“Mặc dù không dám nói những thứ này có thể đáng giá đến 50vạn lượng, nhưng, đây đều là những vật Thanh Dật Các chúng ta cất giữ nhiều năm, mỗi thứ đều là đồ tốt, ai ngờ có ngày mang đi thế chân để mượn về một bảo vật, lại có thể bị người không nể mặt mà trả hết về hay sao?”
Trương lão gia nhặt lấy một món bên trong, cảm khái:
“Cái nghiên mực Đoan Thạch chế tác này, đen bóng trơn láng, xung quanh còn khắc tên người Hán, là vật được thái tổ gia gia của ngươi thu về, trước khi chết người còn cầm nó trong tay. Chiếc Phúc Thọ Như Ý do Chu Tiểu Tùng chế tác từ gỗ đàn hương này điêu khắc tinh xảo, đao pháp lưu loát, vẻ đẹp cổ xưa, là do thái thái tổ gia của ngươi lưu giữ, còn cả chiếc chặn giấy Thọ Sơn Phù Điêu Bàn Long Văn này nữa, óng như mỡ gà, chất đá hiếm có, tỏa mùi như vỏ cây tùng, năm đó gia gia của ngươi khi tâm phiền ý muộn, thích nhất là ngửi mùi vị trên đó, nói rằng hương gỗ trên tấm đá này có thể an tĩnh tâm thần, trừ bỏ lo âu. Hôm nay…”
Trước ánh mắt hoảng sợ của Trương Nguyệt Lãng, Trương lão gia cầm lấy chiếc chặn giấy Thọ Sơn Phù Điêu Bàn Long Văn đó đưa lên mũi, hít ngửi thật sâu hai lượt, giống như đang tìm kiếm chút an tĩnh từ đó.
Chỉ một thoáng, nước mắt lão lại chảy, than vãn
“Ai, ai, quả nhiên là thói đời xoay chuyển, truyền gia chi bảo hủy trong tay ta, Thanh Dật Các không những không còn phong quang, mà ngay cả mùi gỗ tùng trên chiếc chặn giấy này cũng đã ít nhiều thay đổi.” ( =)) hok hỉu vì nguyên cơ gì ….)
“Cha, cái đó… cái chặn giấy đó…”
“Đây đều là tội của ta, là do ta làm vỡ ‘huyết ngọc bôi’. Ta phải đến trước linh vị tổ tông mà tự tử.”
“Ngàn vạn lần không thể! Cha đừng vọng động! Để hài nhi chết thay người, cha vạn lần đừng tử tử.”
“Xuẩn tài, ta lúc này đương nhiên sẽ không tự sát.”
Trương lão gia sau cơn bi thống, tăng thêm một phần khí phách, nghiêm mặt nói:
“Nếu ta tự sát, gia gia của ngươi sẽ ra sao? Bỏ phụ thân mà đi chính là bất hiếu cùng cực! Cha ngươi tuyệt sẽ không làm chuyện bất hiếu đó đâu!”
Trương Nguyệt Lãng lúc này mới thở phào, nhân cơ hội cầm lấy chiếc chặn giấy Thọ Sơn Phù Điêu Bàn Long Văn bị cha cầm vung vẩy trong lúc kích động, đặt trở lại trong hòm.
Đang hồ tư loạn tưởng thì tiếng cha truyền vào tai.
Trương Nguyệt Lãng cẩn thận hỏi,
“Cha, cha nghĩ kỹ cái gì?”
Trương lão gia cắn răng nói,
“Ta không thể bỏ rơi cha già, làm một đứa con bất hiếu được.”
“Đúng, cha nghĩ vậy là đúng.”
“Ta không càng không thể nói chuyện làm rơi vỡ ‘huyết ngọc bôi’ cho cha, làm cha tức đến chết.”
“Vâng, cha nói đúng.”
“Để cha có thể sống lâu trăm tuổi, yên ổn sống qua mấy năm này, ta đã quyết, nhất định phải giấu diếm chuyện ‘huyết ngọc bôi’ đến cùng.”
“Vâng, đúng ạ.”
“Ta quyết định, vì cha ta, vì Thanh Dật Các, chịu nhục một phen, tự ta sẽ đến Thụy gia cầu xin tên tiểu tử thối kia cho ta mượn ‘huyết ngọc bôi’! Nguyệt Lãng!”
“A? A? Cha, con đây.”
“Cha ra ngoài một chuyến, ngươi phải giữ gìn Thanh Dật Các, chăm sóc gia gia tử tế, nghe lời mẹ.”
Nghe thấy phải đến Thụy phủ lần nữa, Trương Nguyệt Lãng kìm lòng không được lại sinh ra một tia hy vọng, khẩn cầu,
Sư đệ ngay cả ta cũng ruồng bỏ, cha già nua như thế, chỉ sợ… chỉ sợ hắn vị tất đã chịu “xỉ nhục”…( thế là sao…. Lãng ca huyh thế là hok đc nha, bắt đầu có ý nghĩ coi chồng hơn cha rùi đấy ;)))