Hiểu Lam mở mắt dậy, vệ sinh cá nhân, đi xuống lầu ăn sáng, đứng trước phòng ăn đã thấy anh ngồi đầu bàn gục mặt xuống ngủ, nhìn cũng thương nhưng phải cho anh biết mùi thêm đã.
Hai con bé Ninh Ninh với Ngôn Ngôn thấy cậu hai ngồi gục thì lại kéo góc áo Cảnh Luân “Cậu bị bệnh hả??”.Cô cũng ngồi xuống cách anh ba ghế, tập trung lắng tai nghe.
Cảnh Luân nguyên đêm không ngủ,hai quầng thâm dưới bọng mắt, dật dờ ngồi dậy lấy hai tay xoa xoa mặt cho tỉnh bớt”Cậu không sao,hai đứa ngồi ăn đi”.
Ngôn Ngôn nói ”Nhìn cậu như con gấu trúc ở Trung Quốc ý”.
Hiểu Lam nghe con bé nói anh như vậy thì che miệng cười, Cảnh Luân làm gì có sức quản miệng lưỡi của hai đứa cháu, nhìn sang vợ đang cười mình.
Cô không thèm liếc anh, chụp lấy bánh mì ăn với trứng ốp la.Anh khó chịu nằm gục xuống bàn, không đụng vào đồ ăn sáng.
Bà mẹ ngồi kế bên gắp thêm cho cô thêm cái trứng nữa, vợ chồng Cảnh Ly mỗi người phân chi cho hai đứa nhóc ăn, hoàn toàn bơ người nào đó.
Ăn xong, Lệ Văn có hẹn ra ngoài, hai vợ chồng kia dắt Ninh Ninh, Ngôn Ngôn đi chơi công viên, còn cô đang ngồi uống sữa, anh vẫn ngủ.
Hiểu Lam đứng dậy bê dĩa không vào bồn rửa chén, pha cho anh ly cà phê đen, bưng tới để trước anh, nghe tiếng ly đặt xuống thì ngẩng đầu dậy, thấy ly cà phê đen trên bàn, Cảnh Luân nhìn phía ngoài phòng ăn, dù cô giận nhưng vẫn lo cho anh, anh vui như điên, niềm vui tiếp thêm năng lượng, ngồi thẳng dậy vừa ăn sáng vừa uống cà phê chậm rãi.
Cô lén nhìn vào trong, che miệng cười khúc khích rồi đi lên lầu.