Ngoan Ngoãn Nằm Trong Ngực Anh

Chương 1



Thẩm Âm Hòa ở trạm xe bus trên đường 30 chờ đã một tiếng, thời tiết rét đậm, thời tiết ở miền bắc đúng là có thể khiến người ta chết cóng. Cô cố gắng vùi toàn bộ khuôn mặt mình vào trong khăn choàng, chỉ để hở có hai con mắt.

Áo lông choàng giấu đi dáng người yểu điệu thướt tha của cô, chỉ thấy được đôi chân thẳng tắp tinh tế.

“Kít” một tiếng chói tai, một chiếc xe ô tô thể thao màu đỏ không biết ở đâu chui ra đỗ trước mặt. Hạ kính xuống, một gương mặt đẹp trai ngời ngời đập vào mắt cô, người đàn ông kéo mở cửa xe, dáng đi có chút kì lạ. Nhưng mà nếu không nhìn chăm chú thì cũng không nhận ra được.

“Ôi, thật có lỗi, để cô đợi lâu rồi.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng có thể thấy trong đôi măt đào hoa biết cười của hắn không có xíu xiu hối lỗi nào.

Thẩm Âm Hòa không hề chớp mắt nhìn hắn, chậm rãi đáp: “Không sao.”

Thái độ của hắn hôm nay tốt đột xuất khiến cô cảnh giác, bình thường hắn nói chuyện với cô rất độc miệng mà thái độ thì lúc nào cũng trong trạng thái ghét bỏ.

Lương Trì mặc một cái áo da hàng hiệu, ánh mắt khi nhìn người khác luôn chứa sự lạnh lùng, mười phần quý khí, tài trí hơn người.

Bông tuyết bay bay chầm chậm đáp xuống mặt mày Thẩm Âm Hòa, lạnh lẽo và sương mù kết lại thành tầng mỏng. Lương Trì tới gần cô, dùng ngón tay gạt đi bông tuyết vương trên long mi cô, hắn hơi nhếch môi cười, hỏi: “Có lạnh không?”

Thẩm Âm Hòa đột nhiên được đối xử tốt đâm ra sợ hãi, lắc đầu, “Không lạnh.”

Vốn dĩ Lương Trì cho rằng cô sẽ than lạnh, sau đó đó hắn sẽ khinh bỉ mà quăng vào mặt cô một câu: Lạnh chết cũng đáng!

Nhưng sự kiên cường của cô như lúc này lại khiến bao lời chế nhạo của hắn bị nuốt trở lại.

Lương Trì kéo hạ khóe miệng, đương nhiên chẳng vui vẻ gì rồi.

Thẩm Âm Hòa còn tưởng rằng hắn không tin lời mình nói, càng cố giải thích, “Em có mặc áo lông mà, không lạnh.”

“Xời, xấu chết đi được. Mẹ tôi chẳng bao giờ mặc mấy thứ đồ xấu thế này.” Lương Trì đối đãi nàng trước nay không có gì nhẫn nại, “Lên xe.”

Thẩm Âm Hòa lẳng lặng không tiếng động ngồi vào ghế phụ, trên xe lan tỏa mùi đàn hương nhàn nhạt. Cô quay đầu, đôi mắt to tròn nhìn hắn, cẩn thận nói: “Lương Trì, anh không thể lái xe được, hay là để em lái cho.”

Lương Trì rời khỏi vô lăng, ngón tay thon dài bóp chặt lấy cằm cô, ánh mắt sắc bén lướt qua lướt lại trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, cười thành tiếng: “Cô quan tâm sao?”

“Em quan tâm. Em là vị hôn thê của anh.”

“Fuck.”

Lương Trì đã hết kiên nhẫn buông cằm nàng ra, đạp mạnh xuống chân ga, chiếc xe ô tô thể thao xé gió lao vút trên đường.

Lương đại thiếu gia nửa đời xuôi gió xuôi nước, thế mà sau hai mươi tuổi lại liên tiếp gặp mấy chuyện đau đầu, mà chuyện khiến hắn bực mình nhất là “Vị hôn thê” không biết từ đâu chui ra.

Nếu mà nói tiếp thì đúng là quá khó tin luôn.

Mẹ của hắn là Triệu Uẩn Trác nói hắn cùng Thẩm Âm Hòa đã được đính ước từ nhỏ, nhà kia có ơn với Triệu Uẩn Trác nên bà không thể vong ân phụ nghĩa.

Khi Lương Trì lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Âm Hòa là lúc cô mới mười bảy tuổi, người thì gày như cây giá đỗ, mặc đồ thì xấu, sắc mặt lại vàng. Thật sự chẳng liên quan gì đến hai chữ “Xinh đẹp” trong lời mẹ hắn.

Khi đó, hắn thấy mình như gặp phải kiếp nạn, tính tình trở nên thô bạo, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt.

Mà điều khiến hắn ghét nhất chính là ánh mắt Thẩm Âm Hòa nhìn hắn. Mẹ nó, vừa trần trụi, nóng bỏng lại không chút ý tứ. Chẳng khác gì mấy đứa con gái trước đây luôn sống chết quấn lấy hắn, ngay lập tức lông mà của hắn nhắn lại đến thành ngọn núi nhỏ, trong lòng âm thầm mắng mấy câu.

Hắn, Lương Trì, từ nhỏ đã được gọi là Lương gia đại thiếu gia, từng đoạt được hạng nhất trong kì thi vào đội đặc chủng trong quân đội, nói hắn là thiên chi kiêu tử[1] cũng chưa đủ. Hắn như thế thì sao có thể để Thẩm Âm Hòa lọt vào mắt đây?

“Lương Trì, anh dừng xe đi.”

“Tôi chỉ bị mất có một chân, không phải cụt cả hai chân, cô kêu to làm cái gì hả?”

“Em lo cho anh.”

“Lo cho tôi thì ngậm miệng vào, còn kêu nữa là tôi dán miệng cô vào đấy.”

Chân trái của Lương Trì là chân giả, lúc đầu thì con chưa quen nhưng hiện tại đã thích ứng được rồi. Nhưng mà cho dù vậy hắn vẫn không thể không rời khỏi cảnh đội.

Từ đó trở đi tâm tình của hắn trở nên bất ổn.

Cứ hễ mở miệng ra là nói mấy lời độc địa.

Xe lao về phía biệt thự Lương gia, khi dừng lại ở cửa nhà Lương Trì bỗng nhiên chủ động nói chuyện với cô.

“Thẩm Âm Hòa.” Hắn luôn thích gọi cả họ cả tên cô.

“Em đây.”

“Lát nữa gặp mẹ tôi, cái gì nên nói cái gì không nên nói, trong lòng cô tự hiểu rõ rồi đúng không?”

Xe tắt máy, đỗ ở trước cổng biệt thự.

“Em không hiểu.”

“Làm ơn lần sau ra ngoài có thể mang theo nào không? Bất kể mẹ tôi có nói gì đi nữa, cô chỉ cần gật đầu nói vâng vâng vâng là được, cứ theo ý bà ấy.” Lương Trì nói xong mới quay lại nhìn cô.

Cô bây giờ đã hai mươi tuổi, ngũ quan rõ nét, màu da trắng nõn, nói tóm lại đã đẹp hơn trước kia rồi.

Còn dáng người thì… Chậc chậc hai tiếng, mẹ kiếp, mặc cũng kín thật, chẳng thấy gì hết.

“Được.”

Lương Trì xuống xe trước, còn rất lịch sự đi vòng sang bên kia giúp Thẩm Âm Hòa mở cửa xe, ngoài cười nhưng trong không cười, “Đi thôi, Tiểu Hòa hòa.”

Nếu không phải là vì mẹ, hắn sẽ không bao giờ đồng ý tiếp xúc với Thẩm Âm Hòa.

Thẩm Âm Hòa đỏ mắt, ôm lấy cánh tay hắn, đi theo hắn vào nhà.

Triệu Uẩn Trác đang ở trong phòng khách, nhìn thấy hai người bọn họ vội buông quyển sách trong tay ra, đứng dậy cười nói: “Đã về rồi.”

“Vâng.”

“Tiểu Hòa, con lại đây để ta xem nào. Chỉ có mấy tuần không gặp sao ta thấy con gầy đi thế này.” Triệu Uẩn Trác vẫy tay với nàng.

Nàng có chút luyến tiếc buông khuỷu tay Lương Trì ra, đi đến bên cạnh Triệu Uẩn Trác, nghĩ đến những lời hắn mới dặn dò mình, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng: “Vâng.”

Lương Trì cố nhịn không nổi giận, ngầm mắng cô đúng là heo.

Không, heo còn thông minh hơn cô.

Đã ngu ngốc rồi lại còn không có mắt nhìn.

Triệu Uẩn Trác sửng sốt, lập tức quắc mắt nhìn cậu con trai cả của mình nãy giờ vẫn đứng bất động, “Nhất định là do nó không chăm sóc tốt cho con rồi.”

“Vâng.”

Lương Trì muốn cắm vào tai mình mấy cái lông vũ quá, hắn thật sự nghi ngờ liệu có phải Thẩm Âm Hòa đang cố tình chính hắn hay không.

Hắn bước hai ba bước về phía trước, kéo cô vào trong lòng mình, cười hì hì nói với mẹ: “Gần đây con bận quá nên không quan tâm được cô ấy, mẹ, mẹ yên tâm đi, sau này con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Đằng sau mỗi câu là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Thẩm Âm Hòa tin là thật, ngẩng mặt lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, “Thật sao?”

Lương Trì quay đầu đi, môi mỏng ghé sát bên tai cô, người ngoài nhìn vào thì thấy có vẻ rất thân mật, hắn thổi khí vào tai cô, “Đừng có mơ.” Hắn nhếch môi cười khẽ, “Đi vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh đi.”

Thẩm Âm Hòa im lặng một lúc lâu, sau đó gọi hắn, “Lương Trì.”

Hắn hơi hoảng hốt, “Nói.”

“Anh còn như vậy nữa em sẽ tức giận đấy, nói cho anh biết, em rất khó dỗ.”

Lương Trì đẩy mạnh cô ra, “Điên à! Ai thèm dỗ cô!”

Cô nhìn phản ứng quá khích của hắn thì kết luận một câu, chính là thẹn quá hóa giận.

Thẩm Âm Hòa vẫn luôn kiên định cho rằng những điều mà Lương Trì thể hiện ra với cô đều trái với lòng mình, đúng là người kì lạ.

Trong mắt Triệu Uẩn Trác thì hai đứa nhóc kia đang liếc mắt đưa tình, không có gì phải lo. Bà vỗ nhẹ xuống đầu Lương Trì, “Nhường nhịn Tiểu Hòa một chút.”

“Con không ném cô ta ra ngoài đường đã là nhường cô ta lắm rồi.” Hắn khẽ lẩm bẩm.

Mẹ Lương không nghe rõ, “Con nói cái gì?”

“Mẹ, mẹ nói rất đúng.”

“Rồi, vào ăn cơm chiều đi.”

Triệu Uẩn Trác tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn, rau thịt kết hợp, dinh dưỡng phong phú, còn cố ý hấp thêm mấy con cua lớn.

Bà gắp cho Thẩm Âm Hòa một con, “Tiểu Hòa, cua này là của bạn chú con tặng, mùi vị không tệ. Con ăn thử đi.”

“Cám ơn dì ạ.”

Thẩm Âm Hòa gia thế không tốt lắm, bố cô năm xưa bị tai nạn qua đời, sau đó mẹ cũng tái giá. Từ nhỏ cô vẫn luôn được bà nội nuôi lớn.

Cô chưa ăn bao giờ, nhìn con cua trong khay, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Lương Trì nhìn ngứa mắt, “Đưa đây, ăn cũng không biết ăn, chịu thua đấy.”

Triệu Uẩn Trác gõ lên trán hắn, “Nói năng cái kiểu gì vậy?”

Thấy cô không phản ứng gì, hắn đưa tay cầm lấy bát của cô về, thay cô bóc cua, “Ăn.”

Thẩm Âm Hòa lập tức mặt mày hớn hở, trong mắt tràn ngập sự ngọt ngào không che đậy: “Cám ơn.”

Sau khi ăn xong, cô liếm liếm khóe miệng. Vừa mới mở miệng, còn chưa lên tiếng, Lương Trì đã biết cô muốn nói gì, hắn trừng mắt nhìn cô, “Không thể, không bao giờ, đừng mơ.”

Lương Trì anh có thể bóc thêm cho em một con nữa không…

Thẩm Âm Hòa nuốt nuốt nước miếng, “Oh.”

Lúc này bộ dạng của cô đáng thương y như cún con bị chủ bỏ rơi, vô tình khiến người ta cảm thấy muốn yêu thương.

Trong đáy mắt Lương Trì hiện lên sự mỉa mai, nhưng tay lại vẫn giúp cô bóc cua. Bóc xong lại còn trực tiếp bỏ vào trong bát cho người ta, hắn nói với chính mình, không phải là hắn muốn như vậy mà là hắn nể mặt mẹ.

Nếu không có mẹ ở đây, ai thèm quan tâm cô ta?

Ừ, chính là như vậy.

“Mẹ, khi nào thì Lương Tự trở về?”

“Tuần sau nó mới về nhà, trường của nó cho nghỉ muộn. Đến lúc đó con ra sân bay đón em nhé.”

Lương Trì thờ ơ nói: “Vâng.”

Thật ra hai anh em không hợp nhau lắm, ở trước mặt cha mẹ thì vẫn tỏ ra là anh tốt em ngoan nhưng cả hai vẫn luôn ngấm ngầm muốn đánh nhau một trận.

Lương Tự chửi anh cậu là, chết đi đồ tàn phế cụt chân.

Lương Trì mắng em hắn là, chết đi đồ biến thái tâm cơ như chó.

Suốt thời gian qua tương ái tương sát không ngừng.

Đêm nay, Lương Trì bị bắt ở lại qua đêm ở nhà cũ.

Vừa mới tắm rửa xong ở trong nhà tắm đi ra, đã thấy Thẩm Âm Hòa mặc váy ngủ ngồi ở bên giường hắn.

Váy ngủ trễ ngực, đồi núi trắng noãn cao ngất không tránh được khiến hắn chú ý. Một vòng eo nhỏ có thể vừa tay ôm, đôi chân thon dài tinh tế, mỗi một tấc đều lọt vào trong mắt hắn.

Hắn nhắm mắt, “Ai cho cô vào? Đi ra.”

“Dì nói em ngủ ở đây.”

“Sao cô lại nghe lời mẹ tôi quá vậy?” Hắn chế giễu cô.

“Lúc trước là anh bảo em nghe lời dì.”

“….”

Lương Trì đẩy lên vai nàng, lấy người nàng làm điểm tựa, ở trước mặt nàng không cần kiêng kị gì tháo chân giả ra, nhìn chân trai thực sự rất đáng sợ.

“Đi ra.” Hắn lạnh lùng nói.

Thẩm Âm Hòa cố chấp đứng nguyên tại chỗ, “Em giúp anh mát xa.”

Lương Trì không hiểu sao thấy rất phiền, cầm chân giả giơ lên, “Không cút có tin tôi đánh cô không.”

Hắn ở trước mắt người khác luôn tỏ ra lễ độ hoặc giữ khuôn mặt lạnh lùng, chưa bao giờ có thái độ xấu như vậy. Nhưng mà đối với cô, hắn luôn không thể khống chế tật xấu này của bản thân.

Thẩm Âm Hòa nói: “Lương Trì, cũng sẽ chỉ có mình em chiều anh như vậy.”

Sau khi cửa đóng lại, cả phòng yên ắng.

Lương Trì dùng chăn cuốn chặt mình như tổ kén, lăn qua lộn lại mấy vòng vẫn không ngủ được. Hình ảnh cô mắt đỏ hồng đi ra cứ chiếm giữ ở trong đầu hắn không sao xóa đi được, hắn đột nhiên từ trên giường bật dậy, vò đầu, “Fuck!”

Hắn đúng là gặp quỷ thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.