Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người

Chương 12



12.

Bác sĩ nói Tống Tây Hành bị thương ở đầu, còn đang hôn mê, trước mắt đã không nguy hiểm đến tính mạng.

Ngoài việc gia sư cho học sinh, thời gian còn lại tôi đều ở trong bệnh viện, trong khoảng thời gian này, học muội của Tống Tây Hành mà tôi gặp trước đó đã đến thăm một lần.

Cô ấy ôm một bó hoa, tươi cười rất đẹp mắt, giọng nói cũng rất trong trẻo:

“Chị nói học trưởng thật là thảm mà!”

Tông Tây Hành vì bảo vệ tôi mới bị đập trúng, tôi cúi đầu cắn môi không lên tiếng.

"Em gái nhỏ, có phải em khôi phục trí nhớ rồi không? Vậy khi nào chị có thể uống rượu mừng thế?”

“Chị biết em mất trí nhớ sao?” Tôi có chút kinh ngạc, trực tiếp bỏ qua nửa câu sau.

“Tất nhiên, chị còn biết học trưởng vì em mà từ chối tất cả các cô gái khác cơ mà.”

"Chậc chậc, em nói xem liệu học trưởng có mất trí nhớ hay không?”

Tống Tây Hành sẽ mất trí nhớ, sau đó quên mất tôi sao?

Bệnh viện về đêm rất yên tĩnh, sau khi tôi cẩn thận lau sạch sẽ từng ngón tay và mặt của Tống Tây Hành, dựa vào một bên đọc sách, nhưng một chữ cũng đọc không vào.

Lời học muội của anh nói vẫn cứ quanh quẩn trong đầu tôi, tôi có chút phiền não lấy điện thoại ra tra cứu, tỷ lệ bị đập đầu mất trí nhớ là bao nhiêu?

Có hàng ngàn câu trả lời nhưng không cái nào có thể cho tôi một đáp án chắc chắn.

Tôi nằm ở bên giường nhìn hàng mi dày của anh đổ buống xuống dưới mí mắt, nhớ lại Tống Tây Hành năm xưa, phát hiện mấy năm nay anh đã thay đổi rất nhiều.

Không biết người mất đi một đoạn ký ức có phải đặc biệt thiếu cảm giác an toàn và nhạy cảm với mọi thứ xung quanh hay không, vậy nên anh luôn nói tôi trở nên ngoan ngoãn, nhưng thực tế không phải vậy, tôi chỉ vì thiếu cảm giác an toàn, cho nên mới trầm lặng hơn mà thôi.

Ban đầu sau khi hôn mê tỉnh lại, suốt một thời gian rất dài, tôi cả đêm trằn trọc không ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy hình ảnh mình bị đ.âm, trong đầu văng vẳng tiếng va chạm.

Mà loại cảm giác thiếu an toàn này trong lòng tôi khi ở bên Chu Tự đã lên đến đỉnh điểm.

Hiện tại nó lại xuất hiện một lần nữa, tôi nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay thon dài của anh, thấp giọng năn nỉ:

“Tống Tây Hành, anh mau tỉnh lại đi có được không?”

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua từng ngày, cuối cùng vào một buổi chiều tối mười ngày sau, lúc đó tôi đang cầm một chậu nước đi ra từ phòng tắm, ngẩng đầu liền nhìn thấy anh đã ngồi dậy.

Anh cau mày che đầu: "Đây là đâu?"

Trái tim tôi run lên, ngay cả giọng nói cũng run theo:

"Đây là bệnh viện, anh vì bảo vệ em mà bị đập trúng.”

“Anh đã hôn mê mười ngày rồi.”

“… Tống Tây Hành, anh còn nhớ em là ai không?”

Những ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh khẽ đặt lên trán, ánh mắt nhẹ nhàng rơi trên mặt tôi, sau đó nói:

"Anh nhớ, em là vợ của anh."

"Bộp" một tiếng, cái chậu trong tay tôi rơi xuống.

Tôi tưởng rằng trí nhớ của anh bị hỗn loạn, lúc xoay người đi tìm bác sĩ bị anh gọi lại, đỏ hoe mắt quay đầu, nhìn thấy anh cười yếu ớt với tôi, giữa chân mày đều là vẻ ôn nhu, giọng nói khàn khàn vì đã lâu không lên tiếng.

"Ti Uẩn, thật sự xin lỗi, anh chỉ đùa thôi."

“Em đừng sợ, anh nhớ em, sẽ không nhớ lầm em, cũng sẽ không quên em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.