.

Cô giơ tay lên, muốn tát cô ta một cái nhưng Dư Âm vẫn không động đậy gì, không trốn không né, cũng chẳng nhìn cô.

Bàn tay đang giơ lên của Hứa Nguyên đành phải chuyển sang vò tóc mình: “Tại sao tớ không bàn luận với cậu á? Bây giờ tớ cảm thấy bản thân bị điên thật rồi! Bao chân thành của tớ đều ném cho chó ăn!”

Cô biết rõ gia cảnh nhà Dư Âm bình thường, cũng có rất nhiều bạn bè từng nhắc nhở cô, bảo rằng lòng dạ Dư Âm không đơn thuần. Bọn họ đều nói, đa phần học sinh có thành tích cao ngất ngưởng như Dư Âm sẽ chọn một trường công lập trọng điểm ở thành phố, chăm chỉ thi đại học, còn những người tới trường tư bọn họ vì học bổng, ít nhiều gì cũng có những tâm tư nho nhỏ của mình.

Hứa Nguyên không để trong lòng, chỉ cần cô cảm thấy Dư Âm tốt là được.

Sau này tốt nghiệp đại học rồi, Dư Âm chọn công việc tiếp thị khách sạn, tiền lương đều dùng để mua quần áo làm đẹp mình trong mắt khách hàng. Dù quan hệ của hai người có không tốt, lần nào ở trước mặt Dư Âm cô cũng đều cẩn thận để bảo vệ tự ái của cô ta, không đưa Dư Âm tới nhà hàng quá đắt, không đề cập tới việc mình vừa mới mua cái gì, cô sợ bản thân vô ý sẽ đâm vào tim Dư Âm.

Thế nhưng Dư Âm nghĩ về cô như thế nào?

Hứa Nguyên không muốn nói thêm nữa, với tính khi hung bạo của cô, đáng ra cô phải đóng sầm cửa xe sau đó bỏ đi từ lâu.

Cô tiện tay cầm lấy tờ rơi ở hàng ghế phía sau rồi tự quạt cho mình.

Cơn giận càng ngày càng tăng lên, không hề suy giảm đi xíu nào.

Dư Âm nghe tiếng “phành phạch” của tờ rơi, từng tiếng động như rơi trúng tim và tát thẳng vào mặt cô ta.

Cô ta liếc nhìn Hứa Nguyên đang tức giận: “Hứa Nguyên, có một số việc mà cậu mãi mãi chẳng tài nào hiểu được tôi.”

Nói xong, cô ta mở cửa xe rồi rời đi.

Thật ra có rất nhiều câu cô ta vừa bật khỏi miệng đã lập tức thấy hối hận, nhưng nước đổ khó hốt.

Tiếng đóng cửa vang lên, động tác của Hứa Nguyên hơi chậm lại, cô bực bội ném tờ rơi trong tay đi, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

“Hứa Nguyên: Em và Dư Âm rạn nứt rồi!”

Việc này quá mất mặt, bây giờ Hứa Nguyên chỉ muốn nói với Hàn Tự mà thôi.

Cô muốn nói chuyện với anh.

Nhưng kết quả là anh không đáp lại.

Hứa Nguyên xuống xe sau khi đã điều chỉnh tâm trạng xong, vừa định gọi bảo vệ mở cổng, không ngờ cánh cổng lại mở toang.

Có phụ huynh tới đón học sinh sớm, Janet ở phòng tuyển sinh đưa đứa bé ra ngoài.

“Chào buổi trưa.” Hứa Nguyên đeo khẩu trang, mỉm cười chào thằng bé.

Thằng bé là học sinh mới đến tuần này, chính là con trai của “người quen cũ” mà lần trước cô đã gặp ở cổng.

Người mẹ trẻ tuổi tới đón thằng bé cứ nhìn chằm chằm Hứa Nguyên.

Hai người đều đeo khẩu trang nên không thấy rõ mặt, Hứa Nguyên gật đầu với Janet rồi bước nhanh vào cổng.

“Cô đó là cô giáo Hứa làm chăm sóc ý tế à?” Người mẹ trẻ đột nhiên nói.

Janet cười: “Đúng rồi ạ, cô ấy là cô giáo Hứa.”

Mẹ của đứa bé cười lạnh, nhưng nụ cười đã được khẩu trang che khuất. Chị ta xoay người dắt đứa bé đi.

Hứa Nguyên trở lại văn phòng, cô giáo Dương thấy sắc mặt của cô không tốt liền hỏi: “Sao cô quay về rồi? Ăn cơm chưa?”

Cô nằm sấp lên bàn làm việc, không trả lời.

“Tâm trạng không tốt hả?” Cô giáo Dương chọc ghẹo: “Ái chà, chuyện gì mà có thể đánh bại được kẻ tham ăn của chúng ta vậy?”

Hứa Nguyên gối lên cánh tay, cô quay sang hướng khác, vừa vặn chạm mắt với cô giáo Dương.

“Không có khẩu vị.” Giọng nói của cô đầy rầu rĩ.

Cô lại nhìn điện thoại, một tin nhắn cũng chẳng có.

Cô giáo Dương thấy thế bèn đổi chủ đề: “Ban nãy tôi nhận được điện thoại của em trai dì Ngô, bảo hôm nay muốn chuyển tới chi nhánh khác của bệnh viện."

“Tại sao?”

“Bệnh viện số Sáu không còn giường, đành phải chuyển sang chi nhánh khác. Chúng ta gặp tai nạn trong quá trình lao động nên chẳng có cách nào khác.”

Trái tim Hứa Nguyên càng thêm khó chịu.

Cô giáo Dương không nói thêm câu nào nữa, bỏ mặc cô ngồi ngơ ngác một mình.

“Hứa Nguyên: Em cảm thấy em và Dư Âm thật sự rạn nứt rồi.”

“Hứa Nguyên: Em cứ tưởng Đinh Đinh và Dư Âm đều là nạn nhân trong mối quan hệ đó, nhưng không ngờ Dư Âm lại biết rõ mọi việc.”

“Hứa Nguyên: Vậy mà Dư Âm lại thấy là em đang đứng xem trò cười của cậu ấy, cậu ấy trở mặt với em, còn đóng sầm cửa xe em…”

Hứa Nguyên đánh ra từng con chữ một, kể hết mọi chuyện cho Hàn Tự.

Cô càng nghĩ về điều ấy thì lại càng thấy uất ức, đôi mắt bắt đầu đau xót. Hứa Nguyên ngẩng đầu lên, dựa người vào lưng ghế, cố gắng nhìn chằm chằm vào trần nhà.

Chỉ cần cô không chớp mắt thì giọt nước mắt phiền phức này sẽ không bao giờ rơi xuống.

Hàn Tự vẫn không trả lời.

Cho đến khi Hứa Nguyên nuốt ngược nước mắt vào trong, điện thoại vẫn im lìm, cô vùi mình vào chiếc ghế, chỉ duỗi một ngón tay ra chọc vào màn hình để điện thoại sáng lên, cách vài phút chọc một lần, cứ thế mà lặp đi lặp lại.

“Sao cô cứ nhìn vào điện thoại vậy?” Cô giáo Dương đã âm thầm quan sát từ nãy tới giờ.

Hứa Nguyên vừa vươn ngón tay ra liền rụt nhanh về.

Cô bĩu môi: “Không có gì.”

Chà, đến cả cô giáo Dương cũng nhìn thấu.

Hứa Nguyên úp sấp trên bàn, điện thoại được đặt ở chỗ mà cô có thể chạm tay tới, cô cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại mà chẳng buồn chớp mắt.

Nếu lúc trước Hàn Tự không trả lời tin nhắn của cô thì chắc chắn cô sẽ gọi điện tới “hỏi tội”, nhưng bây giờ cô sợ anh đang bận, mình gọi đến sẽ quấy rầy anh.

Hôm qua cô có nghe Diêu Khải Việt bảo, họ có một cuộc hội nghị huy động vốn rất quan trọng, đã tiến hành đến giai đoạn mấu chốt nhất, nhưng mà Hàn Tự lại chạy ra ngoài, vì cô mà tới bệnh viện ngồi hơn nửa ngày trời.

Chắc hôm nay anh đang làm bù những công việc của ngày hôm qua.

Hứa Nguyên chọc chọc điện thoại, màn hình cứ sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng.

“Reng…reng”, màn hình tự động sáng lên.

Đôi mắt Hứa Nguyên rạng ngời, lập tức cầm lấy.

Nào ngờ đó lại là bố.

“Bố?” Cô ngồi lại, bắt chéo chân và lắc lư vài cái.

Bố Hứa đi thẳng vào vấn đề: “Nguyên Nguyên, con cảm thấy Tiểu Đường như thế nào?”

Hứa Nguyên: “...”

Cô đỡ trán, uể oải nói: “Bố, bố đừng có ghép đôi linh tinh được không ạ? Chi bằng bây giờ bố đi khám sức khỏe tổng quát còn hơn.”

Lần này bố Hứa không kiếm cớ lảng tránh chủ đề nữa.

“Hai ngày nữa bố đi liền, được chưa?”

“Bố đừng có hứa suông.”

Bố Hứa bật cười: “Bố không có hứa suông, con cũng nên hành động gì đó đi chứ nhỉ?”

Quả nhiên là thế!

Hứa Nguyên giả vờ nghe không hiểu: “Con phải hành động cái gì cơ?”

Bố Hứa cũng không vạch trần: “Hàn Tự đâu?”

Hàn Tự?

Cô giật mình, ngồi thẳng lại.

“Bố hỏi Hàn Tự làm gì?” Cô có hơi hoảng hốt.

Bố Hứa “à” một tiếng: “Bố thấy dạo này nó bận lắm.”

“Làm sao con biết anh ấy có bận hay không!” Cô vẫn chưa muốn nói với bố mẹ chuyện này nên vô cùng chột dạ: “Hơn nữa, anh ấy có bận hay không, chẳng phải hôm trước bố nói chuyện với anh ấy ở trong phòng thì cũng biết rõ rồi sao.”

“Bố, anh ấy nói anh ấy có một cuộc hội nghị huy động vốn đúng không ạ?” Hứa Nguyên cố ý hỏi.

Bố Hứa: “Bố chỉ hỏi con thế thôi, đừng có căng thẳng làm gì.”

“Con… con nào có căng thẳng?”

Bố Hứa cười nói: “Được rồi, con không căng thẳng.”

Hứa Nguyên: “...”

“Không còn gì nữa.” Bố Hứa dặn dò con gái: “Khi nào rảnh thì con gọi Hàn Tự tới nhà chúng ta ăn cơm nhé.”

Hứa Nguyên không hiểu, muốn hỏi ông thêm vài câu nhưng nói dài nói dai lại thành nói dại, cô bèn kìm nén lại.

Bố Hứa cúp máy, Hứa Nguyên nhìn điện thoại trong mơ hồ.

Trong lòng cô dần xuất hiện một dự cảm bất an.

Bố có vẻ là lạ, cô bị lộ tẩy rồi hả?

Chắc không đâu.

Lòng bàn tay đột nhiên tê dại, điện thoại rung lên trong tay Hứa Nguyên.

Màn Hình lại sáng, hiện tên Hàn Tự.

“Hàn Tự…”

Hứa Nguyên nhận cuộc gọi, nước mắt bất chợt chảy xuống.

Cô biến thành quỷ thích khóc thì hồi nào vậy?

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hứa sợ sệt: Bố mình có vẻ là lạ!

Bố Hứa: Mỉm cười không nói gì.

Mạt thông minh: Hì hì ~

Hàn ấm áp: Ha ha ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.