Ngoạn vật thế gia

Chương 17



Kể từ khi sư đệ xuất hiện tại Thanh Dật Các, trái tim đáng thương của Trương Nguyệt Lãng đã xác định là sẽ bị khảo nghiệm nghiêm trọng.

Lén lút sau lưng phụ thân làm cái loại sự tình đã đủ dọa người rồi, không nghĩ tới còn thiếu chút nữa lộ ra hạ thân trần trụi trước mặt phụ thân nữa.

Hiện giờ lại còn muốn cắm ‘lễ vật’ – ‘không thể trông thấy’ bên trong mông để đi lắng nghe gia gia dạy bảo!

—————-

” Cho nên hài nhi cả gan làm chủ, đem tiểu Thanh mang tới Thanh Dật Các.”

Ở trước mặt Trương lão thái gia, uy nghiêm của nhất gia chi chủ – Trương lão gia không còn sót lại chút gì, cùng với Thụy Thanh, Nguyệt Lãng đồng nhất thành thành thật thật xuôi tay đứng cung kính, bẩm báo lai lịch của Thụy Thanh.

” Hừ! Cái gì mà hiếu học cầu tiến, nhân tài hiếm có! Một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi không những dẫn vào trong Thanh Dật Các mà lại còn nghiêm túc mang hắn đến gặp ta, phải chăng ngươi thấy ta già rồi nên có thể tùy tiện đùa bỡn? ”

” Không không, hài nhi…………”

Nghe thấy ngữ khí giận dữ của lão phụ thân, Trương lão gia mồ hôi đầy mặt vội giải thích,

” Chuyện này…….. Tiểu Thanh………A không không, Thụy Thanh, hắn quả thật đối với Thanh Dật Các chúng ta vẫn luôn ngưỡng mộ sâu sắc, thật tình thật lòng, hài nhi thấy hắn một lòng khổ tâm, chỉ vì nghiên cứu ‘cổ ngoạn chi học"(*)….”

*( học vấn về giám định và thưởng thức cổ vật)

” Hỗn trướng! Thanh Dật Các chúng ta là nơi dạy học sao?”

Trương lão thái gia đang âu yếm ‘tiểu hoàng tước thủy’, xoay người lại, mắt cũng không liếc nhìn nhi tử một cái,

” Ta thấy ngươi, bình thường cũng không dễ dàng đem người tiến nhập Thanh Dật Các, như thế nào lại hết lần này tới lần khác nhượng hắn vào? Chuyện này không có cái gì gạt ta đấy chứ?Ân?”

” Tuyệt………Tuyệt không có!”

Trương lão gia mồ hôi lạnh chảy xuống liên tục, vừa lau mồ hôi vừa lắp bắp nói,

” Thật ra thì………Thì cũng ko muốn làm người bất ngờ, hắn và Nguyệt Lãng đã cùng bái chung một sư phụ, có có có…..Có tình đồng môn. Nguyệt Lãng, mau hướng gia gia bẩm báo.”

Lặng lẽ nâng khuỷu tay lên đập mạnh vào người nhi tử đang hồ đồ đứng bên cạnh.

Đồ ngu! Ngươi câm điếc sao?

Còn không mau giúp cha ngươi một chút, hướng gia gia của ngươi nói một hai câu hữu ích? Đứng ngốc ở đó làm gì?

Hắn nào đâu biết được rằng, nhi tử giờ phút này còn có thể đứng thẳng bên cạnh hắn đã là một điều không dễ dàng rồi.

Tiểu huyệt ‘được’ nhục bổng hung hăng ‘thao’ suốt cả một đêm, bây giờ còn bị nhét một đồ vật cứng rắn gì đó vào, niêm mạc sung huyết đang phải chịu dày vò dâm mỹ đến cực điểm. Hai bắp đùi đứng im của Trương Nguyệt Lãng thực ra là đang run lên cầm cập dưới lớp vải quần.

Tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo kiêm cầu cứu của phụ thân, Trương Nguyệt Lãng khóc không ra nước mắt,

” Gia gia, hắn là…… Là sư đệ của con, cùng con học….. Học chung một sư phụ…..”

Ô, đồ vật kia sư đệ cũng không cho mình liếc mắt nhìn một cái đã đem nhét vào, cũng không biết được cái mông của mình hàm chứa đồ vật gì bên trong nữa.

Chỉ có thể cảm giác được vật này khá nặng trĩu cả xuống, chắc đại khái là được chế bằng ngọc thạch. ( =.=”)

Hơn nữa cái đó có chút gồ ghề, chạm trổ tựa hồ cũng không tệ lắm, không biết là có hay không được xuất ra từ tay của học giả tiếng tăm…………Phi phi! Khi nào rồi mà còn nghĩ đến điêu khắc, chạm trổ?! ( e cũng pó tay a rồi =))))))))

Hắn không được tự nhiên lén lút nhìn qua thân thể, muốn cấp cho chính mình một điểm thoải mái, nhưng đột nhiên sắc mặt khẽ biến.

Cứ như vậy nội phúc (trong bụng) khe khẽ đẩy một cái, đồ vật thon dài có chút trọng lượng kia nhất thời từ trong cơ thể rớt ra một đoạn ngắn, ngạnh vật (vật cứng) gồ ghề xẹt qua màng bên trong dũng đạo, khiến cho thiếu chút nữa làm người ta ngất xỉu đi vì khoái cảm.

Bất quá nếu đẩy thêm vài cái, không biết có thể hay không đem nó đẩy ra rớt trong đũng quần, như vậy thì sẽ không phải chịu cái loại tra tấn đáng sợ này nữa.

Quần áo mặc chỉnh tề, hẳn là phụ thân cùng gia gia sẽ không nhìn ra biến hóa bên trong của mình chứ?

Trương Nguyệt Lãng cắn chặt môi dưới, cố gắng không làm cho mọi người chú ý co rút lại phần bụng và mông, hy vọng có thể đem đồ vật thon dài kia đẩy ra ngoài.

Trên trán lấm tấm một ít mồ hôi.

Ô………..Có đũng quần mềm mại bao vây quanh mông, dị vật đã bị giữ lại, thật không dễ dàng như vậy đem nó đẩy ra. Động tác này, ngược lại giống như chính mình tham lam hưởng thụ dị vật trong cơ thể.

Mỗi khi co rút lại, địa phương mẫn cảm kia đều phải chịu một chút đè ép.

Cuối cùng làm cho người ta liên tưởng đến việc bị sư đệ dùng tay sảng khoái đùa giỡn.

Ngay cả phía trước……..Dường như cũng bắt đầu ngạnh (cứng) lên.

“Nguyệt Lãng!”

Tiếng hô của phụ thân phát ra bên tai khiến Trương Nguyệt Lãng bỗng nhiên bị chấn động, đang từ sung sướng tận trên mây lại đột nhiên bị hoảng sợ rơi xuống chật vật,

” Ân? Ân? Cha người………Người gọi con?”

Trương lão gia trợn mắt,

” Hỗn tiểu tử, ở trước mặt gia gia cũng dám thất thần? Xem ta trở về không đánh gãy chân ngươi! Gia gia vừa rồi đang hỏi ngươi, ngươi không có ý kiến?”

” Hỗn tiểu tử!”

Tiếng quát của Trương lão thái gia chen vào, trừng mắt nhìn Trương lão gia,

” Ngươi muốn đánh gãy chân cháu của ta? Ngươi thử chạm vào một sợi tóc của hắn xem? Xem ta không đánh gãy chân ngươi! Ngươi làm phụ thân như thế nào? Đối xử với nhi tử không đánh thì là mắng? Ngươi nhìn sắc mặt của cháu ta xem, đỏ thế kia có phải là sinh bệnh rồi không?”

Dù sao cũng là đứa cháu duy nhất, là bảo bối quý giá của Trương lão thái gia.

Trương lão gia câm như hến, hai tay vội xua loạn lên,

” Hài nhi làm sao dám thực sự đánh gãy chân hắn, không dám, tuyệt đối không dám.”

Đưa tay ra sờ thử, nóng đến dọa người a.

Trương lão gia sắc mặt đại biến,

” Ai yêu, không tốt, hình như thật sự là sinh bệnh.”

Thụy Thanh ‘vô thì bất tại’ (chắc kiểu như không có việc gì làm:|, cái này ta hok chắc 😦) giám thị nhất cử nhất động của Trương Nguyệt Lãng nên đương nhiên biết hắn vừa rồi đang làm gì, nghĩ đến tiểu huyệt sư huynh hàm chứa ‘lễ vật’ của mình buông lỏng co rút lại, khố hạ liền một trận gấp rút.

Khuôn mặt tuấn tú hồng hồng thực mê người, liền hận không thể ngay lập tức đến lột đi lớp vải bất tiện kia, đem hắn hành hình ngay tại chỗ. (:”>)

Đáng tiếc, nếu muốn hưởng thụ thành quả thắng lợi lâu dài, thì hiện tại trước hết phải lấy ‘đại cục làm trọng’……… Thu phục gia gia của hắn.

” Nhi tử, ngươi có khỏe không? Không sao chứ? ”

” Tôn nhi ngoan, thân thể của ngươi có chỗ nào không thoải mái? ”

Hai đôi mắt từ ái tha thiết quét tới quét lui trên người mình, Trương Nguyệt Lãng khẩn trương run loạn lên, hai chân vừa kéo, cảm giác đối với dị vật phía dưới càng mãnh liệt hơn,

” Con con……….Con………Tốt lắm……”

” Thế nào lại tốt? Rõ ràng sắc mặt ngươi bất thường, nhất định là sinh bệnh rồi.”

” Không………Không sinh bệnh.”

” Hai vị trưởng bối, sư huynh quả thật là không có sinh bệnh.”

Một thanh âm nhàn nhã chen vào,

” Sắc mặt hắn hồng nhuận chỉ là bởi vì ta dùng ‘ Hạ triều lục đoan oản ‘ chế thành bổ dược cường thân cho hắn ăn mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.