Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 34: Chương 34



Sáng sớm thứ hai, Hứa Nguyên vừa mới làm kiểm tra sáng xong thì có một cô giáo vội vã bế học sinh tới, bảo là thằng bé đang chơi trong phòng thể dục, rồi bất chợt cắm đầu vào tấm bạt lò xo nhỏ, bây giờ trán đã sưng tấy lên.

Thằng bé cứ khóc mãi không ngừng.

“Chúng ta chườm nước đá nhé? Chườm xong là hết đau liền.” Hứa Nguyên kiểm tra xong, sau đó cầm túi chườm nước đá dỗ dành thằng bé.

Thằng bé học lớp chồi, thấy đau là bật khóc, không chịu chườm đá mà cứ gọi mẹ liên hồi.

Cô giáo đành phải ôm lấy thằng bé: “Brad ngoan nhé, để cô chườm nước đá cho con nha.”

Hứa Nguyên bắt đầu, nhẹ nhàng ấn vào trán thằng bé.

Có lẽ vì đột ngột bị chườm đá nên Brad đá một cái vào người cô giáo, giãy giụa lung tung, sau đó ngã sấp xuống đất.

Bụng thằng bé áp xuống sàn nhà, trán kê lên trên mu bàn tay, thằng bé gào khóc, không chịu cho người khác đụng vào cái trán đang sưng tấy lên.

Tiếng khóc đã thu hút hiệu trưởng.

“Miệng vết thương nghiêm trọng lắm à?” Hiệu trưởng hỏi.

Hứa Nguyên lắc đầu: “Không nghiêm trọng ạ, chỉ là bị thương ngoài da thôi.”

Hiệu trưởng nói “ừ”, để cô giáo kia liên lạc với phụ huynh, còn bà ấy thì đi xem camera, cũng phải cho phụ huynh học sinh một lời giải thích.

Phòng chăm sóc y tế chỉ còn lại Hứa Nguyên và cô giáo Dương.

Tiếng khóc vang vọng toàn bộ toà nhà hành chính, tất cả đồng nghiệp đi qua đều đi vào ngó, đồng tâm hiệp lực dỗ dành đứa bé.

Hứa Nguyên dứt khoát quỳ xuống sàn nhà, nằm sấp nửa người giống Brad: “Cô kể cho con nghe một câu chuyện nhé?”

Brad lắc đầu, thằng bé khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Nhân lúc thằng bé lau nước mũi, Hứa Nguyên dí túi chườm nước đá lại gần một chút, khẽ thăm dò: “Để cô thổi cho con, thôi một lát là hết đau ngay.” Cô nhẹ nhàng dụ dỗ: “Xíu nữa mẹ sẽ tới đón con, được không?”

Cô cố gắng bắt chước giọng nói bập bẹ như trẻ con còn đang bú sữa: “Hết đau rồi đúng không?”

Lần này Brad không tránh nữa, Hứa Nguyên chống cùi chỏ xuống sàn nhà, một tay cô nâng cằm của thằng bé, tay kia cầm túi nước đá chườm cho nó: “Em bé của chúng ta giỏi quá! Con trai thì phải nam tính, phải dũng cảm chứ.”

“Con muốn mẹ.” Brad nấc cụt, tiếng khóc dần biến mất, chỉ còn lại tiếng nức nở.

“Cô giáo đã gọi mẹ của con rồi, mẹ sẽ tới nhanh thôi.” Hứa Nguyên ra hiệu cho cô giáo Dương, muốn cô ấy cầm điện thoại nói to để xoa dịu thằng bé.

Brad bình tĩnh trở lại.

Khi phụ huynh đến nơi, Hứa Nguyên giải thích tình hình cho bố mẹ, sau đó thằng bé được đưa về nhà.

“Quả lê: Hứa Nguyên nên tranh thủ thời gian sinh một đứa đi.”

Hứa Nguyên quay lại văn phòng, trong nhóm “Cục cưng tới ăn dưa đi” đang bàn luận về cô.

“Dưa hấu: Không sinh.”

Cô vào nhà vệ sinh rửa tay, ban nãy chống cùi chỏ xuống sàn nhà nên đã bị ửng đỏ, vừa tê lại vừa đau. Cô giáo Dương đã cầm sẵn Iodophor* chờ cô rửa xong.

*Iodophor: Dung dịch sát trùng.

“Cho tôi xem cánh tay cô.” Cô ấy bắt đầu, nắm cánh tay Hứa Nguyên cẩn thận xem xét.

Do cô chống tay trong thời gian dài, thành thử ra đã bị rách da vài chỗ.

Iodophor được chà lên, Hứa Nguyên hít vào một hơi.

Cô sợ đau.

“Nhẹ thôi.” Hứa Nguyên nói.

Cô giáo Dương dở khóc dở cười: “Có phải rượu sát trùng đâu mà đau? Hồi nãy nói chuyện mượt mà lắm cơ mà, sao tới mình thì lại sợ đau?” Cô ấy cười chọc ghẹo.

Hứa Nguyên thổi vào cánh tay mình: “Hai cái này giống nhau à?”

“Ừ thì không giống.” Cô giáo Dường liếc nhìn cô: “Bình thường cô nóng nảy lắm, mà gặp trẻ em là nhẫn nại liền.”

“Cô không nên làm chăm sóc y tế đâu, hay cô vào lớp làm giáo viên thử xem?”

Hứa Nguyên vội vàng lắc đầu: “Tôi không làm được.”

Cô giáo Dương cười: “Hoặc là tới bệnh viện làm bác sĩ.” Cô ấy nhớ tới trường mà Hứa Nguyên từng học: “Ấy, không phải lúc trước cô học Trường Đại học y khoa J sao? Tại sao không chọn ngành lâm sàng?”

Người hỏi vô tình, người nghe hữu ý.

Hứa Nguyên im lặng không trả lời.

“Lười chứ sao.” Cô mỉm cười nhún vai, rút cánh tay về: “Được rồi được rồi, rách da có một xíu à, không sao đâu.”

Cô nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên bàn làm việc, vẫn không có tin nhắn từ Hàn Tự.

Hứa Nguyên ngồi xuống, dạo quanh vòng bạn bè.

Sau khi lướt hai lần, cô đã lướt tới chỗ Hàn Tự.

Một người ngàn năm không đăng bài, lần đầu tiên đăng lên một tấm ảnh chụp máy vi tính kèm định vị, chỉ có hai chữ: Đang bận.

Định vị là homestay của anh ở Tô Châu.

Hứa Nguyên nghĩ ngợi một hồi rồi cho anh một like.

“Cô Dương.” Cô chỉ vào cô giáo Dương đang cất thuốc vào hộp sơ cứu: “Cô đừng cử động, cô đừng cử động.”

Cô giáo Dương lại càng hoảng sợ: “Cô làm gì thế?”

Hứa Nguyên chạy nhanh tới, lấy rượu sát trùng và Iodorphor vừa sát qua, rồi lại lấy túi chườm nước đá từ trong tủ lạnh ra, đặt chúng ngay ngắn trên chiếc bàn nhỏ màu trắng nơi bọn họ làm tài liệu.

Cô lấy nét điện thoại rồi nhấn chụp.

Cô giáo Dương không hiểu gì: “Cô làm cái gì đấy?” Cô ấy đến gần nhìn điện thoại của Hứa Nguyên.

Chỉ thấy Hứa Nguyên đang đăng bài lên vòng bạn bè, đăng đúng tấm hình vừa mới chụp.

Cô ấy cười rộ lên: “Đăng cho ai xem đó?”

Bày biện quá cầu kỳ, không hợp với tác phong của Hứa Nguyên chút nào.

Hứa Nguyên vui vẻ đăng lên vòng bạn bè, viết chú thích cho bức ảnh là: Cô giáo Hứa và con nít.

Lập tức có người vào like.

Cô load đi load lại vòng bạn bè của mình: “Cho người cần xem chứ sao.” Cô thẳng thắn thừa nhận: “Được rồi, cất thôi.”

Cô giáo Dương lắc đầu rồi đi thu dọn rượu sát trùng và Iodophor cô vừa bày ra, còn cả túi chườm nước đá: “Quả nhiên đâu ai bình thường khi yêu.”

Bọn họ cũng biết Hứa Nguyên đã có bạn trai.

Hứa Nguyên không phủ nhận.

Chỉ có điều, đợi cả buổi mà cô vẫn không thấy Hàn Tự like và bình luận.

Hứa Nguyên cầm điện thoại thở dài, cô nghĩ lần chiến tranh lạnh trước đó của hai người đã khó chịu lắm rồi, nhưng mà bây giờ lại thành ra thế này.

Vừa khó chịu lại vừa buồn bã, vô cùng lo lắng mà chẳng biết phải nói như thế nào.

Giờ tan ca, một người bạn gửi tin nhắn tới, nói rằng đã thăm dò được tin tức về Hoa Sầm rồi. Hoa Sầm đi theo nhóm giáo sư tới vùng ngoại thành Bắc Kinh để làm đồ án tạm thời, tín hiệu ở đó rất chập chờn.

Hứa Nguyên gửi tin nhắn đó cho Đào Tri Sơ.

Đào Tri Du nhận được tin tức của Hoa Sầm từ em trai, chị thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại hít sâu vào.

Chị ấy chợt nhận ra, từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, cho dù chị ấy có tự nhủ với lý trí rằng phải buông bỏ đến cỡ nào đi nữa thì chẳng qua cũng chỉ là đổi một nơi khác để chị tiếp tục tình yêu này mà thôi.

Chị không buông được Hoa Sầm.

Nhận thức rõ ràng này khiến cho Đào Tri Du bắt đầu thấy bực bội.



Hai ngày qua Hàn Tự lần lượt gặp các nhà cung cấp, buổi tối còn được anh trai gọi đi ăn.

Cả hai đều im lặng.

Họ gọi hai ly Mojito, Hàn Thạc cầm lấy ly rượu, gần đưa vào miệng thì bị Hàn Tự giữ lại.

“?” Anh ấy dùng ánh mắt để hỏi.

Nhưng Hàn Tự không buồn để ý tới, anh lấy điện thoại ra, chụp hai ly rượu rồi đăng lên vòng bạn bè, gửi kèm thêm cả định vị.

Hàn Thạc kinh ngạc: “Cái này có gì hay ho để chụp à?” Anh ấy bật cười: “Anh uống được chưa?”

Hàn Tự không lên tiếng nên anh ấy cũng chẳng dám uống.

Hàn Tự gật đầu, bây giờ Hàn Thạc mới cầm ly nhấp một ngụm nhỏ.

Việc này không giống với tính cách của Hàn Tự.

Anh ấy cũng lấy điện thoại ra, lướt tới vòng bạn bè của Hàn Tự, sau đó anh ấy trông thấy Hứa Nguyên like bài viết, gần như là trong chớp mắt.

Hàn Thạc giương mắt, xem xét người em trai đang chăm chú nhìn điện thoại.

Hàn Tự đang cúi đầu, đôi mắt chăm chú, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, Hàn Tự nhìn một lát rồi bật cười thành tiếng, bắt đầu đánh chữ, tốc độ đánh chữ của anh rất nhanh, ngón tay nhẹ nhàng nhấn vài cái rồi dừng lại.

Hàn Thạc dần hiểu được phần nào, hoá ra là cố ý đăng cho người nào đó xem, báo cáo lộ trình cơ à?

Bảo sao thái độ của Hàn Tự khác thường thế, một ngày đăng hai bài viết.

Lắm chuyện.

Hàn Thạc cảm thấy buồn cười, anh ấy nhấn like rồi lưu lại tấm hình của Hàn Tự, sau đó cũng đăng lên vòng bạn bè.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau đã nhận được một lượt like từ Hứa Nguyên.

Anh ấy nảy lên ý muốn chọc ghẹo, đáp lại lượt like của cô bằng một câu đùa: Đến lúc nên gọi một tiếng anh rể rồi nhỉ?

Không ngờ Hứa Nguyên thật sự gửi tới hai chữ “anh rể”.

Hàn Thạc bật cười, ly rượu trong tay đột nhiên bị lấy mất.

Anh ấy vừa quay đầu đã va phải ánh mắt của Hàn Tự.

“Đừng có chọc cô ấy.” Hàn Tự bênh vực người của mình.

Hàn Thạc khẽ cười.

Anh ấy để điện thoại xuống, rồi lại cầm ly rượu đã uống hơn phân nửa lên: “Chuyện của em và Hứa Nguyên…” Anh ấy không biết phải nói như thế nào: “Khiến anh bất ngờ lắm đấy.”

Hàn Tự và anh ấy kém nhau sáu tuổi, chỉ có hồi bé anh ấy mới dắt cậu em trai này đi chơi cùng. Sau khi trưởng thành, mỗi người đều có bạn bè của riêng mình, khoảng thời gian hai người ở cùng nhau không nhiều lắm, nhất là sau khi anh ấy ra nước ngoài du học và bận bịu chuyện công ty, hai người có rất ít thời gian để tâm sự.

“Hẳn là mẹ sẽ vui lắm.” Hàn Thạc lại cười.

Anh ấy uống hết ly rượu rồi vẫy tay bảo nhân viên phục vụ đổi ly mới.

Hàn Tự quơ quơ ly, chất lỏng trong suốt cũng bị đổi màu theo ánh đèn.

“Anh à, tuy mẹ không nói nhưng mẹ lo lắng cho anh lắm đấy.” Anh nói.

Hàn Thạc giống với Chu Tễ Duyên, đúng chuẩn hình mẫu “con nhà người ta”, tự giác và kỷ luật đến mức làm người khác tức lộn ruột. Dù lúc này anh ấy đang đi xả stress với em trai nhưng cổ áo sơ mi vẫn được cài cúc chỉnh tề.

Tất cả mọi người đều nói anh ấy là người máy chỉ biết đến công việc.

Sau này, dưới sự sắp đặt của gia đình, anh ấy đã cưới một người vợ môn đăng hộ đối. Một cuộc hôn nhân không mặn nồng, đến cuối cùng cũng kết thúc trong tiêu điều.

Thậm chí hôm ly hôn Hàn Thạc còn mở một buổi hội nghị quan trọng ở công ty, lúc chậm rãi đi tới Cục dân chính, trong mắt anh ấy vô cùng bình tĩnh.

Ai nấy đều biết, đó là vì giữa anh và người vợ ấy chưa bao giờ có tình yêu, thế nên cũng sẽ không có đau khổ và thất vọng.

Hàn Thạc mỉm cười với Hàn Tự: “Anh biết mà.” Anh ấy vỗ vai Hàn Tự: “Em và Hứa Nguyên hoà thuận là được rồi.”

“Thay vì theo đuổi cái thứ gọi là tình yêu này…” Đôi mắt anh ấy bình thản như nước: “Chi bằng anh ký thêm vài hợp đồng nữa.”

Người khác đang đi hẹn hò với phụ nữ thì anh ấy đang làm bạn cùng công việc. Anh ấy chưa từng trải nghiệm xem tình yêu là như thế nào, và cũng chưa từng muốn thử trải nghiệm nó.

Hàn Tự đã quen với con người anh ấy như vậy nên không thấy bất ngờ lắm.

Hàn Thạc dùng ly rượu chạm vào người Hàn Tự: “Hai đứa cãi nhau à?” Anh ấy đột nhiên hỏi.

Năng lực quan sát của anh ấy nhạy bén đó giờ, Hàn Tự do dự một lát, không có ý định giấu giếm: “Cũng không hẳn.”

Chí ít thì Hứa Nguyên không nhận ra điều này.

Hàn Thạc không hỏi thêm, tự mình uống cạn: “Là đàn ông phải biết nhận lỗi về mình một chút. Em thích Hứa Nguyên thì bất kể con bé có ra làm sao, em chỉ có thể đón nhận em ấy mà thôi.”

Hàn Tự mỉm cười, không đáp lời.

Giữa chừng, mẹ Hàn gọi điện thoại tới, vừa nhận điện thoại bà ấy đã hỏi: “Con âm thầm đi công tác, để lại một mình Hứa Nguyên thế à? Bao lâu nữa thì về?”

Hàn Tự bất lực, anh quay lưng đi, dưới ánh mắt cười như không cười của Hàn Thạc: “Tạm thời vẫn chưa xác định ạ.”

Mẹ Hàn bất mãn: “Thằng này, con đừng có biến công ty thành nhà như anh trai con.”

Hàn Tự nghe vậy thì ngầm hiểu, anh mở loa ngoài lên, buộc Hàn Thạc cũng phải nghe.

Hàn Thạc đang hóng hớt chuyện người ta, tự dưng lại hóng trúng chuyện của mình, da đầu anh ấy ngứa ngáy vô cùng.

“Nói với anh con, tháng này không về nhà nữa thì mai mốt đừng hòng mà vác mặt về đây.” Mẹ Hàn tức giận, cố ý nói như thế.

Bà ấy xem vòng bạn bè của hai người nên biết là hai anh em đang ở cùng nhau.

Hàn Thạc không còn cách nào khác, đành trả lời: “Mẹ, con biết rồi ạ.”

Anh ấy tung hoành khắp thương trường bao năm, có thể không từ thủ đoạn và vô tâm với đối thủ cạnh tranh, anh tự nhận mình có một trái tim sắt đá, nhưng điểm yếu duy nhất của anh chính là gia đình.

Mẹ Hàn hài lòng, rồi lại nói với Hàn Tự: “Hôm khác mẹ mời Nguyên Nguyên tới nhà ăn cơm, được không?”

Bà ấy sợ Hứa Nguyên ngại.

“Mẹ, hồi trước mẹ đối xử với Hứa Nguyên thế nào thì bây giờ vẫn cứ như vậy đi.”

“Mẹ có căng thẳng đâu.”

Hàn Tự tắt loa ngoài, lại đưa điện thoại đến bên tai: “Mẹ, sao mẹ lại căng thẳng thế? Mẹ sợ bị lòi chuyện xấu gì sao?”

“Không được nói bậy.” Mẹ Hàn nói xong cũng bật cười.

Bà ấy dặn dò: “Mẹ gọi Nguyên Nguyên đến nhà chúng ta ăn cơm hai hôm nay, con đừng có tham công tiếc việc nữa, về sớm một chút đi. Nào có ai vừa mới hẹn hò đã đi công tác xa không?”

“Dạ dạ dạ, tuân mệnh.”

Cuối cùng cũng thì mẹ cũng cúp máy, bây giờ Hàn Thạc mới lên tiếng: “Bảo trọng.”

Hàn Tự cũng vỗ vai anh ấy: “Anh cũng vậy.”

Hàn Thạc: “...”

Hàn Tự cúi đầu bắt đầu lướt vòng bạn bè, vừa lướt lên lướt xuống vài cái đã trông thấy bài viết mới của Hứa Nguyên. Cô đăng một tấm hình selfie và một đĩa cơm chiên trứng, bên trên phần cơm có đặt một chiếc lạp xưởng.

Caption: Bữa tối đơn độc. Cộng thêm một biểu cảm “bé sai rồi” ở đằng trước.

Hàn Tự nở nụ cười, anh không thể cứng rắn với Hứa Nguyên được.

Trái tim anh trở nên mềm yếu khi đứng trước cô.

Anh nhấn like rồi bình luận: Đồ ăn không tồi.

Hứa Nguyên lập tức trả lời: Sao bằng của anh được. /hừ lạnh/

Cô đang nhắc tới chuyện anh đang đi uống rượu cùng Hàn Thạc.

“Hàn Tự trả lời Hứa Nguyên: /bĩu môi/”

“Hứa Nguyên trả lời Hàn Tự: /khinh thường/”

Hai người gửi mấy biểu cảm trên WeChat như kẻ ngốc, không người nào trong vòng bạn bè dám xen vào màn thể hiện tình cảm này của họ.

“Khâu Tử Dao: Hai vị lầu trên ơi, có thể để người khác thanh tịnh một lát không? Tôi biết hai người đang mặn nồng rồi, sao cứ phải đâm dao vào tim tôi thế hả? Trái tim tôi nhiều lỗ đến mức sắp biến thành cái rây lọc rồi đây này!!!”

Hàn Thạc nhìn điện thoại, bật cười thành tiếng.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Khâu Dao Dao: Không phải cãi nhau hả? Sao vẫn còn khoe tình cảm thế!

Ông chủ Hàn: E hèm.

Hứa sợ sệt: Ai cần cô lo!

Bạn bè: Tập làm quen đi.

Spoiler Mạt: Muốn hoà giải thì phải đi từng bước một, ý của Hàn Tự là muốn để Hứa Nguyên nhìn thẳng vào tình cảm của hai người họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.