Lâm Việt sờ sờ tùi quần thì thấy điện thoại rung một cái, lấy ra xem thử thì hiện tin nhắn thoại của vợ yêu, chạm vào thì nghe tiếng “ Việt ơi ~~, em nhớ anh quá,về ngủ trưa với em đi.Nhận được tin nhắn thì LẬP TỨC PHI VỀ CHO EM!!!!!!”
Anh nghe câu đầu thì yêu vợ hơn, lấy điện thoại kề vào tai để nghe kỹ hơn.Không ngờ mấy giây sau giọng nói được tăng âm lượng, hét thẳng vào tai anh.Đầu cứ ong ong cả lên, muốn nhanh chóng về thỉnh tội với vợ.
Mắt ngó qua chỉ thấy Lục Quân, Sở Thiên Mặc thôi. Cảnh Luân đâu??.Chắc lại về ôm ấp vợ mới cưới rồi chứ gì, Lâm Việt cũng tranh thủ cáo từ hai đồng chí, tức tốc chạy bộ về.
Hiểu Lam đoán chắc Cảnh Luân sẽ không chịu ghé vào quán nào ăn trưa nên đã chuẩn bị sẵn chờ anh rồi.Đã là vợ rồi thì phải nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, hết tuần này là cô ít gặp anh rồi, không biết tới đó anh có chịu cho cô đi diễn không. Cô thở dài một hơi, tay chống cằm trên bàn, mắt hướng về phía cửa.
Cảnh Luân chạy nhanh về phòng đã thấy cửa mở sẵn rồi, khuôn mặt anh ướt đẫm mồ hồi, thở từng hơi, một tay chống cửa, anh liền thấy Lam nhi của anh bày đồ ăn sẵn ra, chống cằm chờ anh.Ánh mắt anh tràn ngập nhu tình, bước từng bước đến ngồi bên cạnh cô, Hiểu Lam dặn “ Luân, anh phải rửa tay rửa mặt đã rồi em cho anh ăn”.
Cảnh Luân gật đầu rồi đi rửa tay rửa mặt, ra ăn chung với vợ, hai người vừa đút nhau ăn vừa cười nói vui vẻ, cả không gian tràn ngập sắc hồng của tình yêu.
Ở phòng khác, hơi hơi trái ngược tý.
Lâm Việt vừa mở cửa đã thấy Lăng Huyên nằm ngủ trên giường rồi, nhẹ nhàng khép cửa lại, rón rén tới giường, trèo lên im lặng hết mức có thể, chuẩn bị giơ tay ra kéo cô vào lòng ngủ,Lăng Huyên đột nhiên xoay lưng đối diện anh, mặt vô cùng không vui “Còn biết đường về đây à, đi luôn đi, để móng vuốt của anh ra “.
Cô đứng bật dậy trên giường, cúi đầu xuống nhìn Lâm Việt từ trên xuống, quay mặt hứ một cái rồi nhảy mạnh xuống nền, cố cho oai tý mà sự thật cô vừa nhảy xuống, lòng bàn chân trực tiếp áp xuống nền, mặt nhăn nhó lại,đau chết được.
Lâm Việt thấy vợ xuýt xoa một hơi thì muốn tới kiểm tra chân cô, Lăng Huyên quay lại, ánh mắt cảnh cáo”Đừng có tới đây”.