Lăng Huyên chán chường nằm dật dờ như xác chết coi hoạt hình ở phòng khách,vừa coi vừa hờn”Hức, chưa gì đã quay về rồi, em còn chưa đi càn quét hết tiệm đồ ngọt ở đó mà,không chịu đâu”.
Lâm Việt bưng tô dâu đã rửa sạch đặt trước bàn, đi tới chen chúc ngồi chung ghế sô pha với vợ “Em không chịu cũng không thay đổi được gì, ăn dâu đi”.
Lâm Việt chụp một trái bỏ vào miệng Lăng Huyên, cô nàng nhai nhai mấy lần rồi nuốt xuống, mặt vẫn còn nhăn, chu miệng lên”Công nhận ngồi motor sướng thật, Việt, sao hồi trước anh không chịu sắm một chiếc, tối nay em muốn đi nữa cơ”.
Anh nhéo má cơ rồi giải thích”Trước anh chưa biết chạy,tập chung với Luân mém dập mấy lần, ghét, không thèm mua, nhìn em thèm khát tới vậy,lát anh với em đi coi, để em tự chọn xe, thấy thế nào?”.
Lăng Huyên ngồi dậy choàng hai tay lên cổ anh, cái mũi nhỏ xinh cọ cọ vào mũi Lâm Việt, cười tươi như hoa “ Việt, cưng anh quá à,anh nói rồi đấy nhé, lát em chọn chiếc nào, anh cũng phải tươi cười chấp nhận nhe chưa!”.
“Vâng, vâng, nữ hoàng của tôi”.Anh lại tiếp tục bỏ vô miệng cô trái dâu chín mọng, cùng cô coi tiếp phim hoạt hình.
“ Anh tên gì, bao nhiêu tuổi. Này, này, có nghe tôi nói gì không?.Thức tỉnh cho tôi!!!!”.
Từ Diên Vỹ đầu muốn bốc khói chuẩn bị nhem nhóm lửa, hai ba lần muốn đứng lên bỏ về nhưng lý trí giữ lại, phải hỏi anh ta tên tuổi, số điện thoại đi động nữa, nhẫn nhịn chồm tới vỗ vỗ tay vào má anh thật ” nhẹ nhàng” cho anh hoàn hồn, nhập về đúng thể xác.
Lục Quân bị đánh đau, la một tiếng”Cô gái, mới gặp lại đã hành hung tôi!”.
Từ Diên Vỹ hừ, trở lại vị trí, khoanh tay trước ngực “Tôi hỏi anh tên gì, bao nhiêu tuổi?”.
Anh trả lời”Lục Quân, Quân trong minh quân ấy, năm nay tròn 34, còn cô?”.
Khuôn mặt tràn ngập hứng thú, chờ đợi cô gái giới thiệu mình nhưng cô chỉ gật đầu, hỏi anh tiếp”Công tác ở đâu, chức vụ gì? “.
Lục Quân hất cằm, bật chế độ khoe khoang chảnh cún”Nếu như cô muốn biết, tôi cũng sẵn lòng trả lời, tôi là CEO của tập đoàn tài chính Đại Lục trải dài bốn hẻm, à không, bốn phương. Như vậy đủ chưa, muốn hỏi gì cứ hỏi nhưng cô cũng phải giới thiệu lại cho công bằng chút chứ!”.
Từ Diên Vỹ cũng không nhây nữa, nghiêm túc”Họ tên đầy đủ là Từ Diên Vỹ, 25 xuân xanh, đang là phó tổng của tập đoàn Từ thị “.
Á à, thì ra là em gái Từ Chính Vũ, em rể của thằng cha Luân à, đúng là toàn mối quan hệ ngoằn ngòe, đi tới đâu cũng “ vớ ” người thân của nhau.Lục Quân xoa xoa cằm, mắt sáng lên khác thường, nảy ra một ý ” Không còn gì nữa, tôi đi trước.Tạm biệt “.Không được hấp tấp, phải nhịn một chút, giả vờ không quan tâm, bỏ về trước, như vậy cô mới càng dễ rơi vào lưới tình của Lục Quân anh.
Qủa nhiên, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng cho anh gặp lại được người mình thích mà không tốn chút sức nào,anh vừa mới đứng dậy lấy cái túi, giả vờ đi thì cô nàng kêu ngạo Từ Diên Vỹ cũng cầm ví cùng ba bốn túi đồ, hối hả hỏi anh” Anh chưa cho tôi số điện thoại của anh”.
Anh cười gian,rút danh thiếp mình ra, xoay lưng lại, khuôn mặt đã trở lại bình thường,chìa ra đưa cô.Từ Diên Vỹ hai tay nhận lấy, nhìn một chút, trên danh thiếp đó có sẵn tên anh, tên tập đoàn bao gồm cả số điện thoại nữa.
“Nhớ tôi thì hú tôi một tiếng không thì tới tập đoàn Đại Lục kiếm tôi, đưa danh thiếp này ra, nhân viên của tôi sẽ dẫn cô lên ngay.Nhớ phải gọi đấy,đi đây”.
Lục Quân sải từng bước đi, vừa đi vừa cười như điên, cảm thấy mình có thành tựu lắm.