Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 40: 40: Không Ngờ Tới




Hi Hoa gật đầu rồi mỉm cười, Tuyết Lưu biết y biết tất cả nhưng không muốn vạch trần thôi, hắn cúi đầu chăm chú băng lại vết thương cho y mặc để những người khác la oái oái và leo vội lên mấy con thuyền sang trọng.
Quả nhiên Xuân thần đi đâu cũng được người khác chăm sóc tử tế, dù tốt hay xấu đối với ngài đều có tình cảm đặc biệt.

Phi Yên ngồi trên thuyền sang trọng chỉnh đốn lại trang phục rối ren khi bị quỷ ăn hồn nhát, liếc qua thấy cảnh tượng liền ganh tỵ vô cùng, cớ sao nàng là công chúa Thiên Cửu lại không được đối xử đàng hoàng, lấy lòng hay cúi người chào hỏi chứ.

Nàng nhấc chân bước đến mạn thuyền lớn nhìn xuống chiếc thuyền kia.
Tuyết Lưu vui vẻ kết thúc công việc, Hi Hoa nhìn lớp vải được thắt lại hình hồ điệp xinh xắn, trong lòng đã thấy Tuyết Lưu nếu biến thành nữ tử hẳn sẽ rất được lòng người khác
"Cảm ơn đệ."
Hình như thấy mình bị phớt lờ, Phi Yên cau có phất váy đi vào trong.

Lần này bỏ công nằng nặc đòi đi theo thật công cốc, muốn được Hoa huynh để ý một ánh mắt cũng không có.
"Hoa đăng trôi đến rồi kìa." Vài giọng nói hô hào, phía trước là hàng ngàn ánh lửa sáng từ từ trôi đến.
"Xuân thần, bây giờ chúng ta có nên bày kết giới ra giữ lại không ạ".

Một thần quân hỏi, Hi Hoa từ tốn nói:
"Không cần, cứ để nó trôi qua để tránh làm lỡ giờ lành luân hồi.

Mọi người tập trung chú ý quan sát, có gì bất thường phải thông báo."
"Vâng!"
Hoa đăng mang theo ánh lửa từ từ trôi qua, và rất dễ thấy mỗi hoa đăng có mỗi âm hồn màu xanh lơ lửng theo nó.

Tuyết Lưu ngồi bên hỏi nhỏ: "Hoa đăng này trôi qua sông Vong Xuyên rất lâu, có thể mất tới bảy ngày bảy đêm, mọi người tính canh chừng suốt sao?"
Hi Hoa ghé tai Tuyết Lưu nói: "Thời gian ở U Minh Giới có sự chênh lệch với nhân gian không quá lớn như những giới khác.

Bảy ngày ở đây đối với mọi người không đến nỗi khó khăn."
Tuyết Lưu gật gù rồi quay đầu về phía các âm binh nói: "Các ngươi gọi thêm một đoàn người, chia đội đứng dọc theo hai quãng sông, chú ý quan sát."
Bảy ngày bảy đêm trôi qua nhưng không có một đóa hoa đăng nào bất thường.

Sau khi Tuyết Lưu nhờ hai vị đại nhân điều tra vụ oan hồn các tiểu tiên song liền theo Hi Hoa đến nhân gian.
"Huynh không về nghỉ ngơi sao?"
Cả hai hóa thành phàm nhân đến thôn trang nọ.

Hi Hoa nhìn xung quanh rồi nói: "Nơi U Minh giới được nhiều người nhận nhiệm vụ, riêng ở nhân giới chỉ tập trung vài phần lực lượng, ta nghĩ mình nên đi giúp họ thay vì trở về nghỉ ngơi."
"Bọn họ cứ nghĩ lập công ở U Minh Giới mới có thể để họ thăng chức vụ nên mới ở lại, đâu ai nghĩ nơi nhân gian này mới là nơi mới là nơi hỗn tạp cần người giúp đỡ nhất chứ.".

Tuyết Lưu với hình dáng nữ nhi đi tung tăng phía trước bỗng quay lại nói: "Nhưng dù gì cũng đừng tổn hại sức khỏe, huynh đến tiểu trang của đệ ngồi nghỉ một chút, để huynh không lo lắng đệ nói cho huynh biết Thủy Thần và Hỏa thần đang ở tiểu trang của đệ.

Nào đi thôi."
Hai người đi qua con phố là đến trước một tiểu trang nằm ở nơi rừng trúc yên tĩnh, Tuyết Lưu đẩy cổng bước vào rồi hô lớn: "Bác Tu, ta đến rồi nè, mau chào đón ta đi!"
Hi Hoa bước vào nhìn tiểu trang vừa ở, vô cùng thoáng mát sạch sẽ, phong cảnh cũng rất hữu tình khiến y cảm thấy thoải mái.

Tuyết Lưu kéo Hi Hoa bước lên bậc gỗ rồi ngồi trước sân, phía trong đã có người đi ra.

Thấy Hi Hoa hắn liền hành lễ chào: "Xuân thần!"
Hi Hoa cũng gật đầu chào, Tuyết Lưu rót trà xong rồi quay sang đánh giá từ trên xuống dưới một phen, thắc mắc hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Bác Tu ngồi xuống ghế gỗ, an bình nói: "Hôm nay nhà có khách, đương nhiên là nấu ăn rồi."
Tuyết Lưu cười tít mắt rồi hỏi: "Thủy Thần với Hỏa Thần đi đâu rồi."
"Đi theo dõi vụ việc, nghe là sắp phá được rồi!"
Thời gian ở đây khác xa với chốn tên ma, bảy ngày đêm ở U Minh Giới cũng hơn ba năm nơi này, khoảng thời gian này đối ra là khá dài nhưng chưa nghe được kết thúc, Hi Hoa liền hỏi: "Nó có phải rất rối ren không?"
Bác Tu gật đầu, đem mọi sự tình kể ra cho hai người nghe, nào là bái tế người, chôn sống.

Đến khu rừng thì nơi lập đàn tế đó âm khí bao vậy, mỗi đêm đều có oan hồn bay ra..
Hi Hoa suy nghĩ rồi nói: "Chưa từng thử xâm nhập sao?"
"Đã từng nhưng không dám lỗ m ãng, phỏng chừng ban đầu chỉ thử dò xét."
* * *
* * *
Có mùi khét!
Bác Tu chạy vội vào trong, Tuyết Lưu liền biết có món đang bị hóa đen liền cười lớn rồi chạy theo hắn.

Hi Hoa thở ra, phiền muộn một chút trong lòng rồi đứng dậy đi lòng vòng cho thoải mái, đi đến một sương phòng nhìn qua cửa sổ đang mở, phía trong trên giá treo có treo một trường bào.
Của Nguyệt Liên!
Hi Hoa đẩy cửa đi vào, mùi tiên dược thoang thoảng đâu đây, Nguyệt Liên hắn có thể bị thương nên mới dùng thuốc.

Hi Hoa rầu rĩ, trên người Nguyệt Liên vết thương này chồng vết thương nọ, hắn lại chẳng mấy quan tâm tí nào.

Hi Hoa bước đến bàn ngồi, ánh mắt bị thu hút bởi hai con lật đật, y đưa tay đẩy nhẹ, nhìn nó lắc lư thật đáng yêu, nó khiến y nhớ tháng ngày lịch kiếp ở nhân gian đã từng được Nguyệt Liên mua về cho chơi.
Trên bầu trời xám bỗng chốc nổi cơn sấm, ngoài trời bắt đầu lất phất hạt mưa, Hi Hoa nghe thấy tiếng ồn ào liền trở ra, nhưng chưa ra khỏi phòng đã có một bóng người chạy lố qua phòng rồi vội quay lại ôm cửa, vẻ mặt hớn hở vô cùng, ánh mắt lọ ra nét cười rõ ràng.

Hi Hoa nhìn thấy hắn, trong lòng cũng thấy vui mừng ra liền cười: "Xong việc rồi sao?"
Nguyệt Liên vội vàng chạy vào phòng, y phục và tóc còn dính mưa.

Hi Hoa bật cười bước đến đưa tay phóng thích linh lực khiến những hạt mưa kia tan biến.

Nguyệt Liên đứng yên nhìn Hi Hoa quan tâm mình, lại không quên trả lời: "Cũng chưa hẳn nhưng đã tìm được manh mối rồi..

A này, tay của ngươi bị sao vậy?"
Nguyệt Liên cầm lấy mu bàn tay của Hi Hoa lật lại nhìn toan dùng tiên thuật trị thương nhưng y vội cản lại: "Đừng, chỉ là vết thương nhẹ, ta vừa bôi thuốc..

Ngươi có phải cũng đang bị thương đúng không, ta nghe có mùi thuốc."
"Ừm..

oán khí ào ra bất chợt nên không kịp né, dính một chút vào người mà thôi, nhưng được Bác Tu xử lí rồi."
Hi Hoa nhớ lại lúc trước ở Hàn động tìm Quả Sinh Linh, Nguyệt Liên từng bị oán khí xâm nhập, y đưa tay áp vào hai má của hắn cười nói: "Vậy thì tốt, nào, khụy chân xuống một chút, ta mỏi cổ quá."
Nguyệt Liên phì cười nghe lời khụy xuống một chút cho hai mặt đối diện nhau, Hi Hoa lấy vội lá trúc vướng trên tóc hắn, sau lại véo yêu má hắn.
"Còn thiếu hôn nữa."
Hi Hoa nắn cho mặt hắn đến méo mó, bật cười rồi hôn lên trán hắn một cái, Nguyệt Liên thế mà cười như được mùa ôm chầm lấy Hi Hoa, đầu vui vào vai y như chú mèo nhỏ: "Ta lo cho ngươi chết đi được, ở dưới U Minh giới đã không mấy thích ứng được thể chất, đã vậy còn đi cùng với những người thích phá hoại, nếu sau này còn có nhiệm vụ ta sẽ nói với Thiên Đế một là ngươi đi cùng ta, hai là ta đi cùng ngươi, như vậy mới an tâm."
"Thật giống con nít."
Hi Hoa đẩy hắn ra rồi nói: "Ngồi nghỉ một chút đi, ta đang có chuyện muốn nói với ngươi này, ngươi có còn nhớ tấu chương lần trước Thiệu Tâm thượng thần đưa cho chúng ta, nói đó là bản đồ trận pháp từ thuở khai thiên lập địa không."
Nguyệt Liên ngồi xuống gật đầu, Hi Hoa tiếp lời: "Khi đi đến U Minh cung ta cũng thấy qua một bản đồ giống vậy, nó được khắc trên một phiến đá đặt sau tọa trì của Diêm Vương, nhưng khác một chỗ chính là ở giữa bản đồ có thêm một trận pháp nữa.

Trận pháp đó nhìn qua không giống với nét vẽ của U Minh nhưng nó làm ta liên tưởng đến trận pháp đặt ở Tẩy Hoa mộ của mẫu thân."
"Trận pháp đó có phải được khắc lên rồi dùng chu sa đồ lại đúng không?"
Nguyệt Liên hỏi, Hi Hoa gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi cũng thấy nó sao?"
Nguyệt Liên trầm tư rồi nói: "Ta đã từng nhìn thấy qua nó ở Tàng Kinh Các ở Thiên Cửu, Phượng Minh đã đưa cho ta xem, nếu ta nhớ không lầm thì đó chính là trận pháp mà Tà Thần đã dùng để triệu hồi hỏa lực thiêu rụi Lục giới nhưng không thành công vì hắn đang bị oán khí cắn ngược lại."
Hi Hoa thắc mắc hỏi: "Vậy vì sao chỉ có U Minh giới vẽ trận pháp đó còn Thiên Cửu thì không?"
Nguyệt Liên xoa cằm nói: "Ta nghĩ là vì U Minh giới là nơi hắn chọn để thực hiện trận pháp nên U Minh đã khắc họa lại."
Cả hai đều rơi vào sự suy tư, dù gì cũng là mối lo ngại cho tứ hải bát hoang vậy vì sao lại không phổ biến rộng, hay là Thiên Cửu sợ có kẻ lợi dụng mà sao chép lại trận pháp để nhằm khởi động lại nó.

Nhưng ở U Minh giới lại tùy tiện bày ra như vậy, họ lại không sợ sao?
Hi Hoa nhìn qua trận pháp ấy, ban đầu không để ý nhưng khi nhìn lại y cảm thấy trận pháp ấy có nét tương đồng với trận pháp cơ mật ở Hoa giới nhưng lại nhiều nét vẽ lằng nhằng hơn, mà càng nhìn lâu sẽ càng sinh ra ảo giác lạ lẫm, điều này làm y suy nghĩ không ngừng, không lẽ giữa hai trận pháp đó có gì đó tương thông với nhau.


Hi Hoa thở ra rồi nói: "Có lẽ còn nhiều thứ chúng ta không biết."
Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa, bàn tay đưa lên vén tóc mai y gọn gàng, lại nói: "Ta lại nghĩ đôi khi dốc lòng muốn tìm một thứ gì đó thì chưa chắc nó đã chịu xuất hiện, có khi bình bình an an tự dưng lại lòi ra.

Chúng ta bây giờ chỉ cần làm tốt nhiệm vụ đang nhận, luôn tìm sẵn biện pháp phòng chống là được.

Trong lòng ta luôn có trực giác lão Tà Thần ấy chưa hề muốn gây chiến."
Hi Hoa ngẩng mặt hỏi: "Sao ngươi lại nghĩ vậy?"
Nguyệt Liên thu tay, ánh mắt nhìn về phía mưa nói: "Vì hắn bận đi kiếm tình lữ của hắn trước đã."
Hi Hoa phì cười, Nguyệt Liên quay đầu nói: "Đúng thật..

Ngươi phải tin vào linh cảm của ta."
Y gật đầu lia lịa: "Được được được, linh cảm ngươi rất thuyết phục." Nói xong y đứng dậy: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta xuống giúp mọi người một tay."
"Đừng.."
Nguyệt Liên vội bắt lấy tay Hi Hoa, kéo y lại ôm lấy y, mặt hắn lại vùi vào phần bụng, đôi tay thoắt cái đã siết chặt eo còn đôi chân lại ghì lên đùi y.
"Bảo bối~~lâu ngày không gặp, ngươi ở lại với ta nhiều một chút đi."
"Người ngoài nhìn vào sẽ không nghĩ đây là chiến thần tàn nhẫn nhất ở Long giới đâu!"
Hi Hoa cúi đầu nhìn hắn, hắn cơ hồ lại càng ôm chặt y hơn, rồi hắn ngẩng mặt, chiếc cằm vẫn nương ở bụng y: "Ta nghe tiếng nhi tử đang gọi ta."
Nói xong hắn lại áp mặt vào nghe nữa, vẻ mặt rất phức tạp.
"Ngươi có vẻ có chấp niệm quá nhỉ?"
"Suỵt!"
Nguyệt Liên ra hiệu, Hi Hoa bất lực đứng im cho hắn
"Hử, cục cưng nói cục cưng được hai tuần rồi hả? Vẫn chỉ là một búp chồi thôi sao? Không sao không sao, không xấu, sau này lớn lên sẽ rất đẹp..

haha."
Hi Hoa nghe Nguyệt Liên thủ thỉ, vừa buồn cười vừa thương, y nhẹ nhàng xoa đầu hắn nói: "Nếu có thể, ta cũng muốn tặng ngươi một đứa con để ngươi chăm sóc nó."
Nguyệt Liên cười hì hôn bụng Hi Hoa rồi nói: "Là ngươi nói đó nha."
Xong hắn thả y ra, đứng dậy chỉnh tề áo đồ rồi kéo Hi Hoa đi xuống phòng bếp, ngoài trời mưa đã tạnh.

Khi hai người đi vào thì nhà bếp đã rơi vào hỗn loạn, trên vách còn có vết cháy xém.

Nguyệt Liên nói với Hi Hoa: "Hồi nãy lúc về thì thấy Lưu đại nhân đang dập lửa nên ta thuận tiện gọi mưa đến dập, không nghĩ bây giờ nhìn lại cái nhà bếp ta thực sự muốn đốt rụi nó."
Hi Hoa bật cười bước vào.
"Khoan!".

Phượng Minh chạy ra kéo Hi Hoa đến bàn ngồi an phận rồi nhanh chóng nắm áo Nguyệt Liên lôi vào.
"Này Nguyệt Liên, nơi này có rất nhiều ngũ cốc tốt nên ngươi cần phải chế tạo ra nhiều món ăn ngon bồi bổ cho Hi Hoa!".

Rồi hắn ghé nhỏ tai Nguyệt Liên nói: "Rất tốt cho người đang mang thai nữa!"
Nguyệt Liên thoáng đứng người, lại nhìn về phía Hi Hoa đang trò chuyện cùng Tuyết Lưu, song hắn quay lại nói: "Các người nghe lén sao?"
Phượng Minh cười hì hì: "Chỉ là vô tình thôi..

Nào nào, mau bắt tay nhanh gọn lẹ, Tuyết Lưu nói ở U Minh giới Hi Hoa không ăn gì bảy ngày bảy đêm rồi, tuy thần tiên không ăn uống như người thường nhưng cũng phải cần tâm bổ cơ thể, không ăn như vậy là không tốt cho sức khỏe."
Nguyệt Liên trợn mắt, Phượng Minh lại nói: "Là kén ăn đó, ta thấy ai mang thai cũng kén ăn lắm, có khi nhìn cũng chẳng buồn đụng đũa."
Nguyệt Liên lại lần thứ hai ngoái về nhìn Hi Hoa, Phượng Minh tức tốc bẻ đầu hắn lại thúc giục: "Còn không mau làm.."
"À..

ờ..

các ngươi làm ta hoang mang quá, y thật sự đang mang thai sao..

haha"
Trời trở tối, sau khi cùng nhau bàn chuyện về vụ phá rối của yêu ma rồi quyết định xuất thân nghênh chiến xong xuôi, định thời gian thực hiện xong rồi ai nấy đều trở về nằm nghỉ.
Hi Hoa đến phòng tắm ngâm mình, hơi nóng nước tỏa ra khiến mặt y có chút phiếm hồng.

Nhìn vết thương trên tay đỡ hơn một chút, trong lòng có chút nhẹ nhõm.

Hi Hoa nhìn qua khe cửa sổ, bên ngoài chỉ là một mảnh tối mực, trong lòng có chút nặng nề.

Đến bây giờ y vẫn chưa tìm được linh tính hoa còn lại mà công việc lại lắm bề bộn, y ở đây là vậy nhưng sau khi Kính Văn trình tấu sớ của y lên Thiên Đế xong thì rất có thể một nhiệm vụ khác sẽ được giao cho y.

Khẽ thở ra, Hi Hoa nhắm mắt lại tịnh tâm, bỗng dưng cửa sổ mở toang nghe rõ tiếng cọt kẹt, y vội hướng mắt nhìn ra ngoài, nhanh như chớp, hai ba tia sáng hiện lên, Hi Hoa vội vàng nhảy ra khỏi thùng nước, quơ vội ngoại y khoác lên người, tay kia trả đạo lực.

Một tiếng nổ vang lên, ngay cả thùng nước cũng bị đánh cho vỡ ra nước lênh láng, một bóng người vút đi, Hi Hoa chạy vội lại cửa sổ nhìn.
"Hi Hoa!"
"Có hành thích."
Mọi người đều thất thần chạy đến, Bác Tu cùng Phượng Minh nhanh chóng vút ra cửa sổ đuổi theo.

Nguyệt Liên tháo ngoại bào mang lên người Hi Hoa hỏi: "Bị thích sát sao?"
Hi Hoa gật đầu, Tuyết Lưu bước đến nhìn ba mũi tên làm bằng oán khí nằm rải trên sàn, đồng tử có chút co rút.

"Huynh thấy người đó không?"
Hi Hoa lắc đầu nói: "Toàn thân đều bị hắc khí che phủ, hành động lại rất kĩ lưỡng, hắn hình như đã chuẩn bị trước."
Tuyết Lưu rũ mắt, một chút rồi nói: "Lúc trước vẫn hay xuất hiện, những tên bí ẩn này cứ luẩn quẩn nơi này, nhưng không nghĩ chúng hôm nay lại ra tay..

Các người nhớ cẩn thận."
Hai người Bác Tu và Phượng Minh trở về, đều lắc đầu nói không bắt được, dọn dẹp một chút, Phượng Minh lại tạo một tầng kết giới ngoài tiểu trang xong xuôi thì trở về phòng.
"Ngươi cũng từng thấy chúng sao?"
Hi Hoa ngồi ôm gối trên giường nhìn Nguyệt Liên tạo kết giới ở từng cánh cửa: "Ừm, từ khi ta đến đây thì vẫn luôn có cảm giác bị theo dõi, cũng không biết chúng là thần hay quỷ, đuổi theo thì không còn thấy bóng dáng nữa, chút khí tức cũng không có luôn.

Không hiểu sao ngươi hôm nay đến, chúng lại ra tay với ngươi."
Hi Hoa thở dài, hình như từ khi y cải tử về, số lần bị ám sát gia tăng nhiều.

Hi Hoa trải chăn rồi nằm vào phía trong.
"Chúng ám toán không thành công, không biết có quay lại tối nay không!"
Nguyệt Liên thổi nến, buông rèm rồi chui vào nằm xuống: "Ngươi yên tâm ngủ đi, có ta ở đây, không ai đụng vào ngươi được đâu."
Khóe miệng Hi Hoa cong lên hài lòng, có Nguyệt Liên bên cạnh là cảm giác an toàn vô cùng, cũng đã một tuần chưa chợp mắt nghỉ ngơi, bây giờ cơn buồn ngủ lại ập đến, mí mắt tự nhiên thấy nặng.

Hi Hoa đưa tay kéo chăn vụng về đắp cho Nguyệt Liên, một tay cầm góc áo của hắn hẳn hoi xong mới thực sự nhắm mắt ngủ.

Nguyệt Liên xoay người ôm lấy Hi Hoa, rất nhanh nghe được tiếng thở đều đều từ y, Nguyệt Liên lúc này mới ngồi dậy với tay lấy một lọ thuốc.

Nhẹ nhàng gỡ tay y ở góc áo sau đó nâng lên chậm rãi thoa thuốc ở vết thương.

Bị u hồn cắn rất nguy hiểm, tuy vết thương đã lành phần nào nhưng hắn vẫn sợ y sẽ còn đau.

Lọ thuốc này là Tuyết Lưu đưa cho hắn, Hi Hoa bị thích sát xong cũng không còn tâm trạng ngồi bôi thuốc nữa.

Nghĩ đến đây, đôi mày Nguyệt Liên khẽ nhíu lại, hình như từ khi Hi Hoa lịch kiếp, y đã luôn bị kẻ khác làm hại, chúng đều có chung mục đích là giết y, thật đáng ghét.

Bôi thuốc xong, Nguyệt Liên lại yên vị nằm bên cạnh Hi Hoa, đêm đó hắn không ngủ, hắn muốn tự mình bảo vệ giấc mộng đẹp của người yêu hắn, không để cho kẻ khác thừa cơ làm hại y nữa.

"Chuẩn bị nào, chuẩn bị nào.."
Tuyết Lưu lớn giọng gọi mọi người dậy, chỉ mới hừng đông mà thôi, tiết trời có chút lạnh, ai cũng co người đi ra ngoài thoáng thấy trước nhà đã có sẵn vài hòm gỗ lớn.

Tuyết Lưu thấy tập trung đủ liền nói: "Ta đã mất cả đêm để chuẩn bị đó, kiệu nè, vàng mã, váy đỏ..

Đầy đủ rồi chứ."
Phượng Minh đi quanh xem: "Woa, rất tốt nha.

Nhưng cái hòm này là gì vậy?"
"Là trâm cài, trang sức đó.

Ta tìm hiểu rồi, vật tế ngoài mang váy đỏ phải được trang điểm lộng lẫy."
Bác Tu ngáp ngắn ngáp dài rồi hỏi: "Vậy bây giờ làm gì nữa"
Tuyết Lưu cười hì nói: "Để làm lễ tế này phải có một vị đóng vai một nam nhân cầm bốn sợi chỉ đó trong đó bốn đầu còn lại cột vào tay của bốn nữ tử, ta không hiểu lễ tế này lắm, người ta nói nó là phải có một nam nhân tự tay dâng mấy nữ tử đó vào đàn tế, trông vừa hèn mọn lại vừa khinh bỉ phụ nữ Quay trở lại ta là người U Minh giới, rất giỏi trong việc giả nữ, cứ để ta làm người bị hiến tế đi."
Nguyệt Liên xoa cầm rồi nói: "Vậy cứ để Phượng Minh làm cái nam nhân gì đó đi."
"Gì? Sao lại là ta, mà không phải hắn chứ!".

Phượng Minh ngơ ngác chỉ tay về phía Bác Tu, Bác Tu trợn mắt tỉnh ngủ: "Ta không muốn dâng hắn cho chúng, ta không có hèn."
"..."
Tuyết Lưu chống hông hậm hực: "Ngươi cứ như thể xem đây là lễ tế thật ư? Ta dù gì cũng là nam nhân đó."
Hi Hoa xua tay nói: "Thôi nào, đây chỉ là nhiệm vụ thôi.

Muốn giả thì cũng cần có âm khí có ngày sinh phù hợp mới khiến chúng tin đây là một buổi hiến tế bình thường."
Tuyết Lưu khoanh tay, chợt cười nói: "Vậy thì không cần bàn cãi nữa, dù gì chỉ có thân thiết mới có thể kết hợp ăn ý..

Hi Hoa người từng đi qua U Minh Giới coi như vẫn còn lưu âm khí, Bác tu người phải giả nữ giống bọn ta, Phượng minh, người cũng không ngoại lệ.

Phù hợp nhất chỉ có bốn chúng ta.

Đế Long cho là nam nhân kia đi."
"Hở? Ơ này! Ta không đồng ý."
Tuyết Lưu cầm hòm gỗ rồi lôi Hi Hoa vào phòng, Nguyệt Liên vẫn còn ngơ ngác nhìn theo, đằng sau đã có tiếng đùa giỡn: "Xong..

Mất nương tử.

Ây da, tình địch này có vẻ ngang tài ngang sức."
Nguyệt Liên hừ một tiếng: "Phượng Minh à..

Ngươi không cần lông nữa sao!"
Phượng Minh cười hà hà đẩy Bác Tu đi vào.

Nguyệt Liên bước đến trước cửa lo lắng nói vào: "Này, hai người ở trong đó làm gì vậy!"
"Động phòng!"
Tuyết Lưu nói vọng ra, Nguyệt Liên một cước đạp cửa đi vào rồi đóng cửa nói: "Ta đứng nhìn hai người động phòng!"
Cả đám người đứng nhìn Tuyết Lưu bày bố đủ loại trâm ra: "Các người đều hóa thành dạng nữ nhi đi để ta giúp các ngươi trang điểm."
Nguyệt Liên khoanh tay nói: "Không cần đâu, sẽ không ai nghi ngờ Hi Hoa là nam tử đâu!"
Tuyết Lưu cầm tay Hi Hoa lên nhìn, ánh mắt ham hố vô cùng: "Chồi chồi, tay con trai mà nó nuột nà quá!"
Nguyệt Liên đen mặt lao đến đánh vào tay Tuyết Lưu: "Bỏ..

bỏ ra."
Tuyết Lưu xoa tay cười nói: "Thôi đã vào đây rồi, giúp ta chuẩn bị luôn đi! Hai người còn lại để ta lo."
Nguyệt Liên cười tươi: "Để ta..

Tiểu bảo bối, vi phu rất có kinh nghiệm trong việc này, nào lại đây, ngươi tránh ra đi!"
Tuyết Lưu khoanh tay dựa vào Bác Tu thở dài nói: "Quả nhiên nghe danh Đế Long sủng nương tử lên tận trời, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, phận làm cẩu độc thân không biết bao giờ mới được như vậy!"
Bác Tu nghiêng người tránh né, lạnh nhạt nói: "Còn không nhanh ta sẽ để luôn hình dáng nam tử này đi đến đó."
"Ây da, có khi chưa tới đàn tế đã bị chúng đánh chết rồi đó chứ, nữ tử các ngươi thật có vẻ đẹp nam tính:
Một ngày trôi qua, ai nấy đều chán nản tay chống má nhìn Tuyết Lưu sửa soạn lui tới.

Nguyệt Liên rất chu đáo chèn tay hắn để cằm y kê trên bàn không bị đau.

Bác Tu nổi giận nói:
" Này..

ngươi cũng đâu phải đi xuất giá.

"
Tuyết Lưu hiện là nữ tử, váy đỏ như máu, tóc đã hóa đen lại gọn gàng, đầu đội trâm cài vô số, ung dung nói:" Chết làm ma cũng phải đẹp chứ! "
Phượng Minh ngồi một bên quạt quạt, hối thúc nói:" Sau này nếu ngươi có vợ thì vợ ngươi chính là xui bảy kiếp mới gặp ngươi đó..

Nhanh lên đi! "
Tuyết Lưu gật đầu quơ lấy chùm chỉ đỏ rồi đi ra đưa cho Nguyệt Liên:" Xong rồi đi thôi, đeo lên cho Hoa Hoa.

Rồi tự tay trao cho bổn quan.

"
Đế Long thật muốn gây chiến với U Minh Giới.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, các con rối cùng đã đứng đầy đủ.

Hi Hoa bước xiêu vẹo đi ra ngoài:" Ta có thể đi chân trần không, đôi giày nữ tử này thật khó đi? Rút bớt trâm được không mọi người? "
Nguyệt Liên đỡ Hi Hoa đi, an ủi nói:" Ngươi nên tập quen đi, sau này ta rước về Long giới, trang phục không đơn giản như vậy đâu! "
" Vậy đổi lại ta rước ngươi về Hoa giới được không? "
" Cũng được! "
Thật thiếu kiên trì! Ba con người kia khinh bỉ nhìn Đế Long.
Bắt đầu khởi hành thành hai hướng.

Nguyệt Liên đi phía trước cầm mỗi tay hai sợi chỉ đỏ không hiểu sao trong đầu lại luẩn quận câu nói đê hèn của Tuyết Lưu.

Tiếng bàn tán hòa với tiếng khóc của những con rối tạo nên khung cảnh quỷ dị, trên tay năm người đều cột chung một sợi dây thuật để tránh bị lạc nhau.

Mão Nhật chưa lặn nhưng đi vào khu rừng thì đã không còn nhận thấy ánh sáng, gió bắt đầu vi vu, Hi Hoa chợt hỏi nhỏ:
" Chúng có nên khóc không? "
" Cười cho vui haha! ".

Vậy là cả đám hùa nhau cười như những kẻ thiểu năng khiến đám con rối đang khóc cũng ngưng bặt không hiểu chuyện.

Đã đến tới đàn tế, gió nổi mạnh hơn, tiếng lá xào xạc nghe rợn người, bầu trời như tối lại nhanh chóng.

Một cơn gió xoáy hiện ra, ai cũng nhíu mày nắm chặt sợi dây.

Bỗng dưng có tiếng gào thét tiếng khóc tiếng cười, mọi thứ hỗn tạp, khói bụi che mù mắt người, không còn phân biệt được mọi thứ xung quanh.
" Hoa Hoa..

Hoa Hoa..

Tỉnh lại! "
Hi Hoa nhíu mày từ từ mở mắt, y đang nằm trên một tảng đá bằng trong một hang động, trước mặt là Tuyết Lưu.

Hi Hoa ngồi dậy hỏi:" Chúng ta vào được rồi sao, mọi người đâu rồi! "
Tuyết Lưu vò đầu nói:" Hình như chỉ có hai chúng ta vào đây thôi..

Sợi dây vẫn chưa bị đứt.

Không biết họ có bị lôi vào đây hay không.

"
Hi Hoa vội nói:" Vậy chúng ta nên đi tìm họ! "
" Nhưng chúng ta không biết nơi này là đâu cả..

"
Hi Hoa trầm ngâm rồi lại bắt quyết, một chồi non mọc lên rồi hướng về một phía:" Nơi đó có dương khí..

Chúng ta đi về hướng đó đi.

"
Cả hai chạy theo hướng đó, bỗng chốc nơi này bị chấn động, cả hai đứng không vững người ngã ra trước người ngã ra sau.

Một âm thanh rung động vang lên.
" Hi Hoa! "
Lời vừa dứt, ở giữa xuất hiện một cửa đá lớn ngăn cách hai người ra.

Một tiếng rầm vang lên, cả hai đã không còn thấy nhau nữa:" Tuyết Lưu..

Tuyết Lưu..

Nghe ta nói không? "
Bên kia cửa đá không ư hử.

Hi Hoa vận linh lực phá cửa nhưng lưu quang bay đến liền tắt đi, trước cửa đá đã có trận pháp.

Chết tiệt!
Hi Hoa xoay người nhìn lối đi phía trước, âm u, tối tăm, đứng ở đây mãi cũng không có cách, Hi Hoa lần theo vách đá tiến về phía trước, dự định đến đâu hay đến đó.
Ở khu rừng gió cát vẫn nỗi không ngừng, Phượng Minh ở ngoài đánh nhau với các oán linh còn Bác Tu và Nguyệt Liên đang cố sức mở trận pháp." Trận pháp thế nào rồi? "Phượng Minh hỏi lớn.
" Chưa mở được! Cố gắng một chút nữa đi "
Bác Tu đáp.

Nguyệt Liên vận thêm linh lực, trong lòng khó chịu muôn phần, rõ ràng vẫn ở cận kề mà chỉ cần một cơn gió đi qua, người đều biến mất, xem ra gã quỷ ở đây là một tên đáng gờm.
Nguyệt Liên đưa tay gọi Thông Linh Cầu nhưng trong nó chỉ là một mảng trắng xóa, có thể linh lực nơi đó bị hạn chế, điều này làm Nguyệt Liên điên cuồng phá trận pháp hơn.
Tuyết Lưu lần mò đi theo tiếng động, vừa hay bắt gặp một đoàn nữ quỷ tay bưng mâm đồ, yểu điệu đi một hàng.

Tuyết Lưu thoắt đã giả trang thành nữ quỷ đi sau họ, thầm mong tìm được chút manh mối.

Đi rất lâu thì đến một cái động được phát sáng bằng những khối đá đỏ rực, nơi này tập trung nhiều tên quỷ đang cười nói ồn ào, trên bàn thịt rượu đầy đủ.

Tuyết Lưu nhanh chóng học theo các nữ quỳ hầu rượu, coi như để nghe phong phanh mọi chuyện.
" Lão đại, hai nữ tử hiến tế lại chạy loạn, cũng may chúng ta có mắt nhìn người, không khéo lại đem nhầm hai tên nam nhân khác về thì thật khó nói, bọn con người ấy thật ngu xuẩn, nhìn hai nàng ta không giống những người trước cho lắm.

"
" Haha..

Cứ để họ chạy loạn, mệt rồi cũng tự chui vào rọ.

Quỷ Vương của chúng ta không cau nệ, càng khác khẩu vị lại càng hứng thú..

nào, uống đi.

"
Không lẽ tài hóa trang của Tuyết Lưu tệ đến nối để chúng nhìn ta Bác tu và Phượng Minh đều do nam nhân biến thành, tay nghề củ a y lại thua Đế Long? Tuyết Lưu thầm đau lòng.

Một lúc sau chúng nói rất nhiều nhưng toàn chuyện đâu đâu, Tuyết Lưu cảm thấy phía Hi Hoa rất đáng lo ngại, nhưng hai người sớm đã bị tách ra, phía ngoài kia không biết nhóm Bác Tu làm sao rồi, y nên phải làm gì đây.
Nơi này tìm chút dương khí cũng rất khó khăn, Hi Hoa đi lòng vòng mãi vẫn không tìm được một bóng ma nào lại còn quay về chỗ cũ.

Hi Hoa hít thở đều, một lần nữa đánh vận may, hoa tìm dương khí cũng nhú lên một chút, tuy rất nhanh bị héo đi nhưng cũng kịp chỉ cho Hi Hoa phương hướng, y đi theo nó, đi một lúc mới cảm thấy đường rộng hơn, phía xa xa lại có tiếng động, Hi Hoa nhẹ nhàng núp sau khe đá nhìn lén.
Trong một hang động nhỏ chỉ được thắp một ngọn lửa xanh, phía dưới là đủ các con vật bị nhốt trong lồ ng sắt, chúng đang cố phá cửa đi ra nhưng trên lồ ng đều bị ấn một bùa chú nên không tài nào mở được
" Ta mệt quá, không mở được nó.

"
" Ngươi nghỉ ngơi đi..

Giữ sức một chút, chắc chắn sẽ có cách ra khỏi đây.

"
" Chúng ta bị nhốt ở đây không biết bao lâu rồi, chưa biết lúc nào bị chúng bắt đi rút hết sinh khí..

Huhu ta không muốn chết đâu.

"
Những tiểu tiên ở dạng thú khóc lóc kêu ca, Hi Hoa nghe đến đây bỗng ngộ nhận ra lí do vì sao các oan hồn kia than vãn bị hút sinh khí.

Thì ra là vì việc này.

Hi Hoa nhìn xung quanh rồi len lỏi lọt vào hang động
" A! "
Các tiểu tiên bị Hi Hoa dọa sợ mà run rẩy co ro
" Suỵt! Im lặng nào! "
Hi Hoa vận linh lực tạo kết giới trước cửa động, thấy y dùng linh lực, các tiểu tiên liền thả lỏng mà cầu cứu:" Thần tiên tỷ tỷ, mau cứu chúng tôi với..

cứu chúng tôi với.

"
Hi Hoa bước đến hỏi nhỏ:" Ta không phải là tỷ tỷ.

Các ngươi vì sao lại ở đây? "
Một Linh Miêu bước đến nói lễ phép:" Chúng tôi chỉ là những tiểu tiên sống dưới chân Vạn Trùng Sơn nhưng có một lần đang đi kiếm đồ ăn thì bị những tên mang đồ đen che khắp người bắt về nhốt ở đây.

"
Hi Hoa nhìn qua nơi này có mười mấy tiểu tiên, y vận linh lực phá bùa, chúng run lên rồi biến mất, chiếc lồ ng mất đi bùa liền trở thành chiếc lồ ng sắt bình thường có thêm thuật khóa.

Hi Hoa lại ấn già, một đóa hoa bằng băng hiện ra, nó tỏa linh lực làm đóng băng hết các thanh sắt.
" Lùi vào trong! "
Các tiểu tiên rất nghe lời, có một tiểu hồ ly hiện ra chín cái đuôi che chắn trước các tiểu tiên khác, Hi Hoa tụ linh lực ở bàn tay rồi đánh vào chiếc lồ ng, nó liền vỡ nát.
" Nào, ra đây! "
Từng tiểu tiên chạy vội ra bao vây lấy Hi Hoa, tiểu hồ ly được linh miêu kéo ra ngoài.


Hi Hoa đưa tay bế tiểu hồ ly lên, nó bị gãy mất một chân.

Y mò mẫn trong tay áo ra một lọ tinh hoa, đút từng chút một cho từng tiểu tiên, xong lại đổ lên vết chân gãy của tiểu hồ ly.
" Ta hỏi các ngươi, từ lúc các ngươi bị bắt về đây có ai biết nơi này là nơi nào không? "
" Không ạ, nhưng ta nghe nói đây là nơi ngự trú của một con quỷ kinh tởm ăn thịt người! "
Nhắc đến là bọn chúng run rẩy, tiểu hồ ly ngẩng mặt nói:" Tiểu tiên có nghe chúng gọi lão là Tà Thần, lão chỉ ở một nơi nhưng có thể quan sát mọi thứ nơi này, chúng bắt những tiểu tiên nơi này để dâng cho lão, hình như là dùng sinh khí để hoàn dương.

Chưa kể còn nghe chúng nói, tìm rất nhiều phàm nhân về cho lão.

Ngài có tiên lực, chắc chắn là một thần tiên, vì sao ngài lại ở đây? "
Xem ra trong đám tiểu tiên này chỉ có tiểu hồ ly biết cách bình tĩnh, Hi Hoa xoa đầu nó nói:" Ta đến để giải quyết tên Tà Thần ấy..

Các ngươi bị nhốt ở đây, chút nữa chắc chắn sẽ có người đến.

Ta cũng không rõ nơi này, không thể đường đường chính chính dắt các ngươi đi.

Nào đến đó xếp một chụm lại, ta dùng thuật hóa các ngươi vào ngọc bội của ta.

"
Bọn tiểu tiên rất ngây ngô, lại rất dễ tin tưởng, nghe xong chúng liền tụ lại một chỗ.

Tiểu hồ ly chợt nói:" Ngài sẽ đi tìm lão ta sao? "
" Đúng vậy! "Dừng một lát Hi Hoa lại nói thêm:" Nếu ta không giữ được mạng, các ngươi ở trong ngọc bội cũng sẽ không ảnh hưởng gì đâu! "
Tiểu hồ ly lắc đầu:" Tiểu tiên không có ý sợ hãi, tiểu tiên đã từng chạy khỏi nơi này và tìm được một nơi có ma khí nhiều.

Tiểu tiên dẫn ngài đi! "
Hi Hoa nhìn tiểu hồ ly, trong nó có vẻ rất quật cường.

Hi Hoa gật đầu, thoắt những tiểu tiên đã nhập vào ngọc bội trong vạt áo bên hông y, Hi Hoa bế tiểu hồ ly lên, theo chỉ dẫn của tiểu hồ ly mà chạy đi.
" Ngươi từng chạy trốn sao? "
" Vâng, nhưng vẫn bị bắt lại, còn bị đánh gãy chân! "
Hi Hoa núp sau tảng đá, từng bước nhẹ nhàng đi:" Ngươi làm sao biết lão có thể biết tất cả mọi chuyện! "
" Vì đám thuộc hạ của lão nói vậy.

Lúc trước mọi người bị nhốt ở một nơi khác, chung với các phàm nhân, lúc đó có kẻ giở thói sở khanh muốn cưỡng gian một vị cô nương, lập tức bị một cỗ ma khí đánh chết, có kẻ đã sợ hãi bảo rằng đừng nên làm loạn, Tà thần ngài ấy vẫn đang nhìn họ! "
Hi Hoa nén hơi thở, rốt cuộc cái tên kia có phải Tà thần hay không.

Nếu đúng thì y thật sự không biết nên vui hay nên buồn nữa.
" Đó..

là nơi đó, ma khí rất mạnh "
Hi Hoa khép người quan sát xung quanh rồi nói nhỏ:" Ngươi trở về ngọc bội trước đi, nơi này không tốt cho ngươi.

"
" Vâng, thần tiên ngài cẩn thận! "
Dứt lời, tiểu hồ ly biến mất.

Hi Hoa từng bước tiến vào, tuy biết tự tiện tiến vào là rất nguy hiểm nhưng nếu thật như lời tiểu hồ ly nói thì lão được xưng là Tà Thần kia chắc chắn đã biết y đến, có thể lão đang chờ xem trò vui.

Khung cảnh trước mặt Hi Hoa hiện ra, nơi đây giống như một chánh điện âm u, các hình chạm khắc đều kì dị, y bước vào, lập tức cửa động bị đóng lại, một trận pháp đỏ chói hiện ra.

Hi Hoa nhíu mày nhìn, từ đâu lại có giọng nói vang lên:
" Ngươi biết là ta sẽ đặt bẫy, vì sao lại còn tiến vào! "
Hi Hoa nhàn nhạt đáp:" Dưới con mắt của ngươi, ta lùi hay tiến có quan trọng? "
Hi Hoa cố gắng nhìn xem liệu có ai đang ẩn mình không.

Bên tai nghe tiếng va chạm như xiềng xích, người đó lại như thở dài rồi nói:" Đúng là thần tiên bây giờ không khác thần tiên trước là mấy, chưa đụng vào họ họ đã kiếm cớ đụng mình..

Nhưng cũng đáng khen thưởng, gan các ngươi thật lớn, một đường xông thẳng đến nơi trú ngụ này..

"
" Cũng không phải nhờ ngươi mở đường sao.

Ngươi rõ ràng muốn tách chúng ta ra, một đường đi không ai canh gác, là có ý dụ ta đến đây.

Nghe nói, người dùng thủ đoạn rút sinh khí để hoàn dương, vậy cớ gì để yên cho ta đứng đây nãy giờ! "
Người đó cười khẽ:" Không lẽ ngươi muốn đánh nhau? "
Hi Hoa hướng về nơi có giọng nói phát ra, trầm giọng nói:" Ta muốn biết ngươi là ai? Lại không từ thủ đoạn độc ác kia, ngươi rốt cuộc muốn gì! "
Bên kia truyền đến tiếng cười rồi nói:" Chỉ sợ gương mặt này của ta làm ngươi chán ghét hoặc sợ hãi..

Thôi được, cũng đã đến đây rồi, chết thì đã là kết quả, cho ngươi biết để thỏa mong muốn cũng không sao..

Có điều..

Ngươi cũng nên cho ta mở tầm mắt lần đầu có thần tiên ghé thăm chốn ta? "
Vừa dứt lời, bốn bề nổi sát khí, thoắt có hơn vài chục oán linh vận váy đỏ, tay cầm vũ khí xông đên.

Hi Hoa lướt qua một lượt, đứng về tư thế thủ, hai thanh đoản đao liền hiện ra.

Những người bị hiến tế sớm đã bị luyện thành oán linh làm vũ khí cho hắn.

Bên trên bỗng có tiếng bất ngờ
" Ổ..

Pháp bảo tốt đấy nhưng cũng thật quen mắt, ngươi không phải thần tiên bình thường.

"
Hi Hoa cười nhạt:" Vẫn mong mạng còn bảo toàn được thử một lần đọ sức với ngươi.

"
Tiếng xiềng xích vang lên, lập tức những oán linh lao về phía Hi Hoa, hai thanh Song đao này đã được thủ thuật lên, chỉ cần ma quỷ đụng vào liền tan thành mây khói.

Hi Hoa đánh hết lớp này tới lớp khác, tiếng đổ vỡ vang lên, ngấm ngầm nơi này bị đạo quang của y phá nát rồi.

Cũng may nơi này không có trận pháp, linh lực của y cũng không giảm đi là mấy, đến bao nhiêu tên, y đánh chết bấy nhiêu tên đó, một chút kiên dè cũng không có.

Đợi khi chúng đồng lúc tấn công, Hi Hoa thu đao ấn già, lập tức một linh tính mạn đà La Hoa bao lấy y, ma quỷ ở gần đó đều bị ánh sáng chói đốt cháy thành tro bụi.

Hi Hoa liếc mắt, trong ánh sáng còn lại, y thấy ngồi trên bản tọa có một người mang trường sam đỏ sẫm, mái tóc trắng xõa dài, trên mặt mang mặt nạ ác quỷ, tay hắn đang có hai sợi dây xích, đầu xích đều có một mũi nhọn bóng loáng.

Lập tức hai thanh xích ấy như hai con rắn uốn éo đâm về phía Hi Hoa.

Hi Hoa vội tung người lên không trung tránh né, cửa động phía sau liền bị phá nát.

Hi Hoa tiếp tục dùng Song đao đấu với song xích, tiếng vũ khí va chạm nhau nghe chói tai.

Trên vai Hi Hoa bị kéo một đường đau đớn còn một sợi xích bị y chém đứt mũi nhọn, mũi nhọn rơi xuống tạo âm vang lớn, coi như cũng huề.

Dây xích nhang chóng thu lại, Hi Hoa đạp nền bay đến nơi bản tọa, trong màu u tối, bóng hình người ấy rất nhanh hiện ra, Hi Hoa hướng đó mà đâm tới, nhưng khi chiếc mặt nạ ấy bị linh lực đánh rơi ra.

Đồng tử Hi Hoa co rút lại, y thu tay bay ngược lại phía sau đứng ở giữa điện.
" N..

Nguyệt Liên..".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.