Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở

Quyển 4 - Chương 45





Cơm chiều ăn ở Mai Uyển. Mạc Vân Trạch vốn không có ý định đưa Tứ Nguyệt và Phương Phỉ tới Mai Uyển, nhưng bởi vì Phương Phỉ cứ ầm ĩ muốn đến ngắm Mai Uyển, khiến cho Mạc Vân Trạch không thể làm được gì. Phương Phỉ và Mạc Vân Trạch không hề biết nhau trước đây, thế nhưng chỉ cần thời gian nửa ngày, Phương Phỉ đã bắt chước Tứ Nguyệt gọi Mạc Vân Trạch là “anh Vân Trạch”, trước anh Vân Trạch, sau Anh Vân Trạch, khiến cho anh dở khóc dở cười.
“Anh Vân Trạch, đó là nhà của anh à, đẹp quá, em có thể vào tham quan không?” Khi nói lời này, Phương Phỉ ôm lấy khuỷu tay của Mạc Vân Trạch, chỉ vào Mai Uyển dưới chân núi, dáng vẻ vô cùng trẻ con. Tứ Nguyệt không nhịn được, kéo Phương Phỉ, “Không được, đó đâu phải là nhà em…”
“Ôi chao, anh Vân Trạch, anh dẫn em đi nhé, đã đến cổng nhà anh rồi mà.” Bản lĩnh làm nũng của Phương Phỉ phải nói là ngàn người khó địch, Mạc Vân Trạch đành phải cười gật đầu. Đúng là đã đi đến cổng nhà, nếu không mời vào, Trầm Đoan Đoan nhất định sẽ lại có cớ để nói anh. Chỉ có điều, anh không khỏi tự hỏi chính lòng anh: “Đây là nhà của mình sao?”
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Trầm Đoan Đoan biểu hiện ra sự quan tâm ít nhiều đối với Tứ Nguyệt, Phương Phỉ và người bạn học cùng theo, Trầm Đoan Đoan dặn dò phòng bếp chuẩn bị một bữa ăn thật phong phú. Mai Uyển ngày thường tĩnh lặng như chùa miếu, nhờ có mấy cô gái ríu rít mà trở nên náo nhiệt hẳn lên, gian phòng trống vắng cũng có thêm chút sức sống. Dường như Trầm đoan có ấn tượng rất tốt đối với Phương Phỉ, bữa tối vừa xong, Trầm Đoan Đoan đã chuẩn bị hoa quả, bánh ngọt chiêu đãi mọi người, hỏi han trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
“Chị Đoan, chị đẹp quá!” Phương Phỉ xưa nay nói năng đã ngọt ngào, lúc này lại càng giống như phết mật, “Nếu ở tuổi chị mà em có được làn da và dáng người như thế này, có nằm mơ em cũng sung sướng mà tỉnh giấc…”
Phụ nữ đều thích được ca ngợi, Trầm Đoan Đoan cũng không ngoại lệ mà cười thật lòng, “Con bé này, thật là khéo ăn khéo nói! Nhưng mà có dáng vóc, có da dẻ thì đã sao, tuổi thanh xuân đã qua đâu thể lấy lại được, chị mới là người phải hâm mộ mấy em, ở cái độ tuổi như hoa như ngọc này, không cần trang điểm, cũng chẳng giấu được tuổi xuân.”
Lời này cũng là lời thật lòng, ba cô gái trước mắt ăn mặc đều rất giản dị, đúng với chuẩn mực của một sinh viên, cũng không trang điểm, khuôn mặt sáng sủa, ánh mắt trong trẻo, da dẻ mịn màng, những thứ đó không phải thứ mà trang điểm và những sản phầm dưỡng da đắt tiền có thể lưu giữ được, đó là tiền vốn của tuổi xuân! Mà tuổi xuân, đã trôi qua sẽ không thể nào quay trở lại.

“Chị Đoan, ngôi nhà này đẹp quá, còn đẹp hơn cả trong TV nữa.” Phương Phỉ cực kì tò mò về Mai Uyển, trước bữa ăn, Phương Phỉ đã kéo bạn học đi tham quan ngôi nhà mấy vòng.
Trầm Đoan Đoan cười cười tự giễu, “Nhà đẹp thì có ích gì, nhà đẹp cũng là xây cho người sống, nhưng mà ngôi nhà này quá ít người, còn tôi lại không thích ra ngoài, không có bạn bè đến thăm, ở một mình trong ngôi nhà này, có đôi khi tôi cảm thấy thật tịch mịch.” Khi nói lời này, ánh mắt Trầm Đoan Đoan như vô tình hay cố ý nhìn về phía Mạc Vân Trạch.
Mà Mạc Vân Trạch thì vốn không hề nghe Trầm Đoan Đoan nói chuyện, anh đang đứng bên cửa sổ với Tứ Nguyệt, hai người nhìn về phía vườn hoa bên ngoài, không biết đang nói gì, nụ cười trên khuôn mặt Mạc Vân Trạch vô cùng ấm áp.
Trầm Đoan Đoan chưa bao giờ thấy anh cười như vậy.
Bình thường khi Mạc Vân trạch cười, khóe miệng anh chỉ nhếch thành một đường cong, chưa bao giờ lan tới đáy mắt. Nhưng mà giờ phút này, đối mặt với Tứ Nguyệt, sự ấm áp trong đáy mắt Mạc Vân Trạch tựa như muốn trút hết xuống cô, một giây một phút cũng không muốn xa rời, ánh mắt đó phảng phất như một cái lưới dịu dàng, không dấu vết bao bọc lấy Tứ Nguyệt, mà chính khuôn mặt quanh năm lạnh lùng của anh kia, cũng tự nhiên tỏa ra một thứ ánh sáng khách thường, sống động đến lạ lùng.
Rõ ràng, ngay chính cả Mạc Vân Trạch cũng không hề nhận ra, mà Trầm Đoan Đoan thì đã bị biểu cảm sống động đó làm cho hoảng sợ. Bởi vì Mạc Vân Trạch đã phẫu thuật, khuôn mặt rất hiếm khi có biểu cảm, nhiều năm qua, Trầm Đoan Đoan đã quen với những đường nét cứng ngắc trên khuôn mặt của Mạc Vân Trạch, không vui không buồn, phảng phất như anh là một pho tượng. Trầm Đoan Đoan cứ cho rằng khuôn mặt đó của anh là do phẫu thuật mà thành, thì ra, Mạc Vân Trạch đã cố ý ẩn giấu sự dịu dàng của anh, sự dịu dàng đó chưa bao giờ anh biểu lộ với người ngoài, nhất là người nhà họ Mạc.
Đương nhiên, Tứ Nguyệt cũng coi như một người nhà họ Mạc, có điều sự tồn tại của cô ta chính là nỗi sỉ nhục của ngôi nhà này. Từ khi được sinh ra đến bây giờ, cô gái xinh đẹp như hoa đó đã mang đến cho nhà họ Mạc biết bao nhiêu tai họa. Vì vậy, trong mắt của nhà họ Mạc, cô ta chính là một người mang điềm xấu. Trầm Đoan Đoan thở dài, quay sang nói với Phương Phỉ: “Sau này có rảnh, mấy em thường xuyên tới đây, một mình tôi ở đây cũng buồn, Phương Phỉ, có thời gian thì tới đây chơi với tôi nhé.”
“Vâng, rảnh rỗi nhất định em sẽ tới.” Phương Phỉ gật đầu liên tục, đúng lúc này, bà giúp việc lại mang ra một đĩa điểm tâm tinh xảo đến mức khiến người ra líu lưỡi, ánh mắt của hai cô gái trợn trừng trừng, “Trời ơi, điểm tâm ngon quá…” Phương Phỉ chỉ còn thiếu chưa chảy nước miếng, “Đẹp quá, ăn mất thì thật tiếc.”
Bà giúp việc giới thiệu nói: “Đây là điểm tâm đặc biệt của Mai Uyển chúng tôi, chỉ dành để chiêu đãi khách quý, nếu tiểu thư thích ăn, lần sau lại ghé đến đây nhé.” Bà giúp việc rất giỏi quan sát nét mặt, xem ra Trầm Đoan Đoan rất thích cô gái này.
Quả thật là Trầm Đoan Đoan đang quan sát Phương Phỉ với tính cách có vẻ ngây ngô, cười tao nhã, “Nếu thích thì ăn nhiều một chút, bánh ít đường thôi, không cần phải lo bị béo phì đâu.”
Nhân tiện, Trầm Đoan Đoan lại ngẩng đầu lên dặn, “Bảo ông Trương gói lại chút điểm tâm, để mấy cô bé này mang theo khi về.”
“Chuyện này, sao em có thể không biết xấu hổ như thế được?” Phương Phỉ vui đến mức không biết phải làm thế nào, khuôn mặt tròn tròn đỏ bừng, thật khiến người ta yêu thích. Quả thật Trầm Đoan Đoan cũng rất thích cô gái này, mãi cho đến khi Tứ Nguyệt dẫn Phương Phỉ và bạn học rời đi, trên khuôn mặt Trầm Đoan Đoan vẫn giữ nguyên một nụ cười nông sâu khó đoán.
Mạc Vân Trạch đưa mấy người Tứ Nguyệt về trường, mãi đến tận khuya mới quay trở lại.
Trầm Đoan Đoan ngồi ngay ngắn trên sô pha ở phòng khách trò chuyện với bà giúp việc, Mạc Vân Trạch chào hỏi Trầm Đoan Đoan rồi đi lên, Trầm Đoan Đoan cũng không nhìn anh, nói một câu không nặng không nhẹ: “Cô gái Phương Phỉ này tôi thích, rất xứng đôi với cậu.”

Mạc Vân Trạch vẫn giữ nguyên tư thế, không động đậy. Một lúc lâu sau, anh chậm rãi xoay người, “Chị có ý gì?”
Trầm Đoan Đoan nghiêng mặt, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mạc Vân Trạch, thản nhiên cười, “Đừng nhìn tôi như vậy, ý của tôi là, có lẽ không lâu nữa Mai Uyển của chúng ta sẽ có chuyện vui.”
“…”
***
Cuối cùng đã tốt nghiệp.
Tứ Nguyệt say mèm một bữa với chị em trong phòng, sau đó còn ôm nhau khóc lóc, người thê thảm nhất chính là Diêu văn Tịch luôn có phong thái nữ hiệp.
“Tứ Nguyệt, chúng ta thật sự sắp chia xa rồi sao? Có phải không?” Diêu Văn Tịch khóc sưng cả mắt, ôm Tứ Nguyệt, ướt cả bả vai của cô.
Sống cùng nhau bốn năm, bây giờ hồi tưởng lại, bao nhiêu vui buồn thanh xuân đều thật đáng trân trọng, hôm nay chia xa, chẳng biết năm nào sẽ gặp lại. Bởi vậy mọi người đều tiếc nuối, khóc khóc cười cười, tranh nhau tặng đồ mà mình yêu quý cho đối phương, khi nắm tay nhau ra khỏi trường, không ai dám quay đầu lại.
Mà ở ngay trong ngày tốt nghiệp này, Tứ Nguyệt nhận được điện thoại của Phương Phỉ, còn chưa bắt đầu nói chuyện, Phương Phỉ đã khóc lớn trong điện thoại, “Chị, Chị, chị mau về đi, ba em có chuyện rồi…”
Thầy Lý đã chết.
Lúc dạy học, bất ngờ chết trên bục giảng.
Khi Tứ Nguyệt chạy tới bệnh viện, Thầy Lý đã được phủ một lớp vải trắng, Trình Tuyết Như khóc lóc chết đi sống lại, ngất đã mấy lần. Phương Phỉ dường như đã quên khóc, ngồi yên trên chiếc ghế bên ngoài phòng bệnh, không có cảm xúc, tựa như một con rối đã bị lấy mất linh hồn. Tất cả đều xảy ra quá đột ngột, Tứ Nguyệt không kịp phản ứng. Lễ truy điệu diễn ra ở lễ đường trường học, người đến rất đông, đều là học sinh khắp nơi của thầy Lý, tới đưa tiễn thầy một đoạn đường cuối cùng.
Mấy ngày này Tứ Nguyệt vẫn ở trong trạng thái ngẩn ngơ, cô vẫn không muốn tin thầy Lý đã không còn trên nhân thế, nhìn thầy Lý nằm giữa khóm hoa tươi, trong lòng Tứ Nguyệt cứ lặp đi lặp lại, ông ấy là ai vậy? Ông không phải thầy Lý đúng không? Ông thật sự là thầy Lý ư? Ông vẫn còn có thể tỉnh lại chứ, ông chỉ tạm thời nằm ở đó thôi…
Mới chỉ ngày hôm qua, Tứ Nguyệt còn nhận được điện thoại của thầy Lý, thầy muốn Tứ Nguyệt và Phương Phỉ có thời gian thì về nhà ăn một bữa cơm, thầy nói muốn chúc mừng hai chị em tốt nghiệp. Tứ Nguyệt đã đồng ý, còn nói: “Thầy, con và Phương Phỉ tốt nghiệp rồi, sau này thầy không cần phải vất vả như vậy nữa, con có thể kiếm tiền nuôi gia đình.”

“Các con không phải quan tâm đến thầy, cố gắng làm việc chăm chỉ, chỉ cần các con có tiền đồ, thầy đã rất vui rồi.” Giọng nói của thầy Lý trong điện thoại khàn khàn, vừa nghe đã biết đã làm việc quá sức. Bởi vì thầy Lý làm việc trong ban tốt nghiệp, bây giờ lại đang vào mùa thi đại học cao đẳng, mệt nhọc là điều khó tránh.
Lúc ấy, Tứ Nguyệt nghe thấy giọng nói khàn khàn của thầy Lý, nhớ tới biết bao nhiêu gian khổ mà thầy đã phải chịu đựng để nuôi dưỡng cô nên người, trái tim cô đau nhói như bị kim châm, Tứ Nguyệt suýt nữa đã hô lên thành tiếng, cô muốn gọi ông một tiếng “ba”, nhưng cuối cùng lại không có can đảm, không thốt lên thành lời.
Tứ Nguyệt nghĩ vẫn còn thời gian, cô sẽ báo đáp công ơn nuôi dưỡng của thầy Lý, thế nhưng cô không thể ngờ rằng trời cao lại không cho cô thời gian. Cho đến tận khi thầy Lý được hỏa táng, khói xanh vấn vít trên trời cao, Tứ Nguyệt mới tin rằng thầy Lý kính yêu của cô đã mất.
Tứ Nguyệt gào khóc lớn, tiếng khóc ấy thê lương tuyệt vọng, mọi người tiến lại đỡ Tứ Nguyệt, thế nhưng nửa người cô vẫn trượt xuống mặt đất, tóc tán loạn, sắc mặt trắng bệch.
“Chị!” Phương Phỉ muốn qua đỡ Tứ Nguyệt, nhưng Trình Tuyết Như đã ngất lịm đi trong buổi hỏa táng, Phương Phỉ đưa mẹ đến phòng y tế, đành phải gọi Diêu Văn Tịch và Lý Mộng Nghiêu hỗ trợ.
Diêu Văn Tịch và Lý Mộng Nghiêu liều mình kéo Tứ Nguyệt, người bên cạnh cũng đến hỗ trợ, thế nhưng mặc cho người khác kéo thế nào, đỡ thế nào, Tứ Nguyệt vẫn không thể đứng thẳng lên được. Cô đã khóc khàn giọng.
“Để tôi tới.” Một bóng dáng cao ráo đứng trước mặt mọi người.
Diêu Văn Tịch và Lý Mộng Nghiêu mệt toát mồ hôi, ngẩng đầu, không nhận ra là ai, chỉ thấy anh ta mặc âu phục đen, dáng người thẳng tắp, mặc dù đeo kính râm, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng rõ ràng.
“Tôi là anh họ của Tứ Nguyệt.” Mạc Vân Trạch nói xong cúi người bế Tứ Nguyệt đang run rẩy lên, “Nói với em gái của Tứ Nguyệt, bảo tôi đã đưa cô ấy đi.”
“Này, anh, anh…” Diêu Văn Tịch đuổi theo.
“Tôi tên là Mạc Vân Trạch.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.