Ngoan Ngoãn Cho Mượn Giống

Chương 3



“Anh không có quyền gọi tôi là Diễm Nhiên!” Ghê tởm tới cực điểm, hắn làm sao dám gọi tên của y, quan hệ của bọn họ không có thân mật đến mức có thể xưng hô như vậy, bọn họ chỉ là người dưng.

Vẻ mặt Mạch Điển Thành trào phúng: “Tôi đây nên gọi cậu là gì? Thân ái hay là bảo bối? Tôi đối với hai ngày để cho cậu mang thai vẫn còn nhớ rất rõ đây, biểu hiện tình ái của cậu rất bạo dạn, làm cho tôi rất khó quên.” Lời lẽ của ha81nmang theo ý cười nói ra những từ kinh động.

Mặt Cung Tú Nhân càng đỏ hơn, anh bắt đầu cúi đầu xem tài liệu, thậm chí cảm giác được có lẽ anh nên rời khỏi phòng viện trưởng, để cho hai người bọn họ vui vẻ cùng một chỗ.

Chung Diễm Nhiên giận đến phát run, nhưng mà vẻ mặt y đỏ bừng, ngay cả cổ cũng bị những lời thô bỉ của người đàn ông kia nhuộm đỏ một mảng lớn, hắn không biết xấu hổ sao, rốt cuộc có biết cái gì gọi là lịch sự không?

Y dùng giọng điệu cao cao tại thượng phản bác: “Chú ý ngôn từ của anh, điều này làm cho tôi rất không thoải mái.”

Mặt Mạch Điển Thành càng thêm trào phúng, “Vui lòng bỏ qua, có lẽ bởi vì tôi là bình dân, cho nên khó tránh khỏi thô tục, không giống cậu có huyết thống hoàng thất cao quí, hơn nữa tôi ở nước Mĩ, văn hóa cởi mở, nhưng mà tự cậu nâng cái mông xinh đẹp ngồi lên người tôi, cái eo *** đãng không ngừng đong đưa, cậu đừng có nói là cậu đã quên nha?”

Nghe một tràng như vậy, mặt Cung Tú Nhân lại càng đỏ, anh lần nữa nuốt nuốt nước miếng, cho dù y là đồng tính luyến ái, cũng đã có một đứa con, nhưng mà anh vẫn thích thảo luận về chuyện này một cách riêng tư: “Có lẽ tôi nên rời đi, để các người ở lại.”

“Tên khốn nạn này!”

Tên đàn ông vô sỉ này rốt cuộc có giới hạn hay không? Trong cơn giận dữ, nụ cười diễm lệ bình thản tự tại luôn luôn gắn trên mặt Chung Diễm Nhiên đều biến mất tăm, y cầm lấy đồ chặn giấy trên bàn, giống như là đế vương chúa tể thiên hạ, hướng cái tên Mạch Điển Thành không biết xấu hổ là gì mà tấn công.

Mạch Điển Thành vung tay chụp lấy bàn tay y xoay vòng, đồ chặn giấy rơi xuống đất, mà Chung Diễm Nhiên tấn công không được, tức giận đến toàn thân phát run.

Đáng lẽ y đánh hắn, hắn phải đứng cho y đánh, hắn hóa ra còn dám chống cự!

“Anh là đồ khốn nạn hạ đẳng!” Hắn rít gào, sự cao ngạo trong lời nói không hề thay đổi, cuồng nộ gấp bội.

“Tên khốn nạn hạ đẳng này là cậu ngàn lựa vạn tuyển mới ra đó, cậu đã quên sao?”

Lộ ra nụ cười đắc ý khẽ nói, nhưng lại ông lấy thân hình không ngừng vùng vẫy giãy dụa của Chung Diễm Nhiên, mùi hương cơ thể mê mị trên người y xộc thẳng vào trong mũi, làm cho hắn muốn liếm lên thân thể y kể cả bộ vị kia.

Có lẽ hắn trước khi đánh y sống dở chết dở, thì liếm sạch mỗi phân mỗi tấc trên người y, sau đó quay lại chầm chậm đối phó với y. Được rồi, lấy một mạng đền một mạng cũng chả có gì sai, tưởng tượng đổi lại là hắn đem y trói lại trên giường, còng tay còng chân, sau đó xâm phạm y, Mạch Điển Thành phát hiện thứ trong quần mình không thoải mái tới muốn chết.

Chung Diễm Nhiên tức giận tới xì khói, Mạch Điển Thành trên mặt vẫn duy trì nụ cười lộ má lúm đồng tiền châm chọc, Cung Tú Nhân xấu hổ không thôi, dù sao nhìn thấy những người yêu nhau cãi lộn, đi cũng không được, ở cũng chẳng xong.

Không khí thật sự căng cứng, Cung Tú Nhân chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Ực, có chuyện gì từ từ nói, làm gì mà ồn ào như vậy, đối với em bé lẫn người mang thai đều không tốt đâu.”

Mạch Điển Thành lộ ra nụ cười kiểu cá mập trắng, “Cũng đúng, đối với người có thai không tốt. Diễm Nhiên, chúng ta đi uống cà phê, tâm sự chuyện con cái nào.”

Chung Diễm Nhiên phẫn nộ trừng mắc liếc hắn một cái, y dẫn đầu đi ra phòng làm việc, y sẽ tống cổ Mạch Điển Thành đi, giống như lúc trước mượn giống, rất nhanh cũng sẽ đem hắn tống cổ đi — mặc kệ là dùng thủ đoạn gì.

Bọn họ tìm một quán cà phê, Mạch Điển Thành gọi cà phê, Chung Diễm Nhiên chỉ gọi một li nước ép trái cây, bây giờ có em bé, y tốt nhất là ít uống mấy loại cà phê này nọ.

“Anh rốt cuộc muốn cái gì?”

Vẻ mặt Chung Diễm Nhiên kiêu ngạo, đúng vậy, y mượn giống của hắn, thì tính gì? Có thể được y mượn giống, chính là việc vinh quang cỡ nào, Mạch Điển Thành còn dám tìm tới cửa.

“Tôi lúc trước nghĩ chuyện đầu tiên khi tìm được cậu, là đem cậu đánh cho dở sống dở chết, sau đó lôi vào một cái công viên hoang vắng, đào một cái lỗ, đem cậu chôn luôn.”

“Sức tưởng tượng nghèo nàn cỡ nào, phương thức giải quyết thỉ có thành phần hạ đẳng mới nghĩ ra, chỉ có tứ chi phát triển, đầu óc nho.”

“Yên tâm, cơ thể tôi hoàn toàn không có vấn đề, tôi còn nhớ rõ cậu lần đầu tiên nhìn thấy thì có biết bao sợ hãi về sự hùng vĩ của nó, lại còn rất sợ bản thân không có biện pháp tiếp nạp.”

Chung Diễm Nhiên ba giây sau mới hiểu ra, đôi mắt hạnh trợn trừng, lập tức cười lạnh, “Khối thịt đó của anh không có kinh thế hãi tục như vậy, không cần tự biên tự diễn, tôi nghĩ đàn ông lớn hơn so với anh, có rất người tình nguyện lên giường của tôi, liếm ngón chân tôi.”

Cao ngạo của y đúng là có nguyên nhân, sự xinh đẹp của hắn sẽ làm cho đại đa số đàn ông đến tên của mình cũng quên mất. Mạch Điển THành uống một ngụm cà phê, mùi vị không tính là ngon nhất, nhưng cũng tàm tạm.

“Nhưng cậu không muốn đàn ông khác liếm chân cậu, ngược lại lại muốn tôi đem khối thịt này lấp đầy tiểu cúc hoa của cậu.”

Nghe không trôi những lời hạ lưu bẩn thiểu của hắn, Chung Diễm Nhiên đập tay xuống bàn, y sẽ lập tức xử lí tốt cái chuyện buồn cười này.

“Anh rốt cuộc muốn cái gì? Tiền sao? Tôi có thể trả tiền.”

Mạch Điển Thành bình thản hớp tiếp một ngụm cà phê, “Tiền của tôi nhiều đến có thể đè chết không ít người, nếu như tôi trả tiền cho cậu, cậu có đồng ý làm với tôi không?”

“Cùng anh làm cái gì?”

Chung Diễn Nhiên nhất thời nghe không hiểu, tiếp theo thì nhìn thấy ánh mắt mập mờ của Mạch Điển Thành, lập tức hiểu ngay, mặt y đỏ rực ướt át, nhưng ánh mắt lại không che được cuồng nộ toát ra, y lập tức đứng phắt dậy, cầm lấy li nước ép trái cây của mình tạt thẳng vào người Mạch Điển Thành.

Y xuất khẩu cuồng ngôn rít gào: “Tôi xem ra anh đang không tự biết tình trạng của mình, tôi hỏi anh muốn cái gì, chính là bởi vì tôi khoan hồng độ lượng muốn bỏ qua cho anh, không có nghĩa là tôi ngang hàng với anh, anh tìm lộn người rồi.”

Tiếng nước trái cây chảy tong tỏng từ trên áo sơ mi xuống dưới quần, lửa giận của Mạch Điển Thành bùng lên bừng bừng, hắn vươn tay, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai tóm lấy tay Chung Diễm Nhiên, Chung Diễm Nhiên vung tay lên, tiếng một cái tát vang lên chói tai, rít nhỏ: “Anh muốn tôi ở đây gào lên [anh là đồ sắc tình bệnh hoạn, cút ra xa tôi một chút] sao?”

Đây là nơi công cộng, rất nhiều người nhìn vào, càng có thể sẽ dính tới cảnh sát, mắt Mạch Điển Thành thiếu chút tóe lửa, Chung Diễm Nhiên lộ ra nụ cười diễm lệ thỏa mãn.

“Tôi có thể tưởng tượng, có biết bao nhiêu phóng viên muốn đem chuyện tỉ phú thế giới Mạch Điển Thành có bao nhiêu hạ lưu viết ra, cho dù anh có bao nhiêu tuổi, bao nhiêu tài hoa cũng chẳng có con đàn bà nào dũng cảm nhào tới, đơn giản vì “mĩ danh” sắc tình bệnh hoạn sẽ bám theo anh cả đời.”

Mạch Điển Thành liếm liếm đôi môi khô khốc, có lẽ bởi vì đã rất lâu hắn không bị ai uy hiếp rồi, lửa giận ngập tràn ban đầu biến thành dục hỏa không thể dập tắt, hắn nhìn xuống vòng eo thon nhỏ của Chung Diễn Nhiên, đôi chân gầy gầy, cùng ánh mắt cao ngạo tự cho là đúng trên mặt y, tất cả đều khơi dậy dục vọng cuồng liệt của hắn.

Hắn muốn Chung Diễm Nhiên nằm dưới người hắn dang rộng hai chân ra, muốn hắn đùa bỡn thân thể y đến khi phải òa khóc cầu xin tha thứ, càng muốn y tới lúc cao trào thì thất thần kiệt sức.

“Tôi muốn không nhiều lắm, chỉ cần một chút hưởng thụ.”

Ánh mắt tràn đầy nhục dục của hắn đảo quanh một vòng trên người y, Chung Diễm Nhiên rùng mình ớn lạnh, nhưng mà sau lưng lại cảm thấy mồ hôi nóng rực không chừng ứa ra, hắn biết mình rất đẹp, nhưng mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhục dục thản nhiên như vậy.

Ánh mắt Mạch Điển Thành không có chút gì kín đáo, mạch dù biết hắn vốn chẳng phải là người kín đáo gì, nhưng mà ánh mắt đó chính là dục vọng mãnh liệt trần trụi.

Trong cơ thể y bị ánh mắt trực tiếp này khơi dậy lửa nóng, thậm chí trên trán còn phủ một lớp mồ hôi mỏng, y không nói mình có cái gì thanh cao hay tinh khiết trắng trong không tì vết, nhưng mà y đúng là đối với chuyện này không có kinh nghiệm gì, y có rất nhiều người theo đuổi, bất quá những người này không thể khơi gợi cho y cảm giác quái dị như thế này.

“Anh cho rằng anh là ai, anh bảo tôi lên giường với anh, tôi liền phải ngoan ngoãn nghe lệnh sao?”

Bộ dáng y giương nanh múa vuốt trông rất đáng yêu, một người có trái tim mạnh mẽ đầy tự tôn, vậy thì dùng phương pháp khác kéo y xuống nước đi, Mạch Điển Thành chậm rãi nói: “Cậu sợ có thể nói một tiếng, tôi sẽ khoan hồng độ lượng mà bỏ qua con chuột nhắt nhát gan như cậu!”

Tất nhiên cái chữ “sợ” này có chỗ có tác dụng, Chung Diễm Nhiên trừng hai mắt, “Tôi tại sao phải sợ anh?”

Vẻ mặt tình sắc của Mạch Điển Thành, như là đã liếm khắp thân thể y, điều này làm cho Chung Diễm Nhiên cảm giác không vui, nhưng lại kích thích vô cùng.

“Cậu sợ dưới thân thể tôi, cậu sẽ rất có phản ứng.”

Người đàn ông này tự cao cũng nên có giới hạn chứ, Chung Diễm Nhiên lộ ra ánh mắt khinh thường, mà Mạch Điển Thành còn quăng ra một câu như châm dầu vào lửa: “Cậu nói muốn t*ng trùng tôi chỉ là cái cớ thôi, thật ra từ lâu cậu đã muốn cùng tôi lên giường rồi.”

“Khối thịt đó của anh không có hiếm hoi lắm đâu!” Chung Diễm Nhiên giận dữ nói, hắn mà cũng dám nói như vậy, Chung Diễm Nhiên y xinh đẹp vô cùng, là y chọn người khác, không phải người khác chọn được y.

“Vậy cậu có can đảm sao?”

“Chúng ta lập tức đến khách sạn ngay bây giờ!”

Chung Diễm Nhiên dùng vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa cao ngạo đứng dậy, bất quá cũng chỉ là cùng Mạch Điển Thành làm tình một lần nữa giống như lúc trước đã làm mà thôi, cái này thì tính là cái gì, hắn lần trước căn bản là không có làm cho y thoải mái.

Đối với hành động của y, Mạch Điển Thành chỉ nhướng một mắt lên, biết thành ý cười hết sức ghê người, như là câu trả lời của y nằm trong tính toán của hắn: “Vậy thì đi thôi.”

Y ngay lập tức có chút hối hận, cảm giác mình sập bẫy rồi, nhưng là lấy tự tôn cùng cao ngạo của y, bây giờ cũng chẳng có cách nào bỏ của chạy lấy người.

Hai người kéo nhau vào khách sạn gần đó, Mạch Điển Thành vừa vào phòng, liền tùy tiện vất giày lung tung, tiếp theo hắn nằm lăn ra giường vẻ mặt lười biếng, Chung Diễm Nhiên không thể chịu được nếu phải thân thiết với một kẻ người đầy mồ hôi.

“Tôi muốn phải tắm trước.”

“Tất nhiên.” Mạch Điển Thành không phản đối.

Y vào phòng tắm, đóng cánh cửa sau lưng lại, hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương làm cho y chán ghét cực độ, y thoạt nhìn vẻ mặt tái nhợt, như là con thỏ non nóng lòng bỏ chạy, không cẩn thận rơi vào bẫy của sói hoang, hoặc phải nói là, y thoạt nhìn trên dưới cứ như là gái nhà lành lần đầu tiên phát sinh quan hệ với đàn ông, không biết phải làm sao để không bị bối rối bất an.

Hừ, y mới không phải là người yếu ớt nhát gan như vậy.

Chung Diễm Nhiên dùng sức cởi mấy hột nút, chỉ cần nhẫn nại vài phút thôi, y có giấy phép bác sĩ, cũng có kiến thức y học, vì vậy ân ái bất quá cũng chỉ là quá trình cơ thể phát tiết mà thôi, phân thân bởi vì bị ma sát mà bị ép bắn tinh, bởi vì tuyến tiền liệt bị kích thích mà cảm thấy vui sướng — điều kiện đầu tiên chính là kĩ thuật của Mạch Điển Thành phải đủ cao minh, khi tiến vào sẽ không làm cho y đau đến mức phải kêu trời gọi đất.

Khi tay y chuyển xuống thân dưới muốn cởi quần ra, Mạch Điển Thành lại trong thời khắc này mò vào phòng tắm.

“Anh có biết cái gì gọi là lịch sự không? Trước khi vào phải gõ cửa!”

Y tức giận quát khẽ, như là Mạch Điển Thành phạm trúng tội ác tày trời, hắn căn bản chính là đồ hạ lưu bất lịch sự.

Mà Mạch Điển Thành không nhìn tới lời y nói, tự mình cởi bỏ quần áo, đứng dưới vòi hoa sen, làn nước phủ lên cơ thể khỏe mạnh đắc ý của hắn, hơi nóng dần dần tỏa ra đầy không gian không lớn lắm của phòng tắm, Mạch Điển Thành kéo y xuống dưới vòi hoa sen, khiến cho quần y cũng bị ướt, y phẫn hận lạnh mắt liếc hắn một cái, đúng là sở trường của tên khốn nạn mà.

Mạch Điển Thành cười ha ha, tiếng cười của hắn vang khắp phòng tắm. “Cậu ướt giống y chang con chó con.”

“Anh mới là con chó con.” Y gào lên đáp lại.

“Phải là con chó vừa to vừa nóng thì mới đúng.” Mạch Điển Thành nói thêm một câu, mập mờ đẩy thân dưới, thân dưới của hắn đã hở ra, bất quá y không hề có một chút kinh ngạc, lấy sắc đẹp tuyệt diễm của y, Mạch Điển Thành tất nhiên sẽ muốn y, chỉ bất quá tên đàn ông hạ lưu này căn bản không có giới hạn.

Chung Diễm Nhiên không tình nguyệt mà cỡi cái quần ướt đẫm ra, dù sao đợi lát nữa cũng sẽ bị Mạch Diễn Thành nhìn hết cả người, cho nên cũng chẳng phải mắc cỡ gì, nhưng mà sau khi cởi ra, ánh mắt của cái tên Mạch Điển Thành luôn nói lời hạ lưu kia lại chở nên chăm chú, rồi lại trở nên câm như hến, làm cho y thật muốn đấm đá hắn một trận ra trò.

“Có cái gì đẹp chứ?”

“Cậu rất đẹp!”

Chung Diễm Nhiên tuyệt đối không nghĩ tới Mạch Điển Thành lại có thể thành thật ca ngợi y như vậy, y ngẩng đầu lên, trên mặt bất động thanh sắc, từ trước đến giờ, sự xinh đẹp của y vốn luôn là mục tiêu làm cho mọi người chú ý.

Y không phải khoe khoang, nhưng mà y biết sự xinh đẹp của mình thuộc dạng cao ngất ngưỡng, mà những ngôn từ ca ngợi này nọ y đã sớm nghe tới phát chán, y sẽ không bị tên đàn ông thô thiển ngay cả hình dung từ cũng chẳng biết xài này khiến cho cảm động đâu.

“Dùng từ chán ngắc, ca ngợi một người xinh đẹp, chẳng lẽ anh không biết dùng từ hoa mĩ một chút để hình dung sao?”

Vẻ mặt không thú vị của y khơi dậy hứng thú của Mạch Điển Thành, hắn tắt nước nóng, lấy sữa tắm bắt đầu kì cọ cơ thể, một bên vẫn dò hỏi: “Ví dụ?”

Chung Diễm Nhiên khinh thường đưa ra ví dụ: “Ví dụ như cậu đẹp khiến cho trời đất trăng sao đều phải ảm đạm, tia nắng mặt trời diễm lệ nhất so ra cũng kém nụ cười mỉm của cậu, nếu như không có vẻ đẹp của cậu, thế giới này cho dù hoàn mĩ đến đâu cũng phải buồn bã thất sắc.”

“Ọc!” Phản ứng của Mạch Điển Thành chính là cười đến thiếu chút nữa thì văng nước miếng, nghiêng mắt nhìn thấy Chung Diễm Nhiên, khóe miệng lại cong thành nụ cười khiến kẻ khác chướng mắt, “Cậu thích như vậy sao?”

Chung Diễm Nhiên bực mình lấy tay gạt nước đọng trên mặt, “Ngay cả bộ dạng đàn ông cũng không có, không, không có cửa vào danh sách giới hạn của tôi đâu.”

Ánh mắt như săn mồi của Mạch Điển Thành hiện lên ý cười, “Thoạt nhìn cậu từng cân nhắc đến tôi?”

Hắn bóp méo ý của y, làm cho Chung Diễm Nhiên bực mình liếc hắn một cái, Mạch Điển Thành lại cười ha ha, “Cậu đẹp đến khiến sinh lí tôi kích động, như vậy là đủ rồi.”

Hạ lưu, trong lòng Chung Diễm Nhiên mắng hắn một câu. Y xoay người cầm chai sữa tắm, cũng chẳng muốn tranh cãi miệng lưỡi với Mạch Điển Thành nữa, dù sao không phải hôm nay y mới biết người đàn ông thô thiển hoang dã chẳng có phẩm chất gì, một người xuất thân từ cô nhi viện, mi có thể yêu cầu anh ta có bao nhiêu phẩm chất tốt.

Y vừa mới xoa sữa tắm thành bọt xong, bàn tay Mạch Điển Thành đã vươn đến, y muốn quay đầu đẩy hắn ra, Mạch Điển Thành đã ghé vào tai y nói nhỏ: “Cậu thơm quá.”

“Tôi với anh dùng cùng một loại sữa tắm, mùi hưởng phải giống nhau chứ.” Y nói châm chọc.

Không giống, đúng là không giống, mũi Mạch Điển Thành nghe được mùi thơm say lòng người, hắn nhẹ nhàng cắn lên vành tai Chung Diễm Nhiên, y cứng đờ, như là sợ hắn cắn thật.

Phản ứng ngây ngô như thế, làm cho nửa thân dưới của Mạch Điển Thành liền đứng thẳng lên, hai tay của hắn trượt xuống bụng y, thấm bọt sữa tắm, sau đó một tay chậm rãi tiến lên trên, một tay đi xuống, Chung Diễm Nhiên càng thêm cứng ngắc, giống như không biết phản ứng thế nào.

“Thả lỏng ra!”

“Tôi căn bản không có khẩn trương, toàn thân trên dưới đều rất thả lòng.”

Y ngay cả toàn thân cứng đờ, nhưng mà lời nói ra vẫn ngạo mạn ép người như cũ, đôi mắt đen láy lộ ra biểu tình chống cự như thú non đáng yêu vô cùng, điều này làm cho Mạch Điển Thành thiếu chút phì cười.

Tay phải hắn hướng lên trên, vuốt ve đầu nhũ nhỏ xinh của y, tay trái nắm xuống, y càng cứng đờ tới nghiêm trọng, Mạch Điển Thành êm ái nắm lấy phân thân đến giờ phút này còn chưa hề phản ứng của y, phản ứng như là mê muội của y đáng yêu cực điểm, tại sao một người lại có thể vừa cao ngạo lại vừa đáng yêu mê người như vậy.

“Đáng yêu quá.”

Hắn nhẹ thầm thì, Chung Diễm Nhiên biến sắc, tưởng rằng hắn đang cười chê kích cỡ của y, y rất không vui nói: “Có phải ai cũng như anh, anh là vượt qua bằng bằng chung, còn tôi là nằm trong số đông.”

Mạch Điển Thành nén cười, “Cảm ơn cậu đã khen của tôi rất lớn, nhưng tôi không phải nói cái này, tôi chỉ nói cậu đáng yêu thôi.”

Một bên khi nói tới “cái này” ngón tay hắn đã êm ái xoa nắn bộ vị của y một chút, Chung Diễm Nhiên dù sao cũng là thanh niên trẻ tuổi như ai, khi có người an ủi, cũng dần dần có cảm giác, y hô hấp nhanh hơn, miệng Mạch Điển Thành dời từ vành tai y đến khóe môi, hắn khẽ hôn một cái, dưới kĩ thuật cao siêu, làm cho trên trán Chung Diễm Nhiên ướt đẫm mồ hôi.

Dưới kĩ thuật hôn của hắn, không cần bất kì ngôn ngữ nào, Chung Diễm Nhiên khẽ hé mở đôi môi đỏ mọng, Mạch Điển Thành đem đầu lưỡng hung mãnh chui vào, chân y đã có chút bủn rủn, như là đạp trúng bông, mềm nhũn, nhẹ hẫng, nửa thân dưới càng có cảm giác cứng rắn, nhất là khi Mạch Điển Thành vuốt ve đúng lúc, làm cho y phát ra âm thanh thở dốc.

“Đừng hôn.”

Y bị hắn hôn đến đầu váng mắt hoa, muốn đưa tay đẩy hắn ra, nhưng tay cũng bủn rủn như chân, ngay khoảnh khắc này, Mạch Điển Thành bế lấy y, y hét nhẹ một tiếng, y cao hơn một mét bảy, chưa từng bị ai bế lấy y như vậy.

Mạch Điển Thành còn dùng chân đá văng cửa phòng tắm, một bên vẫn cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt y, như là đang trấn an cơn bất an của y, chỉ bất quá một giây sau lời hắn nói liền cho y biết hắn không phải đang trấn an y, hắn căn bản là tên đầu heo khốn nạn nhất trái đất.

“Cậu nặng quá. Phải giảm cân nha.”

Mạch Điển Thành lộ ra vẻ mặt cau mày, như là đang nói y nặng quá làm y bế thật không thoải mái, điều này làm cho Chung Diễm Nhiên thiếu chút nữa giận ngút trời, y vốn mảnh dẻ, nhưng so với phụ nữ, lấy thân hình cao hơn mét bảy của y, tất nhiên cũng chẳng thể nhẹ như phụ nữ, người này bế phụ nữ quen rồi, lại còn dám đem y ra so sánh sao.

Trạng thái đầu váng mắt hoa lúc nãy cũng chẳng còn, y dùng sức đấm vào ngực Mạch Điển Thành, tức giận hét lên: “Thả tôi xuống.”

“Vẻ mặt tức giận của cậu rất đáng yêu.”

“Tôi đây còn có thể cho anh xem tôi tức giận đến tột cùng thì có bao nhiêu đáng yêu.”

Chung Diễm Nhiên tức giận lại quăng một đấm ra, ngay giữa má phải Mạch Điển Thành, Mạch Điển Thành rốt cuộc ăn đau, đặt y xuống, lùi xuống hai bước, một đấm đó không hề nhẹ, hai mắt lãnh đạm của Chung Diễm Nhiên bắn ra sát ý nồng đậm, nếu bây giờ pháp luận cho phép y trong cuộc đời được giết một người, y nhất định sẽ lăng trì Mạch Điển Thành.

“Tên khốn nạn, chỉ bằng anh gieo rắt đứa con trong bụng tôi, là tôi dùng thủ đoạn hèn hạ để có đó! Thì tính sao? Cái đó căn bản không uy hiếp được địa vị của tôi, cũng không làm tôi lung lay đâu!”

“Ha ha ha —”

Người này hoàn toàn *** đứng đó cười sằng sặc, Chung Diễm Nhiên liếc hai mắt qua như muốn giết người, lập tức phát hiện ra bản thân đã phạm một sai lầm, thân dưới của Mạch Điển Thành ngay cả một cái khăn che lại cũng không có, cứ như vậy trần trụi, lại còn dựng đứng, Chung Diễm Nhiên dời tai mắt đi chỗ khác, nhưng lại không nhịn được hét lên the thé

“Che lại, anh là đồ biến thái, tưởng rằng của mình to thì có thể rêu rao khắp nơi sao?”

Mạch Điển Thành biến ba bước phóng lại còn hai bước chụp lấy tay y, y tức giận vùng vẫy thân người, Mạch Điển Thành ghé vào lỗ tai y cười nói: “Cậu thật dễ nổi giận, Diễm Nhiên.”

Gọi tên của y, lại còn lén liếm tai y, làm cho Chung Diễm Nhiên thiếu chút nữa thì nhũn cả eo, muốn hắn tỉnh lại, nhưng mà Mạch Điển Thành này căn bản là cầm thú không biết xấu hổ, lại còn vươn tay cầm lấy bộ vị ở phía trước của y.

“Anh là đồ cầm thú!”

Y cao giọng mắng, nhưng cuối câu lại run rẩy hẳn, bàn tay Mạch Điển Thành đã đi tới thân dưới trần trụi của y, y ra sức chống cự, nhưng lại làm cho Mạch Điển Thành cất tiếng cười khoái trá.

“Bộ dáng vùng vẫy của cậu đáng yêu quá.”

“Biến thái!”

Y nổi giận đùng đùng rít lên một tiếng, Mạch Điển Thành cúi đầu cắn lên hồng anh trước ngực y, y muốn túm tóc hắn, nhưng lại thở dốc kinh hãi, y cảm giác được khi hắn dùng lưỡi đùa bỡn đầu nhũ y, từng đợt kích thích kì lạ dâng lên làm y bủn rủn.

Trước là y còng Mạch Điển Thành lại, cho nên Mạch Điển Thành cơ hồ không có hôn lên người y, y không n ghĩ tới cơ thể của mình lại mẫn cảm như vậy, dưới nụ hôn của Mạch Điển Thành, cả người liền nhũn ra.

Mạch Điển Thành đắm say hôn cắn đầu nhũ hồng hồng của y, bên kia dùng ngón tay kẹp lấy chơi đùa, mãi đến khi nó cứng lại, đỏ hồng lên mới thôi.

Chỉ là khi hắn vuốt ve phân thân cùng túi da của y, cảm giác thoải mái kiểu này chạy thẳng lên tận đầu sinh ra một loại cảm thụ khó có thể hình dung, ngay cả y biết cái này bất quá chỉ là bởi vì nơi đó bị kích thích nên mới có khoái cảm như vậy, nhưng mà cảm giác toàn thân giống như muốn tan ra, y không biết phải hình dung như thế nào.

Y và hắn cùng nhau ngã nhào xuống giường, sau đó ngón tay Mạch Điển Thành lướt qua kẽ mông, êm ái vỗ về cửa vào mật động.

“Uhm… A!”

Khi cảm giác ngón tay rắn chắc vừa an ủi rồi chui vào trong nơi tư mật của y, Chung Diễm Nhiên ngửa cổ ra sau, người cong lại, cảm giác đau đớn khi bị khuếch trương, nương theo đó là khoái cảm bị kích thích, loại đau đớn này, làm cho nửa thân dưới vô lực lại khoái cảm, làm cho y chẳng còn tỉnh tái.

“Dang chân ra chút nữa.”

Mạch Điển Thành khàn khàn ra lệnh, hắn muốn trừng phạt y, ngón tay thứ hai của y cắm vào, nửa thân dưới của y đau đớn vô lực đem hai chân mở lớn ra, y không quá thoải mái nhắm chặt hai mắt, cái gì mà nói mình sẽ ở dưới người hắn có rất nhiều phản ứng chứ, căn bản là chuyện cười, y đau đến muốn nôn khan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.