Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở

Quyển 1 - Chương 12: Ký Ức Dạo Chơi Trong Vườn- Tứ Nguyệt (12)





“Tứ Nguyệt, cậu có chắc cậu không biết ai tặng không?” Lời này là do Diêu Văn Tịch ngủ ở giường trên nói, cậu ấy là sếp của phòng ngủ, tính cách hào sảng, thích nhất là lăn lộn, xưng anh gọi em với đám con trai. Bành Lỵ phòng bên cạnh thường hay nói đùa: “Mỗi lần tình cờ gặp Diêu Văn Tịch ở nhà tắm, nghe thấy cái giọng oang oang của cậu ta là mình lại cứ tưởng mình đi nhầm phòng, Diêu Văn Tịch, cậu nên sang nhà tắm nam đi.”
“Đi thì cậu đi mới đúng chứ, cậu không thấy bộ ngực của tôi à, của các cậu có lớn được như của tôi không? Tôi đến nhà tắm nam… Ờ, nếu tôi sang bên đó tắm… Ây dà, thế các cậu sẽ là cái dạng gì đây?”
Lúc ấy đang ăn sáng ở căn tin trường học, mấy người chúng tôi ngồi một bàn, nghe vậy cả đám cười ngặt ngẽo, thiếu chút nữa nghẹn chết vì bánh bao. Lý Mộng Nghiêu thành thật nhất bỗng chen lời: “Mình thấy, nếu cậu sang bên nhà tắm nam, bọn họ sẽ thiệt thòi hơn cậu.”
Tất cả chúng tôi đồng thanh hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì, bởi vì bọn họ nhiều người như thếmà chỉ nhìn thấy mỗi ngực của Diêu Văn Tịch, thế màmột mình Diêu Văn Tịch cậu lại có thể nhìn thấy nhiều… của nam sinh như vậy…” Lý Mộng Nghiêu nghẹn đỏ mặt, không biết nói tiếp như thế nào, sau “của nam sinh như vậy” thì không chịu nổi nữa liền thốt ra, “nhiều ngực.”

“Phì” một tiếng, cả bàn cười sặc sụa tập thể. Lúc ấy khuôn mặt của Diêu Văn Tịch đã đen sì, chỉ thẳng vào Lý Mộng Nghiêu tuôn ra, “Cậu, cậu, cậu đã nhìn thấy đàn ông có ngực rồi hả…”
Sau này tiết mục nhỏ này được truyền ra khắp khoa, sôi nổi một thời gian. Bởi vậy mà Lý Mộng Nghiêu đã trở thành danh nhân ở trong khoa, có một lần lên lớp, Lý Mộng Nghiêu đến muộn, không có chỗ ngồi, một nam sinh bên cạnh nhận ra cô ấy, ưỡn ngực lên trêu đùa, “Này, cậu xem ngực của mình lớn hơn hay là của Diêu Văn Tịch lớn hơn? Cậu trả lời xong mình sẽ nhường lại chỗ ngồi này cho cậu.”
Kết quả là mọi người cười ầm, Lý Mộng Nghiêu lúc ấy bị trêu tức đến phát khóc, một màn này vừa vặn bị phó giáo sư Diệp Xuân Thu nhìn thấy, kiên quyết dạy dỗ nam sinh kia tại trận, Lý Mộng Nghiêu xấu hổ gặp mọi người, không dám đi học cả mấy ngày. Cho nên từ đó về sau cô ấy rất ít khi phát biểu ý kiến, tính cách vốn đã hướng nội lại càng không thường nói chuyện hơn, ngày nào cũng chỉ tập trung học hành, là nữ sinh chăm chỉ nhất trong phòng ký túc.Quan hệ của tôi với cô ấy tốt lắm, bởi vậy thật hiếm khi cô ấy phát biểu ý kiến về món của quà của tôi, đoán nói: “Nhất định do một bạn nam thầm mến cậu tặng, Tứ Nguyệt, số cậu đào hoa thật đấy.”
“Không thể nào!” Ngủ ở giường trên Lý Mộng Nghiêu là Đới Phi Phi, cô ấy là người nơi này, gia cảnh tốt lắm, rất thích mua sắm quần áo, là nữ sinh thời thượng nhất trong ký túc xá của chúng tôi, bởi vậy nên cô ấy rất có ánh mắt nhìn quần áo, “Váy này đắt lắm, là một nhãn hiệu ở bên Anh, tuyệt đối không phải thứ sinh viên nghèo có thể mua tặng, khả năng này có thể bị loại trừ.”
Tôi cũng đồng ý với cách nhìn này, tôi biết ở đại học F có rất nhiều nam sinh bày tỏ mến mộ với tôi, nhưng quả thật là không ai có thực lực như thế. Nếu mà là Dung tặng, vì sao không để lại tên?
Ồn ào tới tận lúc tắt đèn, trong phòng mới khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tôi nằm trằn trọc trên giường, làm thế nào cũng không thể ngủ được. Ước chừng đến rạng sáng, cuối cùng tôi cũng không chịu nổi mệt mỏi mà thiếp đi, như thể vừa mới chợp mắt, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên chói tai. Đới Phi Phi ở gần điện thoại nhất, càu nhàu nhấc máy không kiên nhẫn. “Tứ Nguyệt, của cậu.” Tôi nửa tỉnh nửa mê nghe cô ấy gọi tên tôi. Tôi xoa mắt, sợ đánh thức những người khác, trên thực tế đã ảnh hưởng tới các cậu ấy rồi, tôi biết mấy người đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng.
“Nhan, là tôi.” Quả nhiên là giọng của Dung.
“Chuyện gì thế?”
“Em có thể xuống đây không? Tôi vừa xuống máy bay, rất muốn gặp em.”
“Ngày mai đi, bây giờ đã khuya lắm rồi.”
“Không, nhất định tôi phải gặp em ngay bây giờ.”

“Đã khuya rồi, em ra ngoài không tiện.”
“Tôi ở ngay cổng trường của em.”
“Dung tiên sinh, thật sự không được.”
“Mặc kệ, tôi muốn gặp em!” Giọng nói của Dung lộ ra chút ngang ngược.
Tôi cũng hơi giận, “Nếu em không tới thì sao?”
Ông đáp: “Cứ cách năm phút tôi sẽ lại gọi điện thoại tới.”
Chẳng có cách nào, tôi chỉ có thể sờ soạng mặc quần áo. Lý Mộng Nghiêu lập tức bật đèn cho tôi, Diêu Văn Tịch đưa tôi một cái đèn pin, muốn tôi xuống dưới cẩn thận một chút. Tôi thấy rất áy náy vì đã đánh thức các cậu ấy, Lý Mộng Nghiêu nói: “Không sao, cuối cùng thì hoàng tử cũng đã xuất hiện, bọn mình chờ mong đấy!” Đới Phi Phi hỏi: “Có cần mặc chiếc váy kia không?”
Rõ ràng các cậu ấy đều cho rằng chiếc váy đó là do Dung, người gọi điện thoại tới tặng, tôi cũng cho là thế. Nhưng tôi không mặc, nửa đêm nửa hôm mặc váy mỏng trong sân trường sẽ khiến người ta sợ hãi. Huống hồthời tiết bây giờ là gì,vẫn còn là tháng hai đấy, không dọa chết người khác thì cũng sẽ chết vì đông lạnh, làm sao tôi có thể nghe lời của các cậu ấy, tôi mặc áo len, áo bông xong rồi chạy ra khỏi phòng, nhưng lúc này cổng trường đã khóa, tôi đành phải đi ra cổng sau. Xa xa, cách cánh cổng sắt đã nhìn thấy chiếc xe màu đen của Dung đang đỗ đối diện lối đi bộ. Thấy tôi đi ra, Dung lái xe ngoặt tới.
Vừa lên xe, ông đã ôm hôn tôi.
“Nhan, tôi đã chờ lâu lắm rồi!” Ông kích động khó có thể kìm chế.
Nói thật là tôi hơi cảm động. Xuất hiện đột ngột sau một khoảng thời gian dài như vậy, tặng cho tôi món quà trưởng thành trong ngày sinh nhật này, bất kì cô gái chưa trải sự đời nào cũng đều không thể không có chút cảm động. Hơn nữa,mặc kệ tôi có thừa nhận hay không, mặc kệ ông có phải là người trong số mệnh của tôi hay không, vị trí ở trong lòng tôi có phải giữ lại cho ông hay không, có lẽ tôi cũng có một chút mong nhớ ông. Tất cả của ông đều khiến cho tôi cảm thấy ấm áp, mặc dù cách xa biết bao ngày, ông cũng là một người đáng để tôi mong nhớ.

Giống như lúc này, nụ hôn của ông rốt cuộc cũng khiến cho cơ thể của tôi từ từ nóng lên. Quấn quýt một lúc lâu ông mới khôi phục một chút bình tĩnh. Ông hơi thở gấp nói: “Theo tôi đi ăn chút gì đi, đã mười mấy giờ tôi chưa ăn gì rồi.”
Ông đưa tôi đến một nhà hàng, uống sữa rồi ăn chút bánh ngọt xong ông mới dần hòa hoãn lại. “Đồ ăn trên máy bay không phải dành cho người.” Ông cười nói, sau đó ông cầm tay của tôi, dịu dàng vuốt ve, cúi người khẽ hôn lên đó, “Có trời mới biết được tôi nhớ em nhiều như thế nào. Chuyện trong nhà giải quyết không được thuận lợi lắm, không giải quyết xong tôi không dám tới gặp em, sợ bị em cự tuyệt. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng đã giải quyết ổn thỏa, vừa ký xong là tôi lập tức chạy ra sân bay đấy.”
“Còn Sophie?”
“Quyền nuôi dưỡng thuộc về tôi.”
Tôi như trút được gánh nặng, “Vậy là tốt rồi.”
Ông cũng thở dài một hơi, “Đúng vậy, rất không dễ dàng gì.” Sau đó là một khoảng yên lặng ngắn ngủi, cuối cùng ông nói, “Xin lỗi, vốn muốn trở về vào ngày sinh nhật em, cuối cùng lại không kịp, có thể nhận lời chúc mừng sinh nhật muộn của tôi không?”
Tôi gật đầu. Đang định cảm ơn ông về chiếc váy, ông đã giành nói trước: “Tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em rồi, hy vọng em thích.” Nói xong lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung nhỏ.
Tôi bỗng trừng mắt, quà sinh nhật?
Ông mỉm cười, ánh mắt sáng ngời lấp lánh dưới ngọn đèn, nồng nàn, chân thành đưa hộp về phía tôi, “Happy birthday, Nhan.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.