Rầm ---- cửa đột nhiên bị đá văng một cái (tên vương này ngoài sở thích xé quần áo thì còn khoái phá nhà cửa =]]). Một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở cửa phòng, hai người đi theo đằng sau.
Trữ Thi Phàm ba người bọn hắn trông qua liền thấy Trì Ngạo Dịch, phía sau hắn là hai đại phu.
Trì Ngạo Dịch rất nhanh đi đến bên giường Khúc Huyễn Yên nhìn sau đó xoay người tức giận quát hai đại phu: “Các ngươi cứu là cứu cái gì? Đã hai ngày rồi mà so với người chết có khác gì?”
Các đại phu sợ hãi liếc mắt nhìn Trì Ngạo Dịch đang thịnh nộ, một đại phu dập đầu tâu: “Hồi..hồi Vương gia, ý chí tỉnh lại của Vương phi không có, giống như có gì đó ràng buộc nàng. Hơn nữa miệng vết thương của nàng ở vị trí không tốt cho nên....”
“Cho nên cái gì?” Trì Ngạo Dịch nhịn tức giận xuống kiên nhẫn hỏi.
“Sợ là không tỉnh lại nữa...” Đại phu kiên trì nói. Sao có thể trách hắn? Hắn cũng muốn làm Vương phi tỉnh lại!
“Ngươi lặp lại lần nữa!” Trì Ngạo Dịch cắn chặt răng.
“Không, không phải, Vương phi nhất định sẽ tỉnh lại” Đại phu đành nói dối, hắn có thể làm sao chứ? Ngoan vương Trì Ngạo Dịch có ai mà không nghe qua chứ!
Trì Ngạo Dịch hừ lạnh một tiếng đi đến trước mặt Trữ Thi Phàm nắm lên cánh tay nàng mà oán hận nói: “Trữ Thi Phàm ngươi nên nên tiếp nhận hình phạt đi!” Nữ nhân này rõ ràng giả hủy dung lừa gạt hắn, còn liên minh với người khác ám sát hắn.
Trữ Thi Phàm không nói gì, chỉ là quay đầu lại lo lắng liếc mắt nhìn Khúc Huyễn Yên...”Tỷ, tỷ nhất định phải tỉnh lại!”
“Nguyệt Dật, nhờ huynh chăm sóc”
“Người đâu!” Trì Ngạo Dịch hướng cửa hô to.
Một thị vệ tiến đến ôm quyền: “Vương gia có gì phân phó?”
“Đem cô ta giam vào ngục tối, bổn vương lát nữa sẽ tới” - Trì Ngạo Dịch lạnh lùng phân phó.
“Hoàng huynh, sao huynh lại có thể đưa Thi Phàm tới đó?” - Trì Ngạo Nhiên ngăn cản, ngục tối và hình pháp tàn nhẫn trong phủ thân vương là nơi đáng sợ nhất, bình thường ngay cả nam nhân mới đi nơi đó như thế nào sao hoàng huynh lại đưa Thi Phàm đi?
“Như thế nào không thể? Mang đi!” Trì Ngạo Dịch kiên định thét lên, thị vệ liền dẫn Trữ Thi Phàm đi...
Trì Ngạo Dịch đến bên cạnh giường nhìn Khúc Huyễn Yên lạnh lùng nói: “Nếu như một lúc lâu sau ngươi không tỉnh lại bổn vương sẽ đem Trữ Thi Phàm xử tử!” Lời của hắn lạnh lùng nhưng là không thấy trong đôi mắt chứa tâm tình gì.
Hắn dứt lời liền phất tay áo rời đi...
"Nếu như một lúc lâu sau ngươi không tỉnh lại bổn vương sẽ đem Trữ Thi Phàm xử tử!”
Một câu truyền vào tai nàng đang hôn mê, lông mi khẽ giật. Thi Phàm không thể có chuyện! Hơn nữa nàng phải biết rằng ánh mắt kia có phải hay không là người nàng đang nghĩ. Nàng nhất định phải biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Làm sao bây giờ Nguyệt Dật huynh? Hoàng huynh căn bản sẽ không nghe lời khuyên” - Trì Ngạo Nhiên nhíu mày lo lắng hỏi.
“Ta cũng không biết, hiện tại chỉ có thể hy vọng nội trong 1 canh giờ nữa Vương phi sẽ tỉnh lại” - Vu Nguyệt Dật bất đắc dĩ.
Aizzzz...Trì Ngạo Nhiên thở dài một hơi, như thế nào các nàng từ này về sau ở trong phủ cứ như vậy gặp nhiều khó khăn.
Nàng tỉnh lại mới có thể cứu Thi Phàm! Đúng vậy!
Khúc Huyễn Yên nhíu mày bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, gian nan mở mắt ra, một hồi đau đớn làm cho nàng hừ một tiếng: “ A..ngực đau quá!”
Ngay lúc này, hai người đang sầu não nghe thấy được thanh âm hừ nhẹ này lập tức xoay người chạy lại bên giường trông thấy bộ dạng Khúc Huyễn yên giống như rất đau, Trì Ngạo Nhiên lập tức kịp phản ứng xông ra ngoài cửa quát “Người đâu!”
“Tứ vương gia có gì phân phó?” - Thị vệ chạy vào ôm quyền.
“Đi gọi đại phu!” - Trì Ngạo Nhiên lo lắng phân phó.
Thị vệ liền chạy đi khỏi...
Trì Ngạo Nhiên quay đầu lại nhìn về phía Khúc Huyễn Yên, thấy nàng có vẻ ổn hơn liền lo lắng hỏi: “Hoàng tẩu người khá hơn chút nào không?”
“Hoàng tẩu, người kiên nhẫn một chút, đại phu sắp đến rồi” - Trì Ngạo Nhiên vừa nói vừa lo lắng nhìn ra ngoài cửa.
“Ân...” - Khúc Huyễn Yên nhẹ nhàng đáp.
“Tứ vương gia, đại phu đến rồi” - Thị vệ dẫn hai vị đại phu đến bẩm báo.
“Ân, ngươi lui xuống đi, đại phu mau nhìn xem hoàng tẩu” - Trì Ngạo Nhiên lo lắng phân phó.
Đại phu gật đầu liền cầm chút dược hoàn bỏ vào miệng Khúc Huyễn Yên.
“Đại phu, đây là dược gì?” - Vu Nguyệt Dật cảnh giác hỏi.
“Dược làm ngừng cơn đau” - Đại phu thành thật trả lời.
“Vậy nàng khi nào sẽ khỏe lại?”
“Lập tức sẽ ổn” - Đại phu nói xong liền lui xuống...
Khúc Huyễn Yên uống dược hoàn xong quả thực chốc lát sau cảm thấy khá hơn. Nàng cười an ủi bọn họ ý bảo không có việc gì.
“Người không có việc gì là tốt rồi hoàng tẩu” - Trì Ngạo Nhiên thả lỏng một hơi.
“Ân, Nguyệt Dật, ta nuốn hỏi huynh một vấn đề” - Khúc Huyễn Yên nhìn Vu Nguyệt Dật, nàng phải biết được nam hài tử kia có phải là Trì Ngạo Dịch hay không.