Lúc Hứa Nguyên tỉnh lại thì đã là giữa trưa, cô mở mắt ra, đập vào mặt là trần nhà giản dị kiểu cổ.
Cô ngạc nhiên, bật dậy.
“Tỉnh rồi à?” Hàn Tự ngẩng đầu lên.
Lúc này đầu óc Hứa Nguyên còn chưa tỉnh táo nên bị chậm hơn vài nhịp, cô từ từ quay đầu lại, nhìn rõ người ngồi đó.
“Hàn Tự?” Cô không dám tin.
Hình như mình vẫn chưa tỉnh táo lại đúng không? Không phải anh đang ở Tô Châu sao?
Hứa Nguyên ngây ngốc, bèn đánh vào trán mình một cái, cực kỳ đau!
“Thật sự là anh!” Cô chạy qua đấy.
Định bụng sẽ nhào vào trong lồng ngực anh, làm nũng vài cái nhưng sự thật tàn khốc.
Cái chăn đột nhiên bị vướng vào mép giường làm cô ngã chổng vó.
Đầu Hứa Nguyên “Ong” một tiếng, hơn nữa còn có cơn đau đầu sau say rượu.
Cảm giác như đầu sắp vỡ ra làm đôi.
Ngốc nghếch quá!
Hàn Tự không nói gì, Hứa Nguyên cứ dựa vào mép giường như thế, cô không biết đây là đâu, sao đầu tóc cô lại như vậy.
Tư thế ngả về phía trước, hai tay che mặt.
Vô cùng chật vật.
Anh đứng dậy, bế cô lên: “Lần sau còn uống như vậy nữa không?”
Hứa Nguyên xoa đầu: “Là do em phải an ủi Dư Âm mà!”
Càng xoa đầu càng đau, trong miệng cũng khó chịu, rất khó chịu.
Cô tủi thân chớp chớp mắt: “Anh còn mắng em nữa!”
Hàn Tự cầm lấy cốc trà ấm ở trên tủ đầu giường rồi ngồi bên cạnh cô: “Uống chút nước đi.” Anh kiên nhẫn nói.
Cốc trà đã được đưa đến tận môi Hứa Nguyên nhưng cô lại lười biếng chui vào lồng ngực anh: “Cao lên một chút.”
Khó hầu hạ.
Hàn Tự nghe lời đưa cao cái cốc lên, một tay ôm lấy cô: “Hứa Nguyên, cái tình nết này của em…”
“Tính nết em làm sao?” Cô cắt lời.
Hứa Nguyên cầm lấy cái cốc và uống một nửa, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Hàn Tự nhận lấy cốc trà rồi nói: “Em có thể xấu hơn thế một chút.”
Hứa Nguyên uống nước xong vẫn ở lại trong lồng ngực anh: “Hàn Tự.”
Cô khẽ gọi anh, ngón tay chọc chọc nút áo anh.
“Ơi.” Tư thế Hàn Tự không được tự nhiên, anh quay người cất cái cốc, cả thân thể không dám hoạt động mạnh.
Hứa Nguyên mở cúc áo của anh ra, ngón tay chui vào bên trong áo.
Cảm giác ấm áp, cô sợ đến mức lập tức rút tay ra.
Ngón tay chưa kịp rút hắn ra đã bị Hàn Tự nhanh tay nắm lấy: “Đừng nghịch.”
Cả đêm anh không ngủ, giọng nói có hơi khàn khàn, mang theo một chút mệt mỏi nhưng không thể giấu được sự dung túng.
Hứa Nguyên rời khỏi lồng ngực anh, cô ngồi thẳng người, cúi đầu xoay xoay ngón tay: “Hàn Tự, anh giận sao?”
Hàn Tự liếc cô một cái, không nhanh không chậm cài lại cúc áo cô đã cởi ra.
“Anh còn tức giận không?” Hứa Nguyên bồn chồn, cô nhìn nhìn, chỉ thấy ngón tay đẹp đẽ của anh cài lại cái cúc cô vừa mới cởi ra.
Nhìn động tác này thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, giống như anh không chỉ đang cài lại cúc áo…
Khuôn mặt cô đỏ lên: “Nè, Hàn Tự!”
Hàn Tự nâng mắt, bình tĩnh nhìn cô: “Tức giận với em thì chỉ tự làm mình tức đến hộc máu.”
Tự ngược đãi bản thân.
Hứa Nguyên nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lại cợt nhả đứng dậy: “Vậy mà anh còn giận dỗi vô cớ!” Trong lời nói của cô còn có chút cẩn thận nhưng vẫn có chút trêu đùa: “Ngay từ ban đầu như vậy có phải tốt không?”
Hàn Tự ngẩn ra.
Khả năng chọc tức người khác của cô đúng là không có giới hạn.
Anh thở dài, đứng dậy, đi ra ngồi ở chỗ ghế dựa lúc đầu: “Ngày càng xấu tính, đúng là vô tâm vô phế.”
Màn hình laptop vẫn mở, Hàn Tự ấn lưu lại rồi tắt máy đi.
“Sao lại vô tâm vô phế?” Ở trên giường một mình có hơi lạnh, Hứa Nguyên nói khẽ: “Anh không nói rõ cho em biết thì làm sao em biết được?”
Hàn Tự cầm cái cốc ra rót đầy nước vào rồi lại để lên cái tủ đầu giường.
Nước trong cốc nóng đến bốc hơi, cuối cùng biến mất trong không trung.
Hàn Tự kéo ghế đến bên cạnh giường, khoé miệng anh cong lên.
Ánh mắt Hứa Nguyên nhìn theo hơi nước bốc lên rồi dừng ở trên mặt anh, lồng ngực cô run lên, cảm thấy vui vẻ vì anh bất chợt quay về.
“Hứa Nguyên.” Giọng điệu của Hàn Tự vô cùng nghiêm túc: “Em chắc chắn là em thích anh sao?”
Trong ánh mắt anh phản chiếu lại hình ảnh của cô, hình như cô đã bị câu hỏi của anh làm chấn động, mãi chưa thấy hoàn hồn.
Lúc này Hàn Tự cũng không mềm lòng, anh nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sáng quắc.
Khuôn mặt của Hứa Nguyên bị hơi nóng làm cho đỏ bừng lên, vô cùng khó chịu.
“Anh muốn lừa em tỏ tình đúng không?” Cô không được tự nhiên mà tránh đi, ôm lấy cái chăn trên đùi mình: “Nghĩ đẹp quá ha!”
Cô cười rộ lên, tiếng cười thanh thúy vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Dần dần biến thành tiếng cười ngượng ngùng.
Cái chân Hứa Nguyên giấu trong chăn lặng lẽ đá Hàn Tự: “Anh hỏi làm gì vậy?”
Không thể giải thích được.
Hàn Tự rũ mắt, trong tầm mắt là cái chân không đi tất của cô đang đá anh.
“Hứa Nguyên, trước đây chúng ta như nào cũng được.” Trong lời nói của anh lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Nhưng tình cảm không phải trò đùa.”
Giọng điệu vô cùng bình tĩnh, câu nói này như sét đánh vào người Hứa Nguyên.
Sự tủi thân lập tức dâng lên, cô thu lại chân: “Em làm loạn khi nào? Em giở trò lúc nào chứ?”
Cô trừng mắt nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Hàn Tự, rốt cuộc anh có ý gì? Trước kia anh nói em giấu diếm, bây giờ cả thế giới đều biết thì anh lại khó chịu điều gì chứ?” Hứa Nguyên cảm thấy bản thân rất oan ức, chưa bao giờ cô phải chịu như vậy: “Rõ ràng anh nói sẽ không cãi nhau với em. Hiện tại thì sao? Muốn lôi lại chuyện cũ đúng không?”
Môi Hàn Tự giật giật, trong mắt là sự khó xử.
Anh ép bản thân phải cứng rắn.
“Còn nữa, em còn chưa hỏi anh đâu. Anh không nói một lời nào mà đã đi công tác, vì sao anh không nói cho em một tiếng?” Hứa Nguyên bùng nổ hoàn toàn, cô hất chăn ra rồi ném lên chân anh: “Không nhắn tin cho em, cũng không gọi điện thoại, còn có kiểu bạn trai như vậy sao?”
Cô nói ra hết tất cả sự tủi thân trong mấy ngày nay: “Lúc nóng lúc lạnh, em luôn phải suy đoán không ngừng.Hàn Tự, từ khi nào anh lại biến thành như vậy? Anh có chuyện gì sao không nói thẳng? Còn không bằng cả lúc trước…”
Hứa Nguyên dừng lại, Hàn Tự cũng nhìn chằm chằm vào cô.
“Không bằng lúc trước?” Anh hỏi cô.
Hứa Nguyên cũng không chịu thua: “Thà rằng chia tay thì hơn.”
Lời vừa dứt, “tinh” một tiếng, cảm giác giống như đầu của cô bị người ta coi thành cái chuông, đánh thật mạnh một cái.
Tất cả suy nghĩ của cô đều bị đánh bay, tan biến hết.
Bầu không khí cứng lại.
Hứa Nguyên nắm chặt một góc chăn còn sót lại, ngón tay tê dại.
Sắc mặt Hàn Tự nhanh chóng trầm xuống.
Cuối cùng anh mỉm cười: “Được.”
Hứa Nguyên há hốc mồm.
Được? Được cái gì?
…
Đi ra khỏi phòng làm việc, Hàn Tự nhận được điện thoại của Diêu Khải Việt, hỏi anh sao lại đột ngột trở về.
Lúc này cảm xúc anh không tốt, vốn không định nhiều lời.
“Em đang ăn cơm với anh Tưởng, anh có muốn tới không?” Diêu Khải Việt chuyển chủ đề: “Hay… anh muốn hẹn hò với Hứa Nguyên?”
Hàn Tự đổi ý: “Ở đâu? Đợi chút.”
Lúc anh đến, đúng lúc Tưởng Minh Châu vừa gọi thêm đồ ăn.
“Hứa Nguyên đâu?” Diêu Khải Việt hỏi.
Tưởng Minh Châu cũng tò mò: “Mấy ngày không thấy rồi, không dính lấy nhau nữa sao?”
Hai người họ cùng trêu chọc, Hàn Tự trầm mặc ngồi xuống, cầm lấy đôi đưa chậm rãi ăn cơm.
Tưởng Minh Châu và Diêu Khải Việt liếc nhau, không đùa nữa.
“Cãi nhau à?” Tưởng Minh Châu hỏi: “Hai người cãi nhau từ nhỏ đến lớn, cũng chưa thấy hai người bị ảnh hướng gì.” Anh ta rót cho Hàn Tự một ly trà: “Nghe nói cậu đi từ Tô Châu về lúc nửa đêm?”
Vẫn là Diêu Khải Việt nhận ra điều gì không đúng, đạp một cái vào chân Tưởng Minh Châu: “Mấy hôm nay Hứa Nguyên không đi đâu, nếu không phải quy định của trường mẫu giáo thì chắc chắn em ấy sẽ đến Tô Châu tìm anh.”
Cậu cười đến cứng cả miệng, Hàn Tự cũng không có chút phản ứng nào.
Tưởng Minh Châu càng thêm tò mò: “Nếu không thì cậu gọi thêm hai bình rượu đi? Tối hôm qua Hứa Nguyên cũng gọi mấy bình rượu ở chỗ lão Trương.”
Bỗng nhiên Hàn Tự để đũa xuống: “Chia tay rồi.”
Ba từ này giống như tiếng sét giữa trời xanh.
Diêu Khải Việt ngạc nhiên: “Không phải chứ?” Cậu đẩy mắt kính: “Ai nói ra vậy?”
Tưởng Minh Châu trừng cậu: “Ngoại trừ Hứa Nguyên thì có thể là ai chứ?”
Hàn Tự cam chịu.
Diêu Khải Việt càng cảm thấy khó tin: “Thật sao?”
Hàn Tự nhíu mày, vẫn là ông chủ Hàn tiêu sái nhưng sắc mặt lạiảm đạm vô cùng.
“Thật mới lạ.”
Diêu Khải Việt nhẹ nhàng thở phào, cậu lắc lắc đầu, tỏ vẻ không đồng tình: “Anh có mệt không?”
Chắc qua là không ngủ nên sắc mặt Hàn Tự nhìn không được tốt lắm, lúc này có được chút gì đó vào bụng, cơn buồn ngủ liền kéo đến. Anh xoa xoa thái dương, cố làm cho bản thân tỉnh táo lại.
Hứa Nguyên giận dỗi nói chia tay, anh cũng đồng ý, nói được nhưng lại không ngờ tới sẽ chia tay thật.
Hàn Tự đưa tay ra với Tưởng Minh Châu: “Đưa tôi một điếu.”
Tưởng Minh Châu lấy một hộp thuốc ra, tiện tay đưa cả cái bật lửa qua đó.
“Lạch cạch” một tiếng, ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng ánh mắt của Hàn Tự.
Tưởng Minh Châu ngồi đối diện nhìn anh, con ngươi anh ta sâu thẳm, sâu không thấy đáy.
Ngay cả người tự nhận là cao thủ tình trường như anh ta cũng cảm thấy có phần không rõ.
Hàn Tự hút thuốc, cổ họng không được thoải mái, anh bị sặc mấy lần, cuối cùng đành phải dập điếu thuốc.
Tưởng Minh Châu đau lòng: “Đắt lắm đấy!”
Hàn Tự trả lại hộp thuốc, không mặn không nhạt nhìn sang.
Diêu Khải Việt bật cười.
Tưởng Minh Châu xoay người cất hộp thuốc đi: “Kể nghe một chút đi.”
Hàn Tự xua tay: “Không có gì.”
Anh cụp mắt, gõ gõ bàn, đến khi ngẩng đầu lên thì anh đã khôi phục bộ dạng thong dong thường ngày.
Anh nói: “Nếu Hứa Nguyên không chịu đối mặt với vấn đề này thì sớm muộn gì cũng phải kết thúc.”
Anh muốn tiếp tục với Hứa Nguyên nhưng tính tình cô lại không giống với người khác, không thể dùng cách bình thường với cô.
Bọn họ phải vượt qua vấn đề này.
“Mồm điêu.” Diêu Khải Việt nói.
Tưởng Minh Châu có thể hiểu: “Hiểu rồi.”
Anh ta lấy hộp thuốc ra, tự châm cho mình một điếu: “Hai người quá hiểu nhau, từ sâu trong thâm tâm của em ấy vẫn chưa thay đổi cái nhìn về mối quan hệ của hai người.”
Người ngoài cuộc như anh ta có cái nhìn rất rõ ràng: “Con đường này của Hứa Nguyên quá suôn sẻ, sẽ có rất nhiều chuyện em ấy chưa hiểu rõ được.”
Diêu Khải Việt mở to mắt, vừa định nói gì đó thì nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Minh Châu, cậu lại nhịn xuống.
Chuyện của Tưởng Minh Châu mấy năm trước, bọn họ đều biết rõ.
Anh ta vỗ vai Hàn Tự an ủi.
Tưởng Minh Châu phun ra khói thuốc, giọng nói mang theo mấy phần mơ hồ: “Đường còn dài lắm, người anh em ạ!”
Tình cảm không phải trò đùa, càng không phải vũ khí cho sự hèn nhát hay sự giận dỗi.
Lúc trước Tưởng Minh Châu cũng té ngã ở chỗ này, giờ đây nghĩ lại, hối hận cũng chẳng kịp.
Nhưng sớm đã không có đường lui.
…
Hứa Nguyên về nhà, tắm rửa xong rồi ngồi trước gương, cô đưa tay sờ sờ mặt mình, nhìn khuôn mặt tức giận trong gương.
Thế mà Hàn Tự lại chia tay với cô?
Cô càng nghĩ càng thấy tức.
Cho dù cô nói chia tay thì cũng là nói không chịu suy nghĩ, hoàn toàn không phải lời nói thật lòng, sao anh có thể như vậy?
Hứa Nguyên buồn bực, lồng ngực như bị người ta dùng lực đè ép, không thể thở nổi.
Cô định gửi tin nhắn cho Hàn Tự.
“Hứa Nguyên: Anh là đồ khốn nạn!”
Nhắn xong cô lại không đành lòng ấn nút gửi.
Nhìn ảnh đại diện của anh một lúc lâu, sau đó Hứa Nguyên ném điện thoại sang một bên. Cô vỗ vỗ trán, tối hôm qua cô uống rượu với Dư Âm, sau đấy đã quên hết tất cả mọi thứ, không thể nhớ nỗi.
Cô đã nói gì với Hàn Tự? Hay cô làm gì với anh để anh biến thành như vậy?
Hứa Nguyên sốt ruột, càng nghĩ càng sốt ruột, càng không muốn nhớ lại.
Chẳng may cô thật sự làm gì đó thì anh tức giận cũng đúng.
Cô lại cầm điện thoại lên, xoá câu khốn nạn kia đi.
Nên nói cái gì đây? Bọn họ đã chia tay rồi.
Hứa Nguyên ảo não, đột nhiên cảm thấy mất hết tinh thần.
Cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Hàn Tự, tức giận đưa anh vào danh sách đen.
Không cho anh liên lạc được với em, cô nghĩ.
Hứa Nguyện gọi điện cho Trình Vi Vi, không ai bắt máy, cô lại gọi lần nữa, vẫn không bắt máy.
Lúc này là giờ Trình Vi Vi tan làm, cô có chút lo lắng.
Đang muốn gọi lần thứ ba thì điện thoại vang lên.
“Khâu Tử Dao: Này, cô cũng giống tôi thôi.”
Khâu Tử Dao gửi đến một ảnh chụp, rõ ràng đây là ảnh chụp chính diện.
Hàn Tự với Ninh Hạ.