Bên ngoài bầu trời không biết khi nào bắt đầu có tuyết rơi, mềm mềm trắng trắng phủ cả một lớp.
Thẩm Âm Hòa đứng ở dưới mái hiên nhìn không chớp mắt một lúc lâu, năm ngoái khi mừng năm mới cũng dưới tuyết. Triệu Uẩn Trác sai Lương Trì đón cô về Lương gia mừng năm mới, hắn không tới mà bắt Lương Tự đến đón cô.
Cô bước từ trên xe xuống, ngước mắt đã thấy hắn đứng ở ban công biệt thự.
Lương Trì mặc một chiếc áo lông màu đơn sơ sài, hai tay nhét vào túi từ trên cao nhìn xuống cô. Đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô, sau đó ước lượng quả cầu tuyết trong tay rồi ném xuống phía cô. Hình như hắn còn nói câu gì đó nhưng cô đứng ở xa nên không nghe thấy.
Cô mặc rất dày, quả cầu tuyết đập vào người không đau. Chẳng qua là bị dọa giật mình ngã ngồi xuống nền tuyết, vẫn là Lương Tự đỡ cô dậy.
Thu hồi lại suy nghĩ, Thẩm Âm Hòa kéo khăn quàng cổ lên, vẫy tay ngăn lại một xe taxi.
Mí mắt nặng trịch, nhưng nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe lại ngủ không được. Trái tim vẫn còn chưa đủ mạnh mẽ, vẫn thường dễ dàng bị những lời nói của Lương Trì làm tổn thương.
Cô luôn tự nhủ với bản thân, người đàn ông đó chỉ mạnh miệng thôi. Nhưng có lẽ cô đang tự lừa dối chính mình.
Ba bốn năm nay, Lương Trì cho đến bây giờ chưa từng dùng vẻ mặt ôn hòa đối xử với cô. Triệu Uẩn Trác từ những ngày đầu đã muốn bồi dưỡng tình cảm hai người bọn họ, khi đó cô vẫn còn đi học, mỗi cuối tuần Lương Trì theo lời mẹ dẫn cô đi chơi.
Mới đầu hắn còn một chút kiên nhẫn, nhưng sau này để cô lại một mình rồi lái xe biến mất.
Xe taxi dừng ở cổng tiểu khu, Thẩm Âm Hòa xuống xe bị bước hụt, cả người mềm nhũn. Kiên cường chịu đựng dùng hết sức lực mò được lên tầng năm, vừa mở cửa ra đã đi thẳng vào phòng ngủ, lên giường dùng chăn bọc kín mình lại. Hưởng thụ hương vị quen thuộc của nhà mình rồi mới từ từ đi vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ này lại không hề ngon.
Cô mơ mấy giấc mơ kì lạ.
Trong mơ, lần đầu tiên Triệu Uẩn Trác dẫn cô về Lương gia, chỉ vào khung ảnh trên giá sách, trong ảnh chụp là một chàng trai mặc trang phục huấn luyện màu đen, ánh nắng tươi sáng, nụ cười rực rỡ. Anh đội mũ giáp, màu da so với người bình thường đen hơn một chút, phối hợp với khuôn mặt thanh tú lại khiến cho người nhìn có cảm giác oai phong.
Cô dè dặt cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào bức hình rồi lại vội rụt tay lại, nắm ngón tay nắm chặt lại, cả khuôn mặt cũng ửng hồng.
Hình ảnh lại chuyển, ánh mặt trời ngày hè chói chang chiếu vào khiến cô không mở nổi mắt. Cô mặc đồng phục chạy như bay trên đường, chiếc váy màu lam bị gió thổi tung bay, trên trán ứa ra mồ hôi, nhưng cả người lại lạnh như băng.
Cô chạy đến cửa phòng giải phẫu, thở hổn hển. Bác sĩ đưa giấy thông báo bệnh tình nguy kịch cho Lương Tự, để cậu quyết định.
Lương Tự nắm chặt mảnh giấy mỏng manh kia, sắc mặt bối rối. Bọn họ đều biết, quyết định này tàn nhẫn biết bao nhiêu.
Cô quỳ xuống dưới đất, nước mắt không khách khí rơi xuống. Cô vừa gạt nước mắt vừa nói: “Lương Tự, tôi xin cậu, ký tên đi.”
Lương Tự nhỏ hơn cô một tuổi, cậu nói: “Chị Tiểu Hòa, anh trai em sẽ không muốn sống như vậy đâu.”
Thẩm Âm Hòa khóc nức nở, “Tôi biết, nhưng tính mạng của anh ấy quan trọng hơn. Cậu mau kí tên đi, đừng chần chừ nữa.”
Lương Trì vốn là người sống rất phô trương, hắn là một chàng trai luôn hăm hở tràn đầy năng lượng.
Cuối cùng vì để giữ lại tính mạng chỉ có thể thay cái chân trái của hắn bằng chân giả, Lương Tự bị Lương Trì từ trong phòng bệnh đánh đuổi ra ngoài, trên tủ đầu giường có cái gì đập được ném được thì hắn đã ném hết đập hết về phía em trai mình.
Hắn trút hết tất cả sự tức giận của bản thân lên người Lương Tự.
Thẩm Âm Hòa cách một cửa nghe thấy những tiếng vang kinh thiên động địa trong phòng, lau sạch sẽ nước mắt, cố gắng nở nụ cười đẩy cửa xông vào.
Lương Trì vừa nhìn thấy cô thì câu đầu tiên là “Cút”.
Cô nói: “Anh đừng đánh em trai anh, là em cầu xin cậu ấy ký tên.”
Lương Trì hai mắt đỏ rực, tựa như nhuốm máu, cắn răng nói: “Cút.”
Hắn cần phải khổ sở kiềm chế lắm mới không đối xử với cô như với Lương Tự.
Giấc mơ này quá đau khổ, Thẩm Âm Hòa gắng sức để mở mắt ra, muốn thoát ra khỏi câu chuyện cũ này.
Khi tỉnh dậy đã tới hoàng hôn. Ánh chiều tà mờ nhạt vương lại phía trời xa, từng tầng từng tầng xếp đan xen lại với nhau, tuy lộn xộn nhưng hòa hợp vô cùng.
Tóc Thẩm Âm Hòa bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, trên người cũng dính dớp, đổ không ít mồ hôi. Cô vào nhà tắm tắm nước nóng cho tỉnh người, sau đó thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Cô muốn đến bệnh viện thăm bà nội.
Bà nội cô sức khỏe không ổn lắm, năm ngoái đã phải vào bệnh viện ở. Vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt, nhưng mà cũng may không chuyển biến xấu.
Tuyết rơi lúc chiều bây giờ đã ngừng lại, thế gian như được bao lại bởi một lớp tuyết đến ngay cả trên dây điện cũng được phủ lên một lớp tuyết trắng mỏng.
Thẩm Âm Hòa mua bơ sầu riêng mà bà nội thích ăn nhất rồi ngay lập tức lên tàu điện ngầm tới bệnh viện.
Lúc cô đến, bà nội Thẩm đã ngủ say. Hộ lý nói mấy mấy hôm nay tinh thần của bà không tốt lắm, cứ hễ ăn xong một lát là lại ngủ.
Thẩm Âm Hòa ngồi một lát ở trong phòng bệnh, không lâu sau bác sĩ kiểm tra phòng đi vào.
Tuần nào cô cũng đến bệnh viện, chẳng bảo lâu đã quen với bác sĩ chữa chính, hôm nay vừa đúng dịp tới phiên anh ta kiểm tra phòng. Thấy Thẩm Âm Hòa, anh tỏ ra kinh ngạc nhưng rồi ngay lập tức trở lại thái độ bình thường, gật đầu với cô, “Tiểu Hòa, đã lâu không gặp.”
Thẩm Âm Hòa cười cười, “Đúng vậy.”
Từ Kha Nhiên hào hoa phong nhã, trong túi áo blouse trắng cài cây bút máy màu đen, cầm trên tay bệnh án, dưới mắt kính là đôi mắt dịu dàng đến lạ kì, anh nói: “Đợi anh kiểm tra phòng xong rồi em đến phòng làm việc của anh một chút, chúng ta trao đổi về bệnh tình của bà nội em.”
Cô vội vàng nói được.
Từ Kha Nhiên hỏi tình trạng bệnh của một bệnh nhân khác trong phòng, xong khi ghi lại đầy đủ thì đi ra ngoài. Chẳng bao lâu cửa phòng lại bật mở, anh đứng ở cạnh cửa, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, bất đắc dĩ nói: “Quên nói cho em, đây là phòng cuối cùng anh kiểm tra hôm nay.”
Thẩm Âm Hòa chần chờ một lát rồi mới đáp lại, “Em đến luôn đây.”
Dọc hành lang, vài hộ lý chào hỏi nồng nhiệt Từ Kha Nhiên. Anh ta tuổi còn trẻ, tướng mạo lại xuất chúng, các cô gái không động lòng mới lạ. Huống hồ, năng lực làm việc của anh mọi người đều công nhận.
Đến văn phòng, chuyện đầu tiên Từ Kha Nhiên làm chính là uống nước.Khi kiểm tra phòng phải nói rất nhiều, yết hầu đã khát khô rồi, phải rót đến nửa cốc nước mới giảm bớt tình trạng miệng khô lưỡi khô.
“Ngồi đi.”
“Từ bác sĩ, sức khỏe bà nội em ổn không?” Thẩm Âm Hòa dè dặt cẩn trọng hỏi, sợ sẽ nhận được câu trả lời ngoài ý muốn.
Từ Kha Nhiên từ trong ngăn kéo lấy bệnh án ra, nhìn rồi nói: “Bệnh tình đang dần chuyển biến tốt, nếu như tình trạng như hiện tại cứ liên tục phát triển thế này thì đại khái là hơn tháng nữa là bà nội em có thể xuất viện.”
“Vậy là quá tốt rồi.” Thẩm Âm Hòa như được thả từ trên không xuống đất, “Bác sĩ Từ, cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Đừng cảm ơn anh.” Từ Kha Nhiên ngước mắt nhìn cô, cô bé này lớn lên thật xinh đẹp. Khi cười tươi thật ngọt ngào, lấy lại tinh thần, anh nói tiếp: “Nếu anh nhớ không nhầm thì năm nay em mới có 21 tuổi nhỉ? Còn nhỏ tuổi thế này mà đã gánh vác mọi chuyện, rất giỏi.”
Đã hơn một năm trôi qua, chi phí lớn nhỏ ít nhất cũng mấy chục vạn.
“Là do y thuật của mọi người giỏi.”
“Tiểu Hòa, mấy hôm trước anh thấy em trên tivi, diễn không tệ nhé.”
Lúc Từ Kha Nhiên xem tivi cùng mẹ, vô tình nhận ra cô diễn một vai phụ nhỏ tuy cảnh quay không xuất hiện nhiều, nhưng là trang điểm thật sự rất xuất sắc.
Thẩm Âm Hòa xấu hổ ngại ngùng, thật sự đúng là có chút ngượng ngùng.
Từ Kha Nhiên lớn hơn cô khoảng mười tuổi, vừa qua tuổi “nhi lập”[1]. So ra thì kể cả để cô gọi một tiếng chú cũng được, không nên trêu đùa cô như vậy chứ.
[1] Ở đây là trong câu “Tam thập nhi lập” có nghĩa là 30 tuổi mới tự lập, dựng nên sự nghiệp cho mình.
Hắn đứng dậy, ở trước mặt cô cởi chiếc áo blouse trắng, vô cùng chủ động, “Khó khăn lắm mới gặp được một lần, anh mới em ăn tối.”
Thẩm Âm Hòa tối nay cũng không bận gì, suy tư một chút rồi lên tiếng đồng ý: “Vâng.”
*
Lương Trì đứng cách phía xa nhìn chằm chằm hai người ở đầu hành lang bên kia, nam cao lớn nữ bé nhỏ, đi cạnh nhau vừa nói vừa cười. Vừa mới liếc mắt nhìn một cái hắn đã thấy không nhịn nổi.
“Mẹ nó.” Hắn chửi thầm, xung quanh cũng không có ai khác, chẳng biết hắn đang mắng ai.
Lương Trì hàng tháng đều phải đến bệnh viện, để bác sĩ chuyên trị kiểm tra miệng vết thương có bị xước da nhiễm trùng không, còn phải đi đến phòng phục hồi chức năng với bác sĩ.
Dù đã đeo chân giả nhiều năm rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy đau.
Lúc này ống quần trái của Lương Trì trống không, chẳng có gì cả. Sau khi bác sĩ lau dọn sạch sẽ cho hắn xong, hắn nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh định hút điếu thuốc giải sầu.
Hắn rất ghét bệnh viện, mỗi lần sau khi từ bệnh viện về thì tinh thần đều rất tồi tệ.
Lương Trì chống gậy, khập khiễng đi về phía hai người.
“Ấy, khéo thế.”
Thẩm Âm Hòa dừng bước, có chút ngạc nhiên, không ngĩ rằng sẽ gặp hắn ở đây.
Trước kia mỗi lần đến bệnh viện chăm sóc bà nội, cô vẫn luôn cố ý lượn lờ trước cửa khoa phục hồi chức năng nhưng chưa bao giờ gặp.
“Anh cũng ở đây à, chân còn đau không?” Thẩm Âm Hòa cứ như là ngựa đứt cương lao đến bên cạnh hắn, vội vàng đỡ lấy.
Lương Trì không đáp, hắn hất cằm về phía Từ Kha Nhiên, hỏi: “Vị này là?”
Từ Kha Nhiên tác phong nhanh nhẹn, vờ như không nghe thấy ác ý trong giọng hắn, “Tôi họ Từ.”
Nói họ, không nói tên, hiển nhiên là tỏ rõ ý không muốn kết giao bạn bè với hắn.
“Ồ.” Lương Trì cũng tỏ ra lạnh lùng không kém.
“Lương Trì, anh ấy là bác sĩ ở đây. Y thuật tốt lắm” Thẩm Âm Hòa giới thiệu xong, rồi cau mày nhìn hắn, giọng nói có chút tức giận, “Có phải anh đang làm trị liệu phục hồi một nửa đã chạy ra đây rồi không? Lương Trì anh phải hiểu chuyện một chút chứ?”
Hắn là bệnh nhân khiến các bác sĩ đau đầu nhất, lúc nào cũng không chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Lương Trì đẩy mạnh cô ra, quán tính quá lớn khiến hắn lùi về sau mấy bước thiếu chút nữa là đứng không vững, “Liên quan rắm gì đến cô.”
Từ Kha Nhiên không quen với tính xấu của hắn, đi lên cầm lấy cổ tay Thẩm Âm Hòa, “Tôi đưa cô ấy đi ăn cơm tối trước đây.”
“Tạm biệt không tiễn.” Hắn cười nhạo.
Thẩm Âm Hòa nhẹ nhàng vung tay ra khỏi Từ Kha Nhiên, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Cô tha thiết mong chờ nhìn hắn, xem ra có chút đáng thương.
Lương Trì vừa tức vừa cảm thấy buồn cười, về phần bản thân đang giận cái gì, hắn cũng không nghĩ ra. Hắn nói mấy câu không khách khí, “Đi đi, cái bộ dạng này của cô cứ làm như là tôi sẽ ghen hay sao? Lại hiểu lầm nữa rồi, tự cho mình chiếm vị trí quan trọng trong lòng tôi ư.”
Từ Kha Nhiên lắc đầu không nói, người đàn ông này quả thật ngây thơ quá, rồi sẽ có ngày phải nếm mùi đau khổ.
“Anh nghe lời bác sĩ, làm trị liệu thật tốt. Em đi, cho đỡ chướng mắt anh.” Thẩm Âm Hòa nhàn nhạt mở miệng nói.
*
Chờ hai người biến mất khỏi tầm mắt của Lương Trì, nụ cười cà lơ phất phơ của hắn chợt tắt, giơ tay đập mạnh cây gậy vào tường, ánh mắt tàn nhẫn, thở hổn hển.
Gỗ nam thượng hạng bị đạp bằng lực cực lớn, gãy làm hai.
Lương Trì đứng bằng một chân. Dưới dẫn bỗng mềm nhũn, ngã xuống đất, hắn không thấy ai ở hành lang nữa, nổi giận gầm lên một câu, “Mẹ nó, thật sự dám đi theo gã đàn ông lạ kia.”