Trên đài lại một lần nữa tiếp tục tranh đấu, nguyên nhân là một kiện đồ vật do chính Dung đại chưởng quỹ đức cao vọng trọng đem đến.
” Đây là chính phẩm.”
Trương Nguyệt Lãng hai tay cầm lấy kiện đồ vật trân quý kia, xem xét một lúc lâu mới để xuống, đôi mày kiếm ôn hòa lộ ra vẻ anh khí khẽ giãn ra:
” Bên ngoài được làm bằng gỗ tử đàn, khảm ngọc ở giữa, bốn phía xung quanh chạm trổ Phật Tổ, Quan Âm cùng với hình các Phật Gia Bát Bảo, có thể thấy được vật ấy là vật trong hoàng thất nên mới có thể được trang trí tinh xảo đến như vậy. ”
Hắn tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng đã đứng trong hàng ngũ thập đại giám thưởng Thanh Dật Các, tài năng ngoạn vật và danh tiếng đều được mọi người biết đến và công nhận. Ngay cả Dung đại chưởng quỹ cũng không dám xem thường người thanh niên trước mắt này, nhướng cặp lông mày hoa râm lên:
” Là chính phẩm thì đó là điều không thể nghi ngờ rồi, năm đó ta phải dùng một số tiền lớn để mua Tú sách (1) này từ tay một người qua đường vô danh, vừa nhìn qua thì đã biết đó là thứ tốt, bất quá mặt trên của tú sách này cũng không lưu lại bất cứ ấn ký gì, không biết được chân chính là người nào làm….. aiz`, nghĩ mãi cũng không thể suy đoán được a. Hai vị thế chất đối với việc này có cao kiến gì không?”.
Liếc nhìn qua hai người tiểu bối trước mắt đang liên tục bộc lộ tài năng tại cuộc so tài ngoạn vật lão hỏi.
Ngoạn vật giới từ trước tới nay luôn coi trọng kinh nghiệm, nhưng việc giám thưởng chính xác mới là điều trọng yếu nhất.
Với sự hiểu biết của lão thì không khó để nhìn ra, sau này trong giới ngoạn vật, hai người môn hạ trẻ tuổi của Mạc Thiên Cơ đại sư đây chắc chắn sẽ đứng ở vị trí cao hơn người.
Trương Nguyệt Lãng thân là truyền nhân của Thanh Dật Các, đó là điều tất nhiên sẽ xảy ra rồi.
Nhưng đúng là cũng không ai nghĩ đến Thụy Thanh, chỉ dựa vào ba năm học mà có thể xuất ra được cặp tuệ nhãn tài năng ngoạn vật. Phải biết rằng, nghề giám thưởng trân vật này cũng cần phải bỏ rất nhiều thời gian và tâm tư công sức mới có thể học thành tài, không phải chỉ cần có tiền là có thể làm được.
Thụy Thanh thoải mái ngồi trên ghế, nhẹ nhàng vuốt qua trân phẩm cần giám định, đôi mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại, đồng tử không tiếng động tự co lại một chút, khóe môi mê hoặc lòng người khẽ phát ra tiếng cười yếu ớt:
” Theo ta thấy vật này có thể là từ Nguyên Đại(2).”
” Thụy Thanh công tử rất chắc chắn ư?” Trương Nguyệt Lãng nghiêm túc nói.
Vị công tử của Thanh Dật Các này lớn lên thật anh tuấn, mặt mày phấn khới, đôi mắt tựa như vì sao sáng ngời. Xuất thân từ Thanh Dật Các, niên kỷ cũng không lớn, phong thái trầm tĩnh cùng với khí chất thong dong cùng tồn tại trên người, thực dễ dàng khiến cho người khác có cảm tình thân thiện với hắn.
So với hắn, người huynh đệ đồng môn Thụy Thanh kia ngũ quan lại càng thêm tinh xảo, mi, mắt, mũi, môi, nhìn qua như được họa nên nhưng tựa như cũng không phải, tất cả kết hợp lại cùng một chỗ tạo nên một vị mỹ nam tử hoàn mỹ, thêm vào đó là thân hình cao cao thon dài càng khiến lộ ra vẻ ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng.
Vì tướng mạo này khiến cho nhiều người lơ là cảnh giác, người bình thường khi gặp Thụy Thanh sẽ không ai nghĩ đến tâm tư tinh minh lợi hại của hắn mà sẽ bị khí tức nhàn hạ ẩn dật hấp dẫn.
Kỳ thật, dù cho con báo hoa xinh đẹp có lười nhác ngủ gục trong bụi cỏ, thì cũng không nên tùy tiện mà tới gần.
” Không tồi, ta chắc chắn nó là Nguyên Đại vật.”
” Tại sao lại chắc chắn như vậy?”
Trương Nguyệt Lãng đem đồ vật kia lại gần, nhìn kỹ một phen, cân nhắc nói:
” Ta thấy phía trên chạm hình Phật tượng, năng lực tạo hình quả là cao siêu khiến kẻ khác phải tán dương, ca ngợi vô cùng. Nguyên Đại loạn lạc, bậc thầy thêu thùa cũng ít thấy, mà Phật học ở Nguyên Đại cũng không hưng thịnh, như vậy trân tuyệt chi phẩm Phật tượng này khó có thể xuất phát từ thời đó.”
Thụy Thanh đem ánh mắt nhẹ nhàng một bên nhìn hắn, đôi con ngươi lãnh đạm khẽ đảo:
” Nga? Như vậy Trương công tử cảm thấy vật ấy xuất ra từ thời đại nào?”
” Phương pháp thêu ở mặt trên cùng với phương pháp ở triều đại Nam Tống có chín phần tương tự, châm pháp(3) đa dạng, đa số là thêu thẳng, ở giữa dùng châm pháp đối ngược thẳng đường, phần dưới dùng đường kim dọc ngắn để làm đẹp. Nếu ta không nhầm thì tú sách này đại khái là cống phẩm cho hoàng cung, còn có bề mặt làm bằng tử đàn, được khảm ngọc khí.” ( đoạn này ta chém linh tinh theo QT đấy =)) nói về thêu thùa thì ta mù tịt rồi:”>)
Hắn nói ra những câu vô cùng hợp lý khiến cho những tiền bối bên cạnh liên tục gật đầu tán thành.
” Nguyên Đại tuy là loạn lạc nhưng cũng có không hề ít các bậc thầy thêu thùa xuất hiện.”
Thụy Thanh không cho là đúng chậm rãi nói:
” Nguyên vợ của đại thư họa Gia Triệu Mạnh là Quản Nhung Li, tinh thông tranh chữ nghệ thuật, văn chương, đa tài đa nghệ, nàng còn là một bậc thầy trong ngành thêu thùa. Ta dám chắc quyển sách thêu bức Phật tượng kia xuất ra từ chính tay của nàng.”
Hắn khẳng định việc đó khiến cho tất cả mọi người cả kinh.
Trương Lãng mở to hai mắt nhìn, chưa kịp mở miệng, Thụy Thanh khóe mắt nhìn xung quanh một vòng, ung dung nói:
” Quản Nhung Li chẳng những thích thêu thùa mà còn thích làm thơ. Trượng phu của nàng Triệu Mạnh còn từng vì nàng học thêu mà viết thơ, nội dung nói nàng học tập phương pháp thêu của thời Nam Tống đã lâu, vì cố gắng để làm tốt nhất mà mấy ngày liền không ngủ, có thể thấy được nàng rất toàn tâm học cách thêu của triều đại Nam Tống. Mà chính nàng cũng từng làm thơ, nói về những thứ mình đắc ý trong việc thêu thùa, mà trong đó có nói đến việc thêu Phật tâm.”
Trương Lãng phục hồi tinh thần lại, hòa hoãn nói:
” Như lời ngươi nói về vấn đề này bất quá chỉ là bằng chứng phụ thôi, sao có thể xác thực được.”
” Ngươi cần bằng chứng khác, ta vừa vặn mới thu được một quyên thi từ chính phẩm của Triệu Mạnh, bên trên còn có chữ của vợ hắn, xác thực chính là bản viết tay của hắn.”
Cả người lẫn vật vô hại đứng tươi cười, ánh mắt hung hăng liếc qua Trương Nguyệt Lãng một chút trong nháy mắt đã thu về. Hướng về phía ánh mắt còn đang sững sờ của Nguyệt Lãng, bình thản nói:
” Muốn chứng cứ tốt hơn? Kỳ thật đó chính là bản thân Tú sách này. Châm pháp của Quản Nhung Li tuy rằng cùng với triều đại Nam Tống tương tự, cũng là dùng ba lớp thêu, nếu có thể mở Tú sách này để lộ ra đường may, mặc kệ phía trên màu sắc là gì, lớp dưới chắc chắn là màu đỏ thẫm. Miệng nói vô dụng, không bằng chúng ta đem vật kia mở ra, để mọi người chứng kiến nói rõ kết quả cuối cùng?”
Vài vị nhân vật đức cao vọng trọng đều lấy ánh mắt xem xét Dung đại chưởng quỹ.
Dung đại chưởng quỹ suy nghĩ một chút, dứt khoát gật đầu nói:
” Gỗ tử đàn cùng ngọc đều là vật được khảm sau khi tiến nhập hoàng cung, tuy rằng quý báu nhưng dù sao cũng không phải là vật vô giá. Quý nhất vẫn chính là bản thân của hình thêu, ta cũng muốn kiến thức xem kết quả cuối cùng là thế nào, như thế mới có thể an tâm được …..” Cắn răng một cái, sai người lấy ra công cụ, tự mình cẩn thận mở ra.
Dưới đài mọi người đều cố ngẩng đầu mình cao hơn, đáng tiếc là không nhìn thấy cái gì cả, làm cho mỗi người đều vô cùng gấp rút, xót ruột, không khỏi có người bàn luận xôn xao.
” Uy, ngươi nói xem hai người bọn họ, rốt cuộc là sư huynh lợi hại hơn hay sư đệ lợi hại hơn?”
” Loại sự tình này ai có thể không từng nhầm lẫn? Nghe nói hai năm qua trên đài phân tranh cao thấp, người khác không nhận ra được vật hiếm lạ, cả hai người bọn họ đều có thể nói rõ đến tám, chín phần mười, nhãn lực tốt giống như nhau. Nếu gặp gỡ ý kiến không đồng nhất, vậy cũng có thể thành một hồi náo nhiệt cho mọi người thưởng thức. Năm ngoái, Thụy Thanh công tử xinh đẹp kia nhìn nhầm một cái bình quý lâu đời, bị Trương công tử đoạt lấy phần thưởng. Bất quá, việc thu mua trân cổ ngoạn vật hàng năm Thụy Thanh công tử đều được đắc ý, Trương gia nếu muốn cũng không đủ tiền mà tranh a.”
” Hư! Nói nhỏ chút….. ”
Mọi người cố ngướng cổ lên trên đài xem nhưng đứng ở góc độ trên đài thì tất nhiên không thể thấy được Dung chưởng quỹ đang nắm chặt trong tay bảo bối trân quý Tú sách. Một hồi lâu sau Dung chưởng quỹ thân mình khẽ nhúc nhích động.
Mọi người đoán hắn đại khái cũng đã đem Tú sách kia mở ra xem một chút, càng thêm tập trung tinh thần mắt cũng không chớp cái nào dán chặt vào thân hình hắn theo dõi.
Tất cả cùng nín thở ( thế thì chết hết ak =))), bốn phía đều một mảnh an tĩnh.
————–
(1) Tú sách: cuốn sách, quyển sách.
(2) Nguyên Đại: triều đại Nguyên… hay cũng gần giống như vậy.