Dung Thâm với vẻ mặt đầy phức tạp nhìn người đàn ông nhếch nhác trước mặt mình.
Nhưng Mạc Thiệu Khiêm chỉ cười nhẹ, kiên định nói. “Ừ, bây giờ tinh thần của tôi về cơ bản đã ổn định lại rồi.”
Dung Thâm thở phào một hơi, “Được rồi, tôi đi giúp cậu khai thông quan hệ, làm thủ tục xuất viện cho cậu.”
Thật đúng là nghiệt duyên mà.
Nhìn người bạn thân từ nhỏ của mình từng là người đàn ông thành công trong sự nghiệp, vô cùng nổi tiếng bị sự áy náy và hối hận, nhung nhớ hành hạ đến phát điên, trong lòng Dung Thâm cũng khó chịu, nhưng lại chẳng thể làm gì, cũng chẳng thể nói ra lời nào.
Mạc Thiệu Khiêm tự tạo nghiệt, rơi vào kết cục này thì người ngoài cũng không tiện bình luận gì hết, chỉ thở dài thườn thượt.
Lúc đầu anh ấy chính mắt nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm phát điên, đối phương coi cái ghế là Đồng Khiết, vừa hôn vừa xoa ghế, có kéo thế nào cũng không buông.
Dung Thâm từng cho rằng người bạn này đời này sẽ vĩnh viễn ở lại bệnh viện tâm thần.
Nhưng hôm qua, anh lại đột nhiên liên hệ với mình, nói muốn xuất viện.
Dung Thâm bảo y tá kiểm tra toàn diện cho anh, phát hiện đúng là đã ổn định hơn không ít.
Mạc Thiệu Khiêm nói muốn xuất viện, vậy nên Dung Thâm chắc chắn không thể tiếp tục giữ anh lại viện điều dưỡng rồi.
Kiểm tra thấy đạt tiêu chuẩn, anh ấy lại dùng chút quan hệ, đón Mạc Thiệu Khiêm ra ngoài.
Mạc Thiệu Khiêm chăm chú nhìn cửa bệnh viện tâm thần ngoài cửa sổ, không nói một lời.
Dung Thâm lải nhải, “Những ngày cậu không có ở đây, bác trai, bác gái rụng tóc rất nhiều, bác gái còn thương tâm thành bệnh, năm ngoái đã rời xa nhân thế rồi.”
Mạc Thiệu Khiêm rũ mắt xuống.
“Bác trai tiếp quản việc làm ăn của nhà họ Mạc, nhưng dù gì cũng là người già, tuy có tôi ở bên giúp đỡ nhưng càng ngày càng lực bất tòng tâm rồi…”
“Bác ấy nhận nuôi con của một nhà thân thích, đứa bé đó mất cả bố lẫn mẹ, bây giờ đang theo bác trai học cách xử lý công việc của công ty.”
Mạc Thiệu Khiêm “Ừ” một tiếng không rõ.
Anh đã hại quá nhiều người rồi.
“Tôi về thăm mẹ.” Anh chậm rãi nói từng từ từng chữ.
Quá lâu không nói chuyện, giọng nói và tư duy cũng trở nên chậm chạp hơn nhiều.
Dung Thâm đưa anh tới trước phần mộ của mẹ Mạc.
Mạc Thiệu Khiêm quỳ xuống trước bia đá, dập đầu ba cái.
Sau đó, anh đứng dậy, chậm rãi mở miệng, “Tôi, không đi gặp bố tôi nữa đâu, tôi sợ ông ấy lại thương tâm quá độ lần nữa. Dung Thâm, dẫn tôi đến bờ biển nơi Đồng Khiết tự sát đi.”
Dung Thâm nhìn chằm chằm khuôn mặt anh.
Hồi lâu sau mới nói, “Được, tôi đồng ý với cậu.”
Mạc Thiệu khiêm vừa xuống xe liền điên cuồng chạy đến bên bờ biển.
Nước biển bao phủ bàn chân, đùi, tiếp đó tới eo, rồi cổ của anh.
Cuối cùng, trước khi nước biển bao phủ mặt anh, Mạc Thiệu Khiêm quay đầu lại nhìn một cái.
Dung Thâm yên lặng đứng trên bãi cát, biểu tình đau khổ và đầy bi thương.
Dung Thâm biết bản thân không có cách nào để ngăn cản anh, khuyên anh quay đầu.
Anh ấy quá hiểu người bạn từ nhỏ này của mình. Lúc anh mỉm cười lừa anh ấy, trong mắt anh đã không thể giấu được tia u tối muốn tìm đến cái chết.
Mạc Thiệu Khiêm cũng biết anh ấy sẽ không cản anh.
“Dung Thâm, cảm ơn cậu. Nếu có kiếp sau thì chúng ta vẫn sẽ làm bạn.”
Dung Thâm cười như khóc khàn giọng nói, “Đi gặp Đồng Khiết của cậu đi!”
“Tạm biệt.”
Mạc Thiệu Khiêm cười, hai tay buông thõng, để bản thân từ từ chìm vào lòng biển.
Nước biển mặn chát từ từ chìm vào cổ họng, vào khoang mũi.
Không khí trong phổi bị ép hết ra ngoài, cảm giác nghẹt thở từ từ áp bách ý thức của Mạc Thiệu Khiêm, tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ, rồi cuối cùng biến thành tối đen.
Hóa ra… đây chính là cảm giác chết chìm.
Nước biển lạnh như vậy, bên dưới biển tối như vậy, hiu quạnh, không có một âm thanh nào hết.
Đồng Khiết, lúc đó em đã ôm theo tâm trạng như thế nào mà nhảy xuống biển vậy…?
Suy nghĩ đã bị ngưng trệ, không thể chuyển động.
Anh nhắm mắt, môi hé ra một nụ cười được giải thoát.