Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở

Quyển 4 - Chương 46





Khoảng thời gian sau đó Mạc Vân Trạch không ở Mai Uyển, anh chuyển ra ngoài, sống trong một căn hộ cao cấp bí mật ở thành Nam, ngoại trừ người trợ lý A Sâm, không ai đến nơi này.
Anh cũng không chào đón ai đến thăm hỏi, đặc biệt là người nhà họ Mạc.
Trước khi chuyển khỏi Mai Uyển, anh đã cãi nhau một trận với Trầm Đoan Đoan, thật ra Mạc Vân Trạch không muốn cứng rắn như vậy, nhưng Trầm Đoan Đoan quả thật đã có ý đồ quá rõ ràng, chị ta không chỉ thường xuyên mời Phương Phỉ đến nhà làm khách, mà còn nghĩ cách giới thiệu Phương Phỉ với bạn bè thân thích của nhà họ Mạc, thậm chí còn tuyên bố thẳng “Chuyện vui của Mạc Vân Trạch sắp tới”, ám chỉ Phương Phỉ là vị hôn thê của Mạc Vân Trạch.
Hôm đó là ngày sinh nhật của một người có vai vế rất cao trong nhà họ Mạc, ngại vì có nhiều người ở đó, Mạc Vân Trạch cố nén giận không nói gì, sau đó anh cãi nhau một trận với Trầm Đoan Đoan.
“Chị dựa vào đâu mà can thiệp vào việc riêng của tôi, tôi lấy ai liên quan gì đến chị? Chị là người nhà họ Mạc à?” Do vô cùng tức giận, Mạc Vân Trạch không cho Trầm Đoan Đoan một chút thể diện nào.

Trầm Đoan Đoan quả là một người khó lường, chị ta không tức giận, hỏi lại Mạc Vân Trạch: “Vậy cậu nói cho tôi hay, cậu muốn lấy ai? Tứ Nguyệt sao?” Nếu đã bị vạch trần bộ mặt, chị ta chỉ nói đơn giản, “Vân Trạch, trong lòng cậu nghĩ gì tôi đều biết, nhưng mà tôi phải nhắc nhở cậu, cậu và Tứ Nguyệt là anh em họ! Cho dù có quan hệ huyết thống hay không, anh họ lấy em họ, nhà họ Mạc không chịu nổi sự mất mặt này đâu! Đúng, việc này vốn không phải việc mà tôi quản, tôi cũng không được tính là một người của nhà họ Mạc, nhưng dù sao tôi cũng là bề trên của cậu, ở nhà họ Mạc này, vẫn còn chưa có ai dám nói Trầm Đoan Đoan tôi không được phép quản chuyện của nhà họ Mạc…”
Mạc Vân Trạch cười lạnh, “Chẳng phải chị chỉ dựa thế của chú ba thôi sao? Nói cho chị biết, chị Đoan, vì nể mặt chú ba, tôi mới cư xử lễ độ với chị, kính trọng chị, nhưng điều này không có nghĩa là chị có quyền can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi, chị thích quản chuyện của nhà họ mạc thì mặc chị, nhưng chuyện của tôi chị đừng hòng!”
“Vân Trạch, đây là do cậu tự bức mình vào ngõ cụt.” Trầm Đoan Đoan nhìn thẳng vào Mạc Vân Trạch, ánh mắt lạnh hơn cả băng, “Ở cái nhà họ Mạc này, không ai được phép làm chuyện gì tùy tiện, ngay cả chú ba của cậu cũng không được! Nếu như cậu đến với tứ Nguyệt, trong mắt người đời, đó chính là loạn luân, chú ba cậu, và tất cả những người trong nhà họ Mạc cũng sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, cậu lớn lên trong nhà họ Mạc, cậu phải hiểu được điều ấy. Năm đó ba cậu thích người mẹ Nhan Bội Lan của Tứ Nguyệt như vậy, đến chết cũng nhớ thương mẹ con hai người đó, muốn cho họ một cái danh phận, kết quả ra sao, ông ấy có làm được không? Ông ấy là con trưởng của nhà họ Mạc, vậy mà cũng không làm được, vậy thì cậu dựa vào cái gì?”
Câu nói ấy như giáng Mạc Vân Trạch xuống địa ngục, một lúc lâu sau anh vẫn không lấy lại được tinh thần.
Trầm Đoan Đoan quả thật đã nói trúng nỗi đau của Mạc Vân Trạch, vuốt tóc chậm rãi, Trầm Đoan Đoan ngồi xuống sô pha, tao nhã tựa vào thành ghế, khôi phục sự đoan trang quen thuộc, “Chú ba cậu muốn tôi nhân tiện nhắn với cậu, nếu cậu làm ra chuyện bại hoại gia phong với nhà họ Mạc, cậu đừng trách ông ấy sẽ động đến Tứ Nguyệt…”
Mạc Vân Trạch hít phải một luồng khí lạnh.
“Cậu hiểu rõ tính khí của chú ba cậu rồi đấy, chọc giận ông ấy, chuyện gì ông ấy cũng có thể làm, tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở cậu, nói chuyện với tôi cậu còn dễ thương lượng, còn nói chuyện với chú ba cậu, sẽ không đơn giản như thế đâu. Vân Trạch, tôi vẫn đứng về phía cậu mà…”
“…”
Mạc Vân Trạch không nói được lời nào, đôi mắt vừa rồi còn hừng hực lửa giận, chớp mắt chỉ còn một chút tro tàn. Anh giống như một người thương binh bại trận, khom lưng, bước nặng nề lên lầu.
Cả đêm, anh nhốt mình trong phòng không đi ra ngoài.
Buổi sáng hôm sau, khi ăn sáng, anh ngồi đối diện với Trầm Đoan Đoan, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng ngữ điệu rất dứt khoát, “Tôi sẽ chuyển ra ngoài, nếu tôi nhất định phải chết ở Nhà họ Mạc, vậy tôi không muốn chết ở đây. Ngôi mộ này chị thích thì ở, không liên quan gì tới tôi. Chị có thể nói chuyện của tôi với chú ba, nếu ông ta dám động vào một sợi tóc của Tứ Nguyệt, tôi sẽ nhảy lầu từ tầng thượng của công ty, một phút, một giây cũng quyết không do dự, tôi là người đã từng chết, tôi còn sợ gì nữa đây.”
Trầm Đoan Đoan ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Trạch.

“Chị ăn thong thả, tôi đi trước.” Mạc Vân Trạch nói xong rồi đứng dậy, đi ra khỏi phòng ăn, không quay đầu lại. Trầm Đoan Đoan nhìn bóng dáng Mạc Vân Trạch mất hút bên ngoài cửa, thở dài, buông dao nĩa trong tay, hỏi bà Vân đứng bên cạnh: “Bà Vân, bà nói nơi này… Mai Uyển này, còn phải chết bao nhiêu người nữa?”
Một buổi tối mấy ngày sau, Mạc Vân Trạch hẹn Tứ Nguyệt ra ngọn núi phía sau Mai Uyển. Đêm xuân, không có trăng, gió thổi, cành hoa khẽ lay động, không khí ngập tràn mùi hương của hoa lê, Tứ Nguyệt lẳng lặng đứng dưới tán cây lê, vẻ mặt mờ mịt, “Anh Vân Trạch, anh hẹn em muộn thế này, có chuyện gì sao?”
“Đúng, tôi phải gặp em, một giây một phút cũng không đợi được nữa.” Mạc Vân Trạch đứng đón gió trong bóng đêm, ánh mắt anh tỏa ra sự nóng rực và cố phấp, “Tứ Nguyệt, em đã tốt nghiệp rồi, tôi hy vọng em sẽ lấy tôi, chúng ta sẽ sống bên nhau.”
Tứ Nguyệt sợ tới mức run cả người, đôi mắt nhìn trừng trừng Mạc Vân Trạch, “Anh, anh điên rồi!”
“Tôi không điên, ít nhất bây giờ thì không.” Mạc Vân Trạch hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Tứ Nguyệt, anh không hề có ý đùa cợt, “Em đừng sợ, nghe tôi nói hết câu đã, tôi biết trong lòng em đang nghĩ điều gì, em nghĩ chúng ta là anh em họ thì làm sao có thể kết hôn. Không, Tứ Nguyệt, chúng ta không có quan hệ huyết thống, bởi vì tôi là con nuôi của nhà họ Mạc, dòng máu chảy trên người tôi không phải là của nhà họ Mạc.”
Tứ Nguyệt trừng mắt, hít thở khó khăn, lắp bắp nói: “Sao, làm sao có thể? Em chưa từng nghe nói bác trai có con nuôi, chỉ có anh Vân Hà mới là con nuôi của ba em…”
“Tứ Nguyệt, tôi là con nuôi của ai, tạm thời không thể nói rõ trong hai, ba câu được, sau này tôi sẽ từ từ giải thích cho em. Bây giờ, điều duy nhất mà tôi có thể khẳng định với em là, chúng ta quả thật không phải anh em họ. Khi tôi tới nhà họ Mạc, em vẫn còn chưa ra đời, thậm chí có lẽ ngay cả dì Bội Lan cũng còn chưa biết ba em.”
Mạc Vân Trạch nín thở, cẩn thận nói ra từng từ, dốc sức khiến bản thân anh phải khiến nó rõ ràng nhất.
Anh biết, nếu không phản kháng, không dốc sức kiềm chế, mọi chuyện nhất định sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của anh, trượt thẳng về phía vực thẳm đáng sợ. Anh không thể trơ mắt đứng nhìn mọi chuyện, vì vậy anh chỉ có thẻ mang hết sức mình ra ngăn cản.
Tứ Nguyệt bỗng tỏ vẻ nghi ngờ, “Vậy anh Vân Hà… anh ấy, anh ấy là con của ai?”
“Là con của bác hai tôi.”
“Là con nuôi hay con ruột?”

“…” Mạc Vân Trạch im lặng.
Bốn phía tĩnh lặng khiến cho người ta sinh ra hoảng hốt, không khí vẫn ngập tràn mùi hoa lê, đêm đã khuya, phải chăng ánh đèn nơi phố thị đã quá lộng lẫy, quá sáng chói, thế nên khiến cho những những vì sao trên bầu trời kia cũng trở nên ảm đạm, không còn lấp lánh như xưa, nhìn xuống chóp mái nhọn của Mai Uyển dưới chân núi, tối đen, yên lặng tựa như tháp cổ ngàn năm. Xa xa lác đác ánh đèn, không có tiếng người, giống như ngăn cách cả trần thế.
Hai người đối diện vơi nhau thật lâu, giữa họ, tựa như còn có thể nghe được tiếng hoa rơi.
“Tứ Nguyệt…” Mạc Vân Trạch suy nghĩ nên trả lời như thế nào, anh chắp tay sau lưng, ánh mắt đau xót nhìn cô, “Em vẫn còn nghĩ đến Vân Hà sao? Em thích cậu ấy ư?”
Tứ Nguyệt cuống quít lắc đầu, “Không, không … không phải như anh nghĩ đâu, bởi vì trong ba anh em các anh, em chỉ từng gặp anh Vân Hà, lần đầu tiên em gặp anh ấy, em mới chỉ có tám tuổi, ngay tại trên ngọn núi này, lúc ấy anh Vân Hà đang vẽ tranh, anh ấy còn cho em ăn kẹo…”
Mạc Vân Trạch nhìn Tứ Nguyệt, bỗng nói: “Đối với tôi, lần đầu tiên tôi gặp em, em chỉ mới chỉ đầy trăm ngày tuổi. Tôi và Vân Hà đều rất thích em, chúng tôi còn thường xuyên tới cổng trường em học để nhìn trộm em, chẳng ngờ…” Mạc Vân Trạch cố tự nở nụ cười, lắc đầu, “Em chỉ nhớ có mình Vân Hà, tôi thật thất vọng quá.”
“Trước đây em chưa từng gặp anh, làm sao có thể nhớ rõ anh được.”
“Cũng đúng, quả thật trước đây chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau, cho nên em không có ấn tượng với tôi, điều này tôi có thể hiểu, nhưng xin em hãy tin tôi, tôi và em không có quan hệ huyết thống, gia đình này của chúng ta rất phức tạp, nó chôn giấu rất nhiều bí mật, mặc dù trận hỏa hoạn năm đó đã đốt sạch nơi này, thế nhưng bí mật của nó vẫn tồn tại. Mà bí mật lớn nhất chính là, tôi cũng không phải con ruột của ba tôi, tôi giống Vân Hà, đều được gia tộc họ Mạc nuôi dưỡng, chuyện này tôi sẽ kể lại với em sau, em nhất định phải tin tôi, mà chuyện này ngoại trừ tôi, gia tộc họ Mạc biết chuyện không vượt quá ba người, ý tôi là người còn sống.”
Tứ Nguyệt cố gắng thở ra, cảnh vật trước mặt tối đen, “Không, không thể nào…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.