Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 31: 31: Chia Ly Hạ




Trong một nội điện âm u, tăm tối, những ánh nến được thắp lên, trước mặt là một lễ đàn.

Hi Hoa nhìn thấy nhưng thân thể đã không còn cử động theo ý mình nữa.

Trên người y bây giờ đang mang một bộ hỷ phục đỏ tươi, khi tỉnh dậy y đã thấy mình được mang sẵn.

Mộ Dung Bắc Niên đi bên cạnh, tay trái hắn cầm tay phải y, từng bước nhẹ nhàng dắt y đi, hắn cũng mang hỷ phục.

Đôi mắt Hi Hoa trợn to, đây..

đây giống như đang tổ chức lễ thành hôn vậy, nhưng từ lúc nào, y bị cưỡng ép, y như một con rối bị điều khiển, cho dù muốn la, muốn vùng vằng bỏ chạy đều không làm được, đôi chân vẫn cứ ngoan ngoãn theo sự dìu dắt của Bắc Niên mà hướng đến lễ đàn.
Nơi này ngoài âm u ra còn có màu đỏ thẫm quỷ dị của vật trang trí, mà đứng bên lễ đàn lại là Ôn Ngọc.

Hắn trên tay đang cầm một con rối, ở đỉnh đầu con rối còn có vệt đỏ thẫm như máu.

Thân thể Hi Hoa cùng Mộ Dung Bắc Niên dừng lại.

Bắc Niên nhẹ nhàng nắm bả vai y xoay lại đối diện với hắn, khẽ nói:
"Chiêu Hoa..

Ta biết ta sai rồi, lỗi đều do ta..

Sau này ta sẽ chuộc lỗi cho ngươi, ngươi sẽ mãi ở cạnh ta, không lo âu muộn phiền, được hưởng vinh hoa phú quý, muốn gì được nấy."
Đôi mắt Hi Hoa lưu chuyển, đôi mày cũng căng thành hàng, đó là biểu hiện của sự giận dữ và chối từ nhưng y bất khả kháng lực, dù muốn động một ngón tay cũng không được.

Ôn Ngọc cười nhẹ rồi nói: "Vậy trước tiên tam bái trước, chính thức làm phu thê rồi ta sẽ bắt đầu."
Không, ta không muốn, ta không muốn bái, ta không yêu hắn, tại sao lại bắt ta cưới hắn, Liên huynh..

Cứu đệ, mau tới cứu đệ đi..

khuôn mặt Hi Hoa tái đi, hàm răng cắn chặt lại
Đang định nhập lễ, bên ngoài đã có tiếng vang báo hãi hùng: "Báoooo, Hoàng thượng, ở bên ngoài bỗng dưng xuất hiện một tên lạ mặt không ngừng chém giết binh, còn đòi mau trả người cho hắn.."
Hi Hoa kinh ngạc, có phải là Liên huynh không.

Ôn Ngọc thất thần, hình như cảm nhận điều gì hắn giận dữ nói:
"Bằng mọi giá trong một nén nhang phải ngăn hắn vào đây, Mộ Dung Bắc Niên, không cần bái nữa, chuẩn bị luôn đi."
Tên tướng kia vâng lời chạy đi, Mộ Dung Bắc Niên vội xoay người Hi Hoa lại, ép sát mặt hai người nhìn nhau.

Trong lòng Hi Hoa vừa vui vừa sợ, tâm can bất ổn, ánh mắt cũng dần đỏ lên, bỗng một cảm giác đau đớn truyền đến từ sau gáy, tay chân của Hi Hoa như tê liệt, đầu óc như choáng váng, mắt y trợn to.

Mộ Dung Bắc Niên giữ nghiêm mặt Hi Hoa, bắt y trừng trừng nhìn mặt hắn:
"Chiêu Hoa..

Ngươi mở to mắt nhìn ta, ngươi phải nhớ ta, phải nhớ gương mặt này.."
Cơ thể như bị hàng vạn sinh vật xáo nhào mà đầu lại đau đớn, Hi Hoa cố gắng liếc mắt thì thấy Ôn Ngọc đang dùng sức đâm ba cây châm dài vào con rối.

Nước mắt Hi Hoa trào ra, không, không thể như vậy, bọn họ đang muốn hại y bằng việc gì đó, ai đó làm ơn cứu y đi, y không muốn, y không muốn là vật bị quản giáo dưới hai con người tàn ác này.
Đôi mắt Hi Hoa bỗng chuyển động như kinh ngạc, Ôn Ngọc bị đẩy ngã chúi người.

Nữ tử nô tỳ của y nhanh chóng lượm con rối rồi ném vào chậu lửa bên lễ đàn, một tiếng nổ phát ra, cả ngươi Hi Hoa bỗng nhẹ bẫng đi.

Ôn Ngọc tức giận vung tay, nô tỳ ấy liền bị hất tung lên đập vào cột nhà

"Thứ phàm nhân thấp kém."
Nô tỳ cả người cong quẹo, có thể đã bị đánh cho nát xương.

Mộ Dung Bắc Niên vẫn đang hướng mắt nhìn vào đống lửa còn Ôn Ngọc đang tìm cách cứu lấy con rối.

Hi Hoa cắn răng, trên tay cầm trâm cài của nữ tử lúc trước, một nhát đâm vào cần cổ Trấn Bắc Niên khiến hắn la một tiếng, đau đớn buông ra..

thừa cơ y xoay người chạy trối chết, lễ đàn tự dưng cũng bốc cháy khiến Ôn Ngọc xanh mặt, Mộ Dung Bắc Niên xoay gót đuổi theo.
"Chặn hắn lại.."
Hi Hoa tung cửa lao về phía trước thì bị một đạo quang của Ôn Ngọc đánh vào lưng khiến y ngã xuống đất, vừa hay đến được bậc cầu thang:
"TIỂU HOA! Đệ ở đâu? Các ngươi trả người lại cho ta!"
Từ trên bậc thang cao nhất, Hi Hoa cố kiềm nén đau đớn nhìn phía dưới đài, Nguyệt Liên đang ở đó: "Liên huynh..

Liên huynh.."
Hi Hoa gọi yếu ớt, cố gượng đứng dậy chạy xuống nhưng nhanh chóng đã bị Trấn Bắc Niên bắt lại "Buông ta ra..

buông ra..

Nguyệt Liên!"
Hi Hoa cố thoát khỏi tay Mộ Dung Bắc Niên, cả người đau đớn không thôi.

Nguyệt Liên bị binh lính bao vây, hắn từ dưới nhìn lên, ánh mắt tỏ đầy căm phẫn.

Nhìn qua thân thể và sắc mặt của Hi Hoa, trong lòng lại nỗi cơn giận dữ.

Hi Hoa bây giờ tiều tụy, chắc chắc bị đối xử tệ bạc.

Nguyệt Liên nắm chặt kiếm hét lớn: "Ngươi bỏ cái tay dơ bẩn ra khỏi người đệ ấy cho ta."
Mộ Dung Bắc Niên ném Hi Hoa cho hai binh lính giữ lại, nghiêm mặt nói: "Ngang nhiên dám đến quấy phá hôn sự của ta, ngươi xem nhẹ cái chết thật đấy.."
Nguyệt Liên biết đây là lịch kiếp của Ôn Diện, nhưng nếu đụng lịch kiếp như vậy thì khả năng yên lành của cả hai rất thấp.

Nhưng nếu có kẻ lợi dụng Ôn Diện để hãm hại Hi Hoa, Nguyệt Liên hắn sẽ chẳng bỏ qua, hắn cười hừ: "Hôn sự? Ta đồng ý để các ngươi ép đệ ấy sao?"
Mộ Dung Bắc Niên nhíu mày, hắn quan sát đoạn từ cổng thành vào đây, xác binh nằm la liệt mà trên người Nguyệt Liên lại chỉ có vài vết xước nhẹ, xem ra cũng không phải người dễ đối phó.

Nguyệt Liên bước tiến từng bậc, lạnh lùng nói: "Ta không cần biết ngươi là do ai hóa thành hay căn bản mượn tay kẻ nào đó giở trò ma quỷ, nhưng ngươi dám đối với Chiêu Hoa như vậy, ta xem ngươi cũng không coi trọng mạng sống của mình rồi."
Hi Hoa cố vùng vẫy, y cuối cùng cũng nhìn được thấy bóng dáng của Nguyệt Liên, bóng dáng bốn năm huynh ấy vẫn như cũ, cảm giác như thấy được ánh sáng trong đêm tối vậy.
"Liên huynh.."
Nguyệt Liên dừng chân, khoảng cách chỉ còn là mười mấy bậc thang, hắn mỉm cười ôn nhu nhìn Hi Hoa: "Xin lỗi Chiêu Hoa, ta đến trễ làm đệ phải khổ sở rồi, hôm nay ta đến đón đệ về."
Nước mắt Hi Hoa rơi ra, như là vui là sợ, y cố gắng kiềm nén đau đớn mà nở nụ cười, nụ cười ấy thu vào mắt Mộ Dung Bắc Niên, không hiểu sao trong lòng lại nổi nóng, Hi Hoa đối với hắn chưa từng nở nụ cười, bây giờ lại cười với kẻ khác trước mặt hắn, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.

Nguyệt Liên dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Mộ Dung Bắc Niên, ánh mắt lưu ly nổi bật giữa đêm tối, một trận gió nổi lên.

Chính Bắc Niên cảm nhận được cơn lạnh chạm sau gáy, hắn rút kiếm bên hông ra nắm trên tay, mở miệng ra lệnh: "Cung thủ."
Lập tức đằng sau hắn một dàn binh lính xuất hiện, trên tay đều là tên đã căng dây, có thể thấy chỉ cần một hiệu lệnh, những mũi tên đó lập tức sẽ được phóng đi và điểm dừng của nó chính là Nguyệt Liên.

Hi Hoa trợn mắt, trong đầu lại nhớ đến từng sự ra đi của cha, nương, Khúc Sinh và các gia nô, nỗi sợ hãi trỗi dậy, y chỉ còn mỗi Liên huynh, nhưng cho dù Liên huynh tài giỏi đến đây cũng không tránh được hết những mũi tên mũi kiếm như mưa được, y giật mình hướng đôi mắt lo sợ về Nguyệt Liên:
"Không..

không được, đừng, đừng giết huynh ấy, Mộ Dung Bắc Niên, ngươi không được giết huynh ấy."
Mộ Dung Bắc Niên liếc Hi Hoa, tức giận nói: "Ta chính là muốn thấy ngươi nhìn hắn chết một cách thê thảm."
"Không..


Không được..

Nguyệt Liên, huynh đi đi, mặc kệ ta..

huynh đi đi."
Hi Hoa sợ hãi van xin Nguyệt Liên, y không muốn hắn giống như người thân y, không muốn thấy hắn vì y mà chết, y bật khóc.

Nguyệt Liên trong lòng chua xót, nếu như còn là thần tiên, hắn sẽ tức khắc đến bên cạnh y, ôm lấy y và đem y rời khỏi nơi tanh tưởi này:
"Tiểu Hoa.."
Hi Hoa lắc đầu mếu máo: "Cha nương, Khúc Sinh đều mất rồi..

Đệ không muốn..

không muốn mất luôn huynh..

huynh đi đi, mặc kệ đệ."
Nguyệt Liên rũ mắt, trong lòng không hiểu sao lại thấy ấm áp, hắn nhẹ nhàng nói: "Nếu như vậy thì ta càng phải mang đệ về..

Chiêu Hoa, đệ còn nhớ không?"
Hi Hoa giương đôi mắt đầy nước mắt nhìn, Nguyệt Liên nói rõ ràng: "Còn nhớ ngày bốn tháng năm là ngày gì không?"
Là ngày Nguyệt Liên muốn cả hai tổ chức lễ thành thân, Hi Hoa nhớ, y gật đầu vội vã, đôi môi run lên.
Nguyệt Liên cười tươi, đưa tay nắm lấy trâm cài bằng ngọc của mình rút ra rồi ném nó vào một góc vỡ vụn.

Mà tay kia thuận tiện lấy trâm gỗ cài lên đầu.

Hi Hoa ngỡ ngàng, cả người ngồi ngẩn ra, ánh mắt tỏ vẻ bất ngờ, cây trâm ấy là vật y muốn tặng Liên huynh rất lâu rồi nhưng chưa có dịp, không ngờ đã được Nguyệt Liên cầm lấy đeo lên tóc, trên trâm còn buộc sợi mảnh đỏ giống như sợi mảnh trên trâm ngọc y đang giữ bây giờ.
Nguyệt Liên cười kh0ái cảm: "Ta từng nói khi trở về sẽ mang sính lễ đến rước đệ, chỉ tiếc là về quá vội vã, sính lễ chưa kịp chuẩn bị mà hỷ phục cũng chưa kịp may..

Vậy nên chỉ có thể dùng máu thấm bạch y làm hỷ phục, Coi hắn là thử thách thay sính lễ, Chiêu Hoa, đệ có chịu theo ta không?"
Tiếng sấm vang lên, gió nổi càng mạnh, từng câu chữ đều thấm vào tai y.

Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên, một lúc lấy từ ống tay áo buộc chặt của mình chiếc trâm ngọc luôn cột kĩ ở tay, mái tóc cùng hỷ phục bay trong gió, y nhẹ nhàng cài trâm ngọc cột sợi mảnh lên tóc, kiên định mà mỉm cười nói:
"Đệ đồng ý.."
Nguyệt Liên nắm chặt kiếm trong tay mà xông lên, những binh lính cũng dồn dập lao tới.

Hi Hoa bị kéo về đằng sau, nỗi sợ hãi đã dâng trong lòng, nhưng y phải tin Nguyệt Liên, y tin hắn sẽ thắng.
Ở phía xa, Ôn Ngọc đứng nhìn, trong lòng nổi lên cơn tức giận, Nguyệt Liên đã đến, lại không câu nệ mà nhất quyết phải mang Hi Hoa đi.

Nếu chuyện này thành công, Ôn Ngọc cũng khó lòng thoát khỏi sự trả thù của Nguyệt Liên mà kế hoạch khiến Hi Hoa đau khổ tới chết trở nên khó khăn hơn.

Suy đi tính lại, chính hắn thấy ngay bây giờ gi3t chết Hi Hoa, để cho y lịch kiếp thất bại, Nguyệt Liên cũng sẽ bị liên quan và cảm được sự đau khổ.

Ôn Ngọc tụ linh lực trong tay hướng mắt nhìn Hi Hoa xong liền vung ra nhưng lại bị một cú đánh khác đánh trúng nên đạo linh lực đó bị lệch vào một tên binh lính.

Ôn Ngọc thụt lùi nhìn nữ tử trước mặt, tức giận nói:
"Ngươi là ai? Tại sao lại cứ thích xen vào chuyện của ta!"
Tuyết Lưu thu tay nói: "Ta sẽ chẳng xen vào chuyện của ngươi nếu ngươi không xen vào lịch kiếp của Hi Hoa.

Ngươi thân là thần tiên mà lại giết hại phàm nhân, tổ tông nhà ngươi cũng không gánh được cái nghiệp này."

Ôn Ngọc bật cười, nói: "Thì ra Hi Hoa hắn cũng được các ngươi bảo vệ nghiêm chặt quá nhỉ? Nhưng ta nhìn qua ngươi không phải là thần tiên, vậy thì ngươi có quyền gì ngăn cấm ta.."
Bàn tay Tuyết Lưu lưu chuyển cầm pháp bảo, nàng nhìn hắn căm hờn: "Dù ta không là thần tiên nhưng ta cũng biết bảo vệ thần tiên đang lịch kiếp, ahihi Thật là một tên không đáng làm thần tiên, có ta ở đây ngươi đừng hòng đụng vào Hi Hoa."
Ôn Ngọc như phớt lờ: "Ây, cảm động quá nhỉ..

Ta chẳng để tâ m đến nữ tử chân yếu tay mềm lại não tàn như ngươi đâu, ngươi căn bản không đấu lại ta."
Đôi môi Tuyết Lưu mím chặt, ánh mắt chậm rãi nhìn chằm chằm Ôn Ngọc, sau lại bật cười mà lạnh lùng nói: "Đúng là ta bây giờ chân yếu tay mềm nên không dám động nhiều, nhưng mà nếu ngươi tự tin đấu thắng như vậy..

ta cũng không thể từ chối."
Ôn Ngọc cười hừ, nhưng nụ cười đó bỗng dưng cứng lại, trước mặt hắn nữ tử kiều diễm từ lúc nào đã biến thành nam nhân, mái tóc bạch kim phiêu phiêu trong gió, giương ánh mắt u lãnh nhìn hắn.
"Ngươi.."
Trên tay Tuyết Lưu hóa ra một ánh sáng, chất giọng trầm ấm vang lên nghe sâu xa:
"Ta đây là muốn xem ngươi đánh thắng ta như thế nào."
Tuyết Lưu vung tay hướng đến, mặc kệ Ôn Ngọc là thần tiên có người bảo kê hay không, ghét thì đánh trước đã.
Bên này là vậy mà bên kia Nguyệt Liên cùng Bắc Niên chính thức giao đấu, trên người Nguyệt Liên đã bị ghim trúng hai cung tên, máu lan ra thấm đỏ vạt áo, nhưng hắn vẫn không nhăn mặt, có thể là kiềm nén hoặc mặc kệ.

Nguyệt Liên ra tay vẫn rất hung mãn, chính Hi Hoa cũng sững sốt, y chưa từng nhìn thấy Nguyệt Liên vung kiếm đánh nhau, chỉ thấy huynh ấy qua vài thế võ đã đánh tan một đám người chuyên phá rối y.

Mộ Dung Bắc Niên bị áp thế nhưng chưa muốn lùi bước, cả người Bắc Niên máu rơi cũng có.

Nhìn xác người nằm la liệt khiến Hi Hoa có chút rùng mình, trong lòng thầm suy nghĩ làm sao kết thúc mọi chuyện.

Đang suy tính, ánh mắt Hi Hoa lưu chuyển đến một tên binh đang cầm nỏ hướng sau lưng Nguyệt Liên, Hi Hoa trợn mắt, xoay người cắn vào tay tên binh rồi vùng chạy: "Liên huynh cẩn thận!"
Nguyệt Liên cảm nhận được ám khí liền xoay người đá thanh kiếm trên nền lên tay rồi phóng vào ngực tên binh lính.

Mộ Dung Bắc Niên thừa cơ hội đâm một nhát vào sau lưng Nguyệt Liên.
Mộ Dung Bắc Niên trợn mắt, hắn cảm nhận tiếng đập từ tim của Hi Hoa làm thanh kiếm trong tay hắn rung lên.
"Tiểu Hoa.."
Nguyệt Liên quay lại, Hi Hoa đã đỡ thay nhát kiếm ấy cho hắn.

Cơn giận dữ bốc lên cũng là lúc nửa canh giờ kết thúc, Nguyệt Liên hét lớn vung tay, mọi binh lính cùng Mộ Dung Bắc Niên bị đánh bay ra xa, trận cuồng phong mang theo mưa nổi lên, Hi Hoa ngã người liền được Nguyệt Liên đỡ lấy
"Tiểu Hoa..

Tiểu Hoa.."
Cả người Hi Hoa co lại, khuôn mặt chuyển dần sang tái đi..

Hi Hoa hướng mắt nhìn Mộ Dung Bắc Niên đang ngồi bệch dưới, ánh mắt như không tin nhìn y, Hi Hoa khẽ cười: "Kết thúc đi.."
Mộ Dung Bắc Niên rũ mắt, trên khóe mắt đỏ lên.

Nguyệt Liên như muốn khóc, áp tay lên ngực Hi Hoa như đang truyền linh lực: "Tiểu Hoa..

Đệ là đồ ngốc.."
Lúc ấy thấy một thân ảnh khác lao tới, Mộ Dung Bắc Niên vô cùng sững sốt, vừa hay một kiếm xuyên qua lớp thịt chạm đến tim Hi Hoa thì ngừng lại.

Hi Hoa húng hắng ho, tựa đầu vào ngực của Nguyệt Liên từ từ nhắm mắt, Nguyệt Liên lau nước mắt, đưa tay bế Hi Hoa lên
"Đệ muốn đi đâu..

ta đưa đệ đi."
Hi Hoa mỉm cười, khóe mắt rơi ra giọt nước mắt: "Có huynh là được.."
"Được..

ta đưa đệ đi..

đệ nghỉ ngơi, mọi chuyện kết thúc rồi.."
"Đệ muốn lúc tỉnh dậy sẽ thấy huynh đầu tiên.."
Nguyệt Liên bước đi từng bước, khẽ hôn lên mái tóc của y: "Đều theo ý đệ."
Nguyệt Liên hóa phép biến mất, bỏ lại những ánh mắt kinh ngạc hoảng hồn.

Tuyết Lưu đứng yên nhìn Ôn Ngọc nửa quỳ xuống đất, cả người còn sót chút sinh lực, y vung tay nói: "Đây chỉ là cảnh cáo, ngươi còn có ý xấu với Hi Hoa, ta liền bẻ đầu ngươi."
Nói xong y rời đi, đáp xuống ngoài thành.


Bác Tu đã chờ sẵn khoanh tay nhìn Tuyết Lưu:
"Cũng có ngày chịu biến về lại làm nam nhân à?"
Tuyết Lưu phất tay hững hờ nói: "Làm nữ tử thì có gì không tốt..

mà người hồi nãy mang theo Hi Hoa đi đâu rồi?"
Bác Tu nghiêng đầu hỏi: "Tính giúp cho chót luôn sao?"
Tuyết Lưu cười tươi thoắt biến thành nữ tử, ung dung đi đến khoác vai Bác Tu nói: "Ngươi biết tiểu Hoa là tình nhân của ta mà..

đi thôi!"
Nguyệt Liên đưa tay, cơn mưa phùn liền dừng, tản đá nhanh chóng cũng được hong khô, trời đã tối hẳn, Nguyệt Liên biến ra vài ngọn lửa thắp sáng sân.

Ngôi nhà tranh lâu rồi không sử dụng bụi bám đầy, hắn không thể để Hi Hoa nằm trên đám bụi đó.

Nguyệt Liên đặt Hi Hoa lên tảng đá, để y dựa đầu lên ngực mình.

Hi Hoa đã hôn mê, cả người mềm nhũn, khuôn mặt trắng tái đi.
Hắn chạm nhẹ vào gò má Hi Hoa, trên mặt lăn xuống giọt lệ, y chưa từng ốm yếu đến vậy kể cả sau lần hiến nguyên thần cho Đồng Lô Hồng Liên, điều đó đã đủ hiểu trong bốn năm hắn rời đi Hi Hoa sống chẳng tốt lành gì.

Nghĩ đến đây hắn lại tự giận mình, hứa rằng bảo vệ y lịch kiếp an toàn vậy mà ngay lúc quan trọng nhất lại để y chịu một mình.

Nguyệt Liên tháo lớp Hỷ phục xuống, trung y trắng của Hi Hoa đã bị máu thấm đẫm, Nguyệt Liên áp tay lên vết thương đã ngừng chảy máu, từ từ thăm dò trọng thương sâu bên trong y.
Hai luồng sáng xuất hiện, Kính Văn và Phượng Minh đều sững sốt.
"Hi Hoa.."
Phượng Minh chạy đến, như không dám đụng vào thân thể Hi Hoa, sợ hãi nói: "R..

rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Kính Văn đi đến bắt mạch cho Hi Hoa, chậm rãi nói: "Hi Hoa đang rất yếu..

e là lịch kiếp này phải kết thúc trước bình minh.."
Lần này cả Nguyệt Liên và Phượng Minh đều trợn mắt.

Nguyệt Liên mặt tái xanh lắp bắp:
"N..

ngươi nói gì cơ? Y..

y không thể.."
Kính Văn thở dài nói: "Chính là lịch kiếp thất bại rồi..

Thời gian lịch kiếp của y không biết vì sao lại lui về năm năm..

nhưng có lẽ trước khi ngươi đến Hi Hoa đã chịu quá nhiều sự dày vò đau khổ, cơ thể cũng chịu đả kích quá lớn nên không thể chống đỡ nổi hết năm năm nữa.."
Phượng Minh nuốt nước bọt, lắc tay Kính Văn: "N..

ngươi đừng làm ta sợ, ngươi có cách giải quyết đúng không? Lần lịch kiếp này của Hi Hoa không thể thất bại, đệ ấy đang trong thời gian tiến nhập đài sen đó.."
Nguyệt Liên ôm Hi Hoa vào lòng, hắn cúi mặt, không ai thấy gương mặt kìm nén tiếng khóc của hắn khó coi đến nhường nào.

Kính Văn rũ mắt:
"Chuyện này không do ai đề ra.

Chỉ là vô duyên vô cớ..

Bút tịch của ta không thể đề ra hai lần trên trang lịch kiếp..

Như vậy chẳng khác để đệ ấy chết đi rồi ban một lịch kiếp khác.

Nhưng như vậy cũng không được, nếu phải lịch kiếp trên một trang, vậy kiếp tiếp theo của Hi Hoa chỉ có vỏn vẹn năm năm, năm năm chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, căn bản không giúp được gì cả."
Ngừng một chút Kính Văn nói tiếp: "Thôi thì hỉ nộ ái ố đã trải qua, tuy không được viên mãn như đã đề ra nhưng cũng đã nếm đủ thứ cần nhất, còn tiến nhập đài sen, có lẽ là chưa đủ duyên, chúng ta cũng không nên ép đệ ấy nữa."
Phượng Minh như bất lực, vò đầu nói: "Phải có cách khác chứ..".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.