Ngoan Ngoãn Chờ Anh Đến - Chanh Mặc Mạt

Chương 9: Chương 9



Đồ ăn ở trên bàn đều là Hứa Nguyên chọn, đêm nay chỉ có cô và Hàn Tự. Hình như anh thật sự rất bận rộn, gọi điện thoại cho hết người này lại đến người khác, khiến cho cô phải ăn một mình vì thế mà không có cảm giác ngon miệng.

Hứa Nguyên gửi tin nhắn wechat cho Trình Vi Vi, thấy cô ấy không trả lời.

Chờ đến khi cô ăn được 20 hạt cơm thì màn hình mới phát sáng lên.

Trình Vi Vi: “Ông trời ơi! Đẹp trai quá!”

Trình Vi Vi ở trong điện thoại hét đến chói cả tai, Hứa Nguyên nhanh chóng chạy đến lấy điện thoại.

Cô muốn biết tại sao Trình Vi Vi không xem idol mà lại đi trồng hoa si.

“Ai vậy?”

“Buổi tiệc đêm nay, trai đẹp cực phẩm, vừa đẹp trai lại vừa cấm dục.”

“Lần đầu tiên tớ gặp một người mặc tây phục đẹp đến như vậy.”

“Cậu biết không? Có biết bao người đi mời anh ta, nhưng anh ta luôn một biểu cảm không đổi, lạnh lùng.”

Trình Vi Vi bắt đầu nói năng lung tung.

Hứa Nguyên nhịn không được mà trêu chọc: “Ngày hôm qua có người còn nói không cần tình yêu, khóc lóc ỉ ôi. Hôm nay đã lật mặt rồi?”

Trình Vi Vi có chút ngại ngùng nói “tớ” cả một lúc lâu: “Haizz, đây là ngoài ý muốn!”

“Lúc trước còn không phải là chưa gặp được anh ấy sao?”

Cái này, Hứa Nguyên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Rốt cuộc là ai vậy? Gửi ảnh chụp đi, nói không chừng tớ sẽ biết, cậu….”

Lời còn chưa nói hết, Trình Vi Vi đã ngắt lời: “Tớ không nói, anh ấy đang đi đến đây, tớ phải tìm một cơ hội, cúp máy đây.”

Tiếng “tít, tít” truyền đến tai, Hứa Nguyên cảm thấy khó tin, cô thế mà lại bị Trình Vi Vi cúp điện thoại?

Hàn Tự vẫn gọi điện như trước, cô bĩu môi, sâu chuỗi những điều Trình Vi Vi vừa nói, khuôn mặt mơ hồ ngày càng rõ rệt.

Thật sự rất giống với Chu Tễ Duyên.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

“Hàn Tự, ăn cơm.” Cô nhịn không được gọi anh.

Hứa Nguyên lấy đôi đũa gẩy gẩy vào bát cơm, đè thấp giọng nói: “Vừa ăn vừa làm việc không tiêu hoá được đâu.”

Ai ngờ, Hàn Tự liếc mắt nhìn cô một cái rồi nghiêng mình xoay chỗ khác, tỏ vẻ nhắm mắt làm ngơ.

Hứa Nguyên: “...”

Nhưng mà một lát sau, Trình Vi Vi thật sự chụp ảnh rồi gửi qua cho cô. Hứa Nguyên ấn vào, thiếu chút nữa thì phun hết cả nước canh.

Bị sặc, cổ họng khó chịu, cô ho không ngừng.

Ánh mắt Hàn Tự lúc này vô cùng ghét bỏ: “Hứa Nguyên.” Anh đứng dậy đưa cho cô hộp giấy: “Ăn cơm mà chơi điện thoại sẽ không tiêu hoá được.”

Hứa Nguyên không rảnh cãi nhau với anh, cô phóng to ảnh chụp, nhìn trái nhìn phải, vẫn là luôn khuôn mặt kia.

Thế mà thật sự là Chu Tễ Duyên.

Ánh mắt Trình Vi Vi thật tốt.

Hứa Nguyên gọi điện thoại cho cô ấy: “Cậu chắc chắn là anh ấy?”

Cô muốn xác nhận lại lần nữa, hy vọng là bản thân mình nhìn nhầm.

Trình Vi Vi vẫn đang ở tiệc rượu, ánh mắt luôn dõi theo Chu Tễ Duyên: “Đương nhiên.”

Hứa Nguyên: “...”

Cô thở một tiếng thật dài. Rốt cuộc Trình Vi Vi cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng.

“Cậu thở dài khó chịu cái gì?”

Hứa Nguyên không biết nên phải nói như thế nào, cô đứng lên, bắt đầu đi đi lại lại quanh bàn ăn, liên tục như vậy đến ba vòng cũng chưa sắp xếp được ngôn từ.

Hàn Tự nhìn không được, đợi đến khi cô sắp đi đến vòng thứ ba, anh mới túm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống.

“Đừng đi qua đi lại làm anh chóng mặt nữa.” Anh không cảm xúc nói.

Hứa Nguyên liếc anh một cái: “Ồ.”

“Người đàn ông nào đang ở bên cạnh cậu?” Trình Vi Vi nghe được, hỏi cô.

Hứa Nguyên lại nhìn Hàn Tự, anh chậm rãi gắp thức ăn cho vào miệng, một ánh mắt cũng chưa nhìn sang đây.

“Tớ đang nói chuyện với cậu đấy.” Cô lại sốt ruột.

Trình Vi Vi ngốc, cái gì cũng chưa biết rõ nên không dám nói gì. Cô ấy không biết bản thân đang khiêu chiến với đỉnh núi Everest.

Trình Vi Vi ngây ngô cười: “Đó là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Cô ấy không hề giấu diếm mà chia sẻ với bạn thân.

Hứa Nguyên rối rắm một lúc: “Vậy cậu xong rồi! Chỉ sợ cậu trong mắt người ta chỉ là mì sợi Lan Châu, anh Chu của tớ không mềm lòng đâu.”

“Cậu quen sao?”

“Quen chứ, còn vô cùng quen thuộc.”

Trình Vi Vi có hơi kích động, cô ấy bắt đầu tránh sang một bên, chờ Hứa Nguyên nói tiếp.

Hứa Nguyên cúi đầu xếp sắp ngôn từ, trầm mặc một lúc. Chỉ thấy Hàn Tự lấy bát cơm trước mặt cô, lấy luôn cả đũa trong tay cô.

“Cậu nhớ chị họ tớ không? Tân Niên.” Cô suy nghĩ xong, vô cùng rối rắm: “Chu Tễ Duyên mà cậu yêu từ cái nhìn đầu tiên chính là người thích chị họ tớ nhiều năm.”

Trình Vi Vi: “...”

Cô ấy nhớ lúc trước Hứa Nguyên đã từng nói qua về chuyện của Tân Niên nhưng cô ấy không biết người mà thích thầm Tân Niên trong nhiều năm qua lại chính là Chu Tễ Duyên - người cô đã gặp hôm nay.

Trình Vi Vi im lặng, đột nhiên trong lòng cô ấy cảm thấy có chút chua xót, tràn ngập cảm giác không rõ ràng.

Vô cùng hâm mộ nhưng không hề ghen tị.

“Anh ấy đối xử với ai cũng lạnh lùng, cái gì cũng không để trong lòng. Có người nói anh ấy không có tình cảm nhưng đối với chúng tớ mà nói, người có thể được anh ấy đặt trong lòng thì có biết bao hạnh phúc.”

Hàn Tự sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cô.

Cô gái nhỏ nâng má, mặt mày ủ rũ, vết nhíu mày thật sâu làm người ta nhịn không được muốn vuốt thẳng ra.

Anh có chút không quen khi trông thấy Hứa Nguyên như thế này.

Suy nghĩ một chút, Hàn Tự đưa cho cô một đĩa rau, tất cả đều là thứ cô thích ăn.

Hứa Nguyên sớm đã có không còn tâm tư ăn uống, cô nhìn cũng không thèm nhìn: “Vi Vi, tớ nói thật, người như anh ấy một khi đã thích ai thì sẽ là chuyện cả một đời.”

“Lúc chị họ tớ còn chưa kết hôn, anh ấy đã thích chị ấy. Sau này chị kết hôn, anh ấy vẫn một mình.”

Hứa Nguyên cảm thấy, so với việc bản thân đối xử cợt nhả, thích chơi xấu với Đào Tri Sơ thì tình cảm của Chu Tễ Duyên đối với Tân Niên là vô cùng sâu đậm và cực kỳ cao thượng. Có rất nhiều chuyện để nói nhưng anh ấy vẫn không kể ra mà kiềm chế và nhẫn nhịn. Đến nỗi những người thân cận như bọn họ sau khi Tân Niên ly hôn nhiều năm mới nhận ra anh ấy vẫn thích Tân Niên.

Bởi vậy, nhìn vào đoạn tình cảm của anh ấy đối với Tân Niên, Hứa Nguyên mới biết được, anh ấy tốn nhiều thứ để yêu một người, nhưng lại không cần đến sự báo đáp của cô ấy. Có lẽ từ nay về sau hoặc không bao giờ…có một người có thể nhận được sự quan tâm của anh ấy như Tân Niên.

Sự dịu dàng của Chu Tễ Duyên chỉ thuộc về một mình Tân Niên.

Ít nhất là bây giờ.

Cho dù Tân Niên vẫn chỉ coi anh ấy là một người bạn, một người để hợp tác.

Mà Hứa Nguyên lại không nỡ để cho Trình Vi Vi theo đuổi Chu Tễ Duyên.

Trình Vi Vi càng thêm yên lặng, không hề giống với con người hưng phấn và kích động như vừa rồi.

Hứa Nguyên đợi một lúc lâu: “Haiz, có gì ghê gớm đâu chứ.”

Cô tỏ ra thoải mái nói: “Cùng lắm thì tớ đưa cậu đi ăn mì Lan Châu.”

Hàn Tự: “...” Bất đắc mà dĩ lắc đầu.

Rốt cuộc Trình Vi Vi cũng nở nụ cười: “Đi chết đi! Ghê muốn chết.”

“Được rồi, tớ biết rồi.” Cuối cùng cô ấy nói.

Hứa Nguyên cúp máy, thở dài.

Cô nằm dài trên bàn một lúc lâu, đối mặt với ánh mắt của Hàn Tự.

Vừa giống như đánh giá, vừa giống như soi mói.

Cô nhịn không được cọ cọ cánh tay: “Nhìn em làm cái gì?”

Hàn Tự nghiêm túc: “Em đã hiểu như vậy rồi còn không theo đuổi được Đào Tri Sơ?”

Hứa Nguyên: “...”

Cái con người này sẽ không sống tốt được một giây.

Hàn Tự lắc đầu, nói: “Nói giống như em biết rõ lắm vậy, em trước mắt cứ chăm sóc tốt bản thân mình đi.”

Hứa Nguyên tức giận: “Sao em lại không hiểu?”

Cô đứng dậy, nắm lấy vạt áo của anh: “Anh nói đi.”

Hàn Tự cúi đầu nhìn góc áo bị nắm chặt: “Ấu trĩ!”

Sau đó anh tiếp tục ăn cơm, vẫn là bộ dạng thong dong khiến người ta cảm thấy ngứa răng.

Hứa Nguyên cầm lấy đĩa, chộp lấy miếng thịt gà anh vừa gắp.

Hàn Tự: “Chậc.”

Ánh mắt nhìn qua với hàm ý: “Trong bát em không có sao?”

Cô hơi nâng cằm, giằng co với anh, trên tay dùng lực cướp lấy miếng thịt gà, nhét toàn bộ vào miệng ngay trước mặt anh.

Hàn Tự không nói gì được: “Hứa Nguyên, em bị ấu trĩ à?”

Hứa Nguyên cười cười, nhún nhún vai.

Đồ ăn tối nay vô cùng ngon miệng.

Về đến nhà, Hứa Nguyên suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho Chu Tễ Duyên, thay Trình Vi Vi tìm hiểu ý của anh ấy.

“Làm sao vậy?”

Hình như anh ấy đã uống một chút rượu, giọng nói khàn khàn, càng thêm trầm thấp, cũng vô cùng nhẫn nại.

Hứa Nguyên do dự, nhắm mắt lại: “Buổi tiệc tối nay có thuận lợi không anh? Em làm việc muộn nên không đến đựơc.”

Chu Tễ Duyên xoa xoa ấn đường: “Không sao đâu.”

“Cái này…hôm nay bạn thân của em cũng đến, cô ấy tên là Trình Vi Vi.”

Cô lòng vòng không nói đến trọng điểm, Chu Tễ Duyên chỉ có thể “ừ” một tiếng trả lời cô, tỏ vẻ bản thân vẫn đang nghe.

“Cô ấy nói cuối tuần này các anh có một hoạt động đúng không? Anh, nếu bạn thân của em có đi, anh có thể thay em chăm sóc cô ấy một chút không?” Hứa Nguyên ấp úng tìm cớ.

Chu Tễ Duyên bật cười: “Chỉ có như vậy em mới gọi điện thoại cho anh?”

Hứa Nguyên khó nói: “Đúng, chỉ vậy.” Cô kiên trì nói: “Nếu như anh không phiền.”

Thế nhưng anh ấy lại không do dự mà trả lời: “Được, anh nhớ rồi.”

“Vậy hôm nay anh thấy cô ấy không?”

Chu Tễ Duyên nhíu mày nhớ lại: “Xin lỗi, không nhớ rõ, không có ấn tượng gì.”

Vì do hôm nay trong buổi tiệc khá nhiều người nên anh ấy cũng không chú ý, đặc biệt là phụ nữ.

“Ồ, anh nghỉ ngơi sớm một chút, em cúp máy đây.”

“Được.”

Hứa Nguyên thở dài. Trình Vi Vi ơi Trình Vi Vi, thật sự thất bại, Chu Tễ Duyên không có ấn tượng gì với cô ấy.

Khó chịu.

Hứa Nguyên một lần nữa cầm lấy điện thoại, cô với Trình Vi Vi không giấu nhau chuyện gì, có nói cho cô ấy sớm một chút thì ý niệm trong đầu cũng bị cắt đứt sớm đi một chút, miễn cho sau này cảm thấy không đau lòng.

Tìm thấy tên Trình Vi Vi, cô rối rắm không biết là nên nhắn tin hay là gọi điện.

Không biết nên khuyên căn như thế nào.

“Hàn Tự.” Cuối cùng, ma xui quỷ khiến, Hứa Nguyên lại gọi điện thoại cho Hàn Tự.

Anh rất nhanh đã nhấc máy: “Em lại làm sao vậy?”

Hứa Nguyên nghịch gối ôm trong lòng: “Em không ngại học kẻ dưới.”

Vừa dứt lời, Hàn Tự đã cúp máy cái rụp.

Hứa Nguyên cảm thấy khó tin nhìn màn hình điện thoại, lại gọi thêm một cuộc nữa.

Rất nhanh Hàn Tự đã từ chối.

Trong lòng cô bốc hỏa, ném gối ôm đi còn đạp nó một cái.

Tiếp tục gọi sang.

Lần này Hàn Tự nghe.

“Hàn Tự.”

Anh chậc một tiếng: “Nói chuyện tử tế.”

Giọng điệu anh không mặn không nhạt.

Cơn tức giận trong đầu Hứa Nguyên đều biến mất sạch sẽ.

“Được, ông Hàn.” Cô nói: “Đứng ở góc độ là một người đàn ông, anh hãy phân tích cho em.”

“Phân tích gì? Bạn thân em? Hay là Chu Tễ Duyên?”

Hứa Nguyên cắt lời anh: “Không phải, em chỉ muốn biết, anh thích một cô gái vì cái gì?”

Hàn Tự: “...”

“Còn có, vì sao lúc trước anh không thích chị Du? Chị ấy là một cô gái tốt mà.”

Hàn Tự cảm thấy bản thân vẫn không nên nghe điện thoại của cô: “Anh với Đào Tri Du không có gì ngoài quan hệ bạn bè.” Anh cố gắng đè thấp giọng mình xuống.

Hứa Nguyên nghe đến đấy vẫn không biết sợ mà ngồi lên đầu hổ: “Câu hỏi là tại sao anh không thích chị Du?”

Hàn Tự: “...” Thật sự vô cùng cố chấp.

Nói không được anh dứt khoát tắt điện thoại.

Hứa Nguyên: “...”

Không hiểu kiểu gì? Sao lại nóng tính như vậy chứ?



Sáng sớm hôm sau, Hứa Nguyên lái xe từ trong nhà đi ra, còn ngó sang nhà Hàn Tự.

Chẳng nhìn thấy gì cả.

Xe chạy đến cửa khu nhà, đúng lúc anh đi xe từ một hướng khác ra đây.

Hứa Nguyên bóp còi, mở cửa sổ, chuẩn bị chào quỷ hẹp hòi này. Kết quả, người ta không để ý đến cô, trực tiếp đi sát xe cô rồi rời đi.

Thật sự nhỏ mọn!

Suốt một ngày, Hàn Tự cũng không nói gì với cô.

Có chuyện gì sao?

Hứa Nguyên tức đến không chịu được, nếu là bình thường cô đã sớm gọi điện qua rồi mắng anh một trận nhưng hiện tại cô cảm thấy rất khó chịu. Tối hôm qua rõ ràng là anh cúp điện thoại của cô, buổi sáng còn coi như không nhìn thấy cô, cô mới không chủ động tìm anh nhận sai.

Tam làm, Hứa Nguyên đi tìm bạn thân Dư Âm, Dư Âm nói muốn mời cô đi ăn cơm.

Địa điểm là một nhà hàng riêng tư, hương vị tốt, giá cũng khá đắt.

Hứa Nguyên cảm thấy xót tiền thay cô ấy.

Lần này Dư Âm đến trước Hứa Nguyên, cô ta đặt trước một vị trí ở gần cửa sổ có thể ngắm được cảnh sông nước, nhìn từ cửa sổ ra có thể thấy ánh đèn rực rỡ vừa mới lên.

“Oa, Dư Âm, có chuyện gì vui sao?” Hứa Nguyên vừa ngồi xuống lập tức hỏi: “Sao lại đến nhà hàng đắt tiền như vậy?”

Chỉ là cô lo lắng, bữa cơm này hơn nửa tháng tiền lương của Dư Âm, đến sau này lại hết tiền.

“Nhân lúc còn chưa gọi món, chúng ta đổi chỗ khác đi?” Hứa Nguyên kiên nhẫn nói.

Cô biết hoàn cảnh nhà Dư Âm bình thường, rất hiếm khi đưa Dư Âm đến mấy nhà hàng đắt tiền để ăn, sợ sau này Dư Âm mời lại mình chỗ đắt tiền.

Dư Âm đưa thực đơn cho cô: “Tớ nói này, cậu tốt xấu gì cũng là một đại tiểu thư xinh đẹp, trắng trẻo, giàu có thì đừng có làm như vậy được không?”

“Không phải tớ đau lòng túi tiền của cậu sao?”

“Yên tâm đi! Tớ vừa có một đơn hàng lớn, tiền thưởng cũng không ít.” Dư Âm cười: “Hàn Tự rất hào phóng nha. Đến khách sạn tìm tớ đặt mấy hoạt động, bữa tiệc sáu tháng cuối năm, còn có cuộc họp tháng hai, tổ chức ở khách sạn của tớ.”

Hứa Nguyên sửng sốt: “Hàn Tự?”

Lúc trước anh còn mắng cô bắt họ tìm công việc cho Dư Âm.

“Anh ấy tìm cậu hồi nào?” Hứa Nguyên hỏi.

Dư Âm không hiểu: “Tối hôm qua.”

“Tầm chín giờ buổi tối.” Cô ta bồi thêm một cậu.

Hứa Nguyên uống ngụm trà, khoé miệng còn cong lên, ngay cả chính cô còn chưa phát hiện.

Hàn Tự đã đạt đến trình độ nào, cô suy nghĩ.

Quên đi, không so đo với anh.

Hứa Nguyên chủ động gửi tin nhắn cho anh: “Nghe nói anh đặt khách sạn ở chỗ Dư Âm?”

Lúc sau, Hàn Tự cũng chưa trả lời lại.

Hứa Nguyên nhìn Dư Âm: “Vậy cũng tốt nha, bạn học cũ cũng phải chăm sóc nhau.”

Dư Âm cười không nói gì.

Cô ta biết rất rõ, mỗi lần có tiệc tùng, hội nghị bọn người Hàn Tự chọn khách sạn nhà mình tất cả đều là vì quan hệ với Hứa Nguyên. Dư Âm cũng biết Hứa Nguyên chưa nói việc thầm hỗ trợ cho cô ta, cho nên cô cũng làm bộ không biết, chỉ là mỗi lần có tiền thưởng đều mời Hứa Nguyên đi ăn một bữa lớn, mua đồ này kia.

Trong mối quan hệ bạn bè không thể không sòng phẳng, càng không thể hưởng lợi.

Mà Hứa Nguyên là bạn thân của cô ta, cô ta vô cùng quý trọng.

Đồ ăn liên tục được mang lên, hai người nói chuyện.

“Quả nhiên là rất ngon.” Hứa Nguyên nhận xét.

Cái miệng cô rất kén chọn đồ ăn.

Mặt mày Dư Âm vui vẻ: “Cậu thích là tốt rồi, cho nên không cần phải nghĩ cho túi tiền của tớ đâu.”

Hứa Nguyên ngẩng đầu, còn vô cùng nghiêm túc: “Chỉ cần này thôi đấy. Lần trước cậu không phải thích túi của Tiểu Hương sao? Lần sau cậu cầm tiền thưởng cũng đừng mời tớ ăn đồ đắt tiền như vậy nữa.”

“Tuy tớ biết rằng người cậu yêu nhất chỉ có tớ.” Cô nghiêng đầu cười, ánh mắt long lanh.

Dư Âm gật đầu: “Cũng đúng, yêu nhất chắc chắn là cậu.”

Cô ta đưa cho Hứa Nguyên đĩa rau, trong lồng ng.ực có một dòng như ý chảy xuống.

Hứa Nguyên vui vẻ dùng bữa, vừa ăn vừa xem điện thoại. Vất vả lắm điện thoại mới sáng lên, không ngờ đó là Trình Vi Vi, cô ấy gọi đến nói chuyện Chu Tễ Duyên.

“Làm sao vậy?” Dư Âm thấy cô vẫn cầm điện thoại thì hỏi.

“Trình Vi Vi.” Hứa Nguyên thở dài nói, cô vừa lo vừa buồn: “Thế mà cậu ấy lại để ý Chu Tễ Duyên.”

Dư Âm ngạc nhiên: “Khó thành lắm.”

Hứa Nguyên nói hết tất cả những điều Trình Vi Vi muốn biết trước, cuối cùng khuyên một câu.

“Hứa Nguyên.” Dư Âm thấy thế, nhắc nhở: “Chuyện tình cảm vẫn là cẩn thận tốt hơn.”

“Đừng để đến cuối cùng làm bạn bè cũng không được.” Cô ta nói thẳng.

Hứa Nguyên giật mình: “Làm sao vậy?”

Dư Âm cười, không nói gì tiếp.

Đôi khi cô ta cảm thấy quan hệ của Hứa Nguyên với Trình Vi Vi tốt hơn so với mình.

Cô ta thay đổi chủ đề: “Người đẹp lúc trước ăn cơm với Hàn Tự sao rồi? Hai người bọn có quan hệ gì?”

“Trừ cậu ra, hiếm khi thấy bên cạnh anh ấy có con gái.”

Hứa Nguyên cũng không nghĩ nhiều: “Nói là bạn thân của em họ Hàn Tự, chỉ là bạn bè mà anh ấy giúp đỡ thôi. Tên là Ninh Hạ, nghe rất hay.”

“Ấy, nhưng mà không đúng, sao lại nói trừ tớ ra?” Lúc sau cô mới phản ứng lại.

Dư m lắc đầu: “Chắc chắn không phải! Có lẽ Hàn Tự đối với người ta không có ý gì nhưng người ta thì chưa chắc.”

Hứa Nguyên kinh ngạc, đồ ăn cũng không ăn tiếp: “Không thể nào.”

“Sao cậu biết được?” Cô lại nhìn điện thoại, thấy Hàn Tự vẫn chưa trả lời.

Dư Âm híp mắt nhìn cô: “Bởi vì trong mắt cô gái đó lúc nhìn Hàn Tự có ánh sáng.”

“Ánh sáng gì?” Hứa Nguyên cũng không để trong lòng: “Tớ nhỏ thuốc nhỏ mắt, trong mắt cũng có ánh sáng.”

Dư Âm có chút dở khóc dở cười, lúc trước sao cô ta lại tin Hứa Nguyên thật sự thích Đào Tri Sơ chứ? Lại còn cùng cô làm ra biết bao nhiêu chuyện vớ vẩn vì Đào Tri Sơ.

Hứa Nguyên này…

Điện thoại lại sáng lên, Hứa Nguyên nhanh chóng nhìn sang, vẫn không phải là Hàn Tự.

Haiz, Hàn Tự này, rốt cuộc anh ấy tức cái gì?

Quỷ hẹp hòi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.