Hiểu Lam tới cổng Cảnh Gia, mở khóa đi bộ vào sân thì đã thấy Cảnh Luân chạy tới trước mặt cô.
“Anh dặn em về trước 22h, tại sao về trễ, Lam nhi ”.Anh chờ cô về, đã qua 22h rồi không thấy cô, sốt ruột không biết có xảy ra chuyện không.
Hiểu Lam đang ngẫm lại những câu nói của Tú Ly, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời Cảnh Luân vừa nói.
“Chúng ta vào nhà thôi, trễ rồi”.Cô dắt tay anh nhẹ nhàng lên lầu, thay đồ đánh răng rồi trèo lên giường, quay lưng về phía anh.
Cảnh Luân thấy vợ đi chơi về hơi mất hồn, đã vậy không thèm chui vào lòng anh ôm ngủ,giơ một tay choàng qua người cô, bắt cô quay lại đối diện anh”Lam nhi, em giận anh sao, anh xin lỗi, tại anh lo cho em nên mới lỡ nói lớn tiếng, em đừng không để ý đến anh mà”.
Không phải cô giận anh, cô không đáng để anh giận, là cô nhớ lại quá khứ, tự thấy mình ích kỷ đến nhường nào, nãy lại nghe Tú Ly nói”đừng có hối hận”, bây giờ anh lại tưởng anh la cô nên xin lỗi cô, cô không nhịn được, bật khóc.
Cảnh Luân luống cuống ngồi dậy kéo cô vào ngực, liên tục xin lỗi”Là anh không đúng,đừng khóc, anh sai rồi, đừng khóc, sau này anh không vậy nữa, sẽ không nói lớn với em “.Hiểu Lam nghe xong lại càng gào khóc to hơn.
Anh dỗ cô tới nửa đêm, cô khóc mệt rồi ngủ thiếp trong lòng anh, anh hối hận, thấy cô khóc thương tâm như vậy, tim anh đau như ngàn lưỡi dao đâm, đặt cô nằm xuống, với tay lấy khăn giấy ở tủ đầu giường lau những giọt nước mắt của cô.
Có người đang say giấc nồng thì bị tiếng chuông điện thoại phá đám, bực bội với tay lấy cái điện thoại, cố mở một mắt dòm tên, quái lạ, không có tên, ai vậy, không lẽ khủng bố ban ngày gọi tới hăm dọa anh.
Lục Quân ráng bơ, tiếp tục ngủ,người đầu dây bên kia gọi lại lần nữa.Anh không ngủ được, chạm ngón tay kéo qua nhận, quát”Làm cái trò gì đấy, mới sáng sớm không cho người khác ngủ à?”.
Từ Diên Vỹ bị quát vào lỗ tai, quát lại”Ngủ cho chết luôn đi!!!!”
Lục Quân nghe tiếng thì tỉnh ngủ, giả vờ ngu ngơ”Từ tiểu thư hả, lúc nãy bất lịch sự quá, tại tôi đang ngủ mà bị đánh thức nên hơi cọc, hihi”.
Cô cũng không bực nữa, nói gì đó qua điện thoại làm hai mắt Lục Quân sáng cả lên.
“Thư ký Huyên, phát tài liệu cho mọi người “.Lâm tổng ra lệnh cho Lăng Huyên.
Cô đi phát xong rồi quay trở lại ngồi kế bên anh, bật laptop sẵn sàng.Trong lúc chờ mọi người đọc tài liệu thì người nào đó tranh thủ nắm tay vợ dưới bàn, xoa xoa một hồi,Lăng Huyên không dám mở miệng,sợ người khác biết, nên chỉ liếc chồng, bắn đầy tia dữ truyền cho Lâm Việt.Anh nháy mắt yêu với Lăng Huyên rồi bỏ tay ra, nói ”Đọc xong hết rồi chứ?”.
Mọi người gật đầu, Lâm Việt nói tiếp”Đây là tài liệu tổng hợp con số thống kê các dự án mới, các đối tác dự tính thầu với chúng ta trong tương lai tôi đều đề cập đầy đủ trong tài liệu này đồng thời đính kèm số phần trăm hoa hồng Lâm Việt tôi thưởng cho các cô cậu về thành công của dự án trước, có gì thắc mắc cứ việc hỏi”.
Lăng Huyên kế bên gõ bàn phím liên tục, sao nói nhanh vậy, cô sao nhớ hết được, thầm chửi rủa ông chồng.
“Lâm tổng, trong các dự án này có một cái hợp tác với tập đoàn JC.Họ chịu hợp tác sao??.Lúc trước họ đang hợp tác thì tự dưng rút lui, hại Quách thị tổn thất lớn rồi phá sản”.Đoan Mịch phát biểu ý kiến.
“Đó là do họ không có năng lực, Quách thị từ khi đổi chủ thì càng ngày càng sa sút dẫn đến phá sản”.
“Tuần sau phải tiến hành rồi sao, có nhanh quá không Lâm tổng?”.Mã phó tổng thấy gấp rút như vậy sợ không chuẩn bị kịp.
“Không nhanh, vừa vặn thời gian.Còn gì nữa không???.” Lâm Việt thấy đói bụng rồi, sáng đã dậy sớm tới đây họp, vợ anh còn chưa ăn, chắc ngồi rủa chồng nãy giờ.Giải tán lẹ, chở vợ đi ăn sáng.
“Cuộc họp kết thúc, mọi người mang tài liệu về phòng coi kỹ lại.Giải tán”.
Lăng Huyên đến giờ vẫn chưa gõ xong, đợi phòng họp vắng rồi Lâm Việt dãn cơ mặt ra.
“Làm thư ký cho tổng giám đốc mà gõ bàn phím cũng lâu, em mà làm chỗ khác chắc em đã bị sa thải lâu rồi.Tắt đi, đi ăn sáng”.
“Anh nói lại mấy câu hồi nãy được không, em chưa xong, ăn gì mà ăn”.
Lâm Việt giật cái laptop, gập lại kẹp nách, kéo vợ đi ra ngoài, kêu anh nói lại chắc khỏi ăn sáng.