Hiểu Lam sợ hãi, hồi hộp nhìn cái que anh đang cầm.Đừng,đừng hiện hai vạch!!.
“Nếu em nói ra là em đi mua que thử thai, anh đi mua cho em, làm gì phải giấu diếm anh như vậy??”.Cảnh Luân nhăn mày nhìn vợ đang co rúm người lại.
Anh nghĩ cô phải mong có con với anh chứ, tại sao lại có vẻ mặt đó?.
Người chồng thì mong cái que hiện hai vạch, người vợ thì sợ sệt không mong nó hiện.
Hai người đứng chờ đợi một hồi thì cái que thử thai cũng có kết quả.Hiểu Lam không dám tiếp nhận sự thật,nhắm mắt lại.Cảnh Luân tưởng sẽ hiện hai vạch, không ngờ chỉ hiện một vạch, lắc đầu cười trừ.
“Cái que không hiện hai vạch,Lam nhi, mở mắt ra!”.Hiểu Lam như được cứu rỗi từ địa ngục, mừng rỡ mở mắt ra, giựt lấy cái que cười tươi như hoa.
Vậy là không có thai với anh,thật tốt.Nếu có, Hiểu Lam cũng không nỡ bỏ nó đi,cũng không nói sự thật được cho anh biết, hoàn toàn không thoát ra được anh nữa.
Còn Cảnh Luân tâm trạng buồn bã, hoàn toàn trái ngược Hiểu Lam,vợ anh thật sự không muốn có con với anh hay anh làm chưa đủ, quyết định tối đi dự tiệc về tăng năng suất mới được.
Hiểu Lam không biết trong lòng anh đang nghĩ gì,chỉ thấy anh nhăn mày, cứ nhìn chằm chằm vào cái que trên tay cô.Hiểu Lam quăng nó vào sọt rác, cười tủm tỉm lôi tay anh đi ra ngoài, xuống lầu ăn sáng.
“Luân,anh ăn thêm cái này đi!”.Hiểu Lam thấy anh ngồi ngớ người ra nãy giờ,không nói lời nào.
Cảnh Luân không hề đụng vào đồ ăn,đứng dậy, dặn cô buổi chiều đợi anh về nhà chở đi dự tiệc, bây giờ anh đi ra ngoài chút.Hiểu Lam định mở miệng hỏi anh thì anh đã ra sân ngồi vào xe rồi.
Kể từ lúc công ty thay mặt tuyên bố với giới truyền thông là diễn viên Đào Anh chính thức giải nghệ,rầm rộ mấy tuần nay xong cũng lặng đi,không còn nói về cô ta nữa.
Biết tối nay Tô Hiểu Lam đi tham dự buổi tiệc nào đó,cô ta nhếch môi, cười khoái trá, âm thầm sắp xếp để trà trộn vào tham dự, hãm hại Hiểu Lam.
Hiểu Lam ở nhà nhận được cuộc gọi của Minh Đan, rủ tới spa thư giãn, đi làm đẹp,tối đi dự tiệc luôn.Cô đồng ý xong cúp máy,ngồi chờ anh về mà không thấy anh đâu.Không phải tại vì lúc nãy cô nhìn cái que không hiện hai vạch,vui tươi hớn hở trước mặt anh nên anh buồn không?.
Không phải Hiểu Lam không muốn có con với anh mà là không thể,cô cũng không có yêu anh thật lòng, còn hơn một tuần là cô nói sự thật với anh,nếu có đứa nhỏ rồi sinh nó ra,cô có chán ghét nó không nữa.
Để cho người phụ nữ yêu anh sinh cho anh đi,Cảnh Luân.Em không thể.
Hiểu Lam cầm túi xách, ngồi vào xe,lái ra đường cái tới chỗ hẹn.
“Thiệp cưới đây!”.Minh Đan chìa thiệp ra đưa cho Hiểu Lam.
Nguyên một tấm thiệp màu đỏ đen đập thẳng vào mắt Hiểu Lam,ngạc nhiên mở ra xem ngày, là cuối năm nay sau lễ trao thưởng với đêm Giáng Sinh,tới đó cô chắc không thể dự lễ cưới của Minh Đan với Sở Thiên Mặc được rồi.
“Nhanh thật,em thấy Sở Thiên Mặc còn rong chơi như vậy đã chịu cưới chị rồi”.Cứ giả bộ nhận thiệp mời cho chị ấy vui.
“Thằng chả sợ mất vợ đó mà.Haha”.Minh Đan phá lên cười.
Hiểu Lam bật cười, kéo cánh tay Minh Đan đi vào trong,chỉ có hai người rảnh đi với nhau thôi.Lăng Huyên,Diên Vỹ bận đi làm nên đành hẹn gặp nhau ở buổi tiệc.Quản lý tiệm spa thấy khách quen vào tiệm, tự thân dẫn hai người Minh Đan đi mát xa.Đến phòng, quản lý dặn dò nhân viên nữ vài câu rồi quay lại chỗ làm việc.
“Tại sao em không chịu có con với Cảnh thiếu??”.Minh Đan nằm cho nhân viên mát xa, nói vọng qua Hiểu Lam kế bên cũng đang nằm.
“Tại em còn trẻ mà, em còn nghe nói phụ nữ sinh xong sẽ tàn phai nhan sắc,vóc dáng không còn đẹp nữa”.Hiểu Lam nằm nghiêng đầu trả lời.
“Chị tưởng em sợ đau,ai ngờ sợ xấu.Haha!”.Minh Đan lẫn hai nhân viên nữ đang đứng bật cười.
Hiểu Lam không thèm trả lời, nhắm mắt hưởng thụ.
Sau khi thư giãn ở spa, cả hai tới quán mì ăn trưa.Hiểu Lam bật điện thoại lên,có hai cuộc gọi nhỡ của Cảnh Luân, chạm vào tên anh gọi lại.
“Em đang ở đâu, anh về nhà mà không thấy em đâu cả?”.Điện thoại mới đổ chuông, anh đã nhanh chóng bắt.
“Em đang ăn mì với chị Minh Đan,lát đi trang điểm luôn,anh khỏi chờ em về ăn trưa”.
Cảnh Luân dặn cô chiều trang điểm thì về nhà ngay, đừng có đi la cà ở đâu.