Trong phòng ngủ, Cảnh Luân đang dựa lưng đầu giường, Hiểu Lam nhớ ra món quà của Tú ly kêu hai vợ chồng mở mà giận anh xong quên luôn.
Cô cầm hộp quà leo len giường, dựa vào anh, anh choàng tay qua vai cô, nhìn cái hộp”Quà ai tặng em?”.
“Hồi em đi uống nước, Tú Ly đưa quà cưới cho em, dặn là hai vợ chồng cùng mở ra”.
“Em mở đi”.Hiểu Lam mở bao bọc bên ngoài, rồi lại dùng móng bóc lớp keo ra, vừa mở ra liền đóng lại.
Cảnh Luân thấy vợ không lấy ra mà đóng lại, thắc mắc”Sao thế, có bom trong đó hả Lam nhi??”.
Hiểu Lam đỏ mặt lắc đầu, quăng quà qua cho Cảnh Luân, anh chả hiểu mô tê gì, lấy tay mở ra thì phá lên cười”Bạn em là ai mà tặng quà cưới độc đáo vậy?? “.
Anh lấy ra hai cái quần lót cặp màu đỏ chói. cười không ngớt.
“Em sẽ gói lại, trả chủ, sao mà có suy nghĩ tặng quần sịp chứ!!”.Hiểu Lam nói vậy thôi chứ cũng cười theo.
Ngày mai cô đi, nói ”Luân, mai em đi tới công ty nhận hợp đồng rồi tới thẳng phim trường ở thành phố C, em không ở đây với anh một thời gian, anh đừng có buồn nhe”.
Cảnh Luân thay đổi sắc mặt, không vui “ Nghỉ đi, anh nuôi em, anh mới được tha thứ chưa bao lâu đã xa vợ rồi, không muốn!!”.
Hiểu Lam lắc đầu, cười “Không được nhõng nhẻo, đàn ông con trai 34 tuổi rồi ra dáng một chút nào!”.
Anh đè cô ra hôn ngấu nghiến, sờ vào áo trong của cô, xoa nắn đủ kiểu, kế tiếp ………..
Lục Quân chưa bao giờ biết có người yêu hạnh phúc như thế nào, hôm nay lại tự mình cảm nhận được, anh càng thấy yêu cuộc sống hơn, lúc nãy ngồi ăn tối lỡ mở miệng hỏi cô gái kiêu ngạo Từ Diên Vỹ làm bạn gái anh.
Tưởng sẽ không được đáp lại, ai ngờ cô gật đầu đồng ý liền, gật xong còn chủ động qua ngồi với anh, tựa đầu vào vai anh, tủm tỉm cười lộ hai lúm đồng tiền dễ thương.
Xong rồi, anh chính thức rơi vào bể tình, sâu không thấy đáy, hộ tống Từ Diên Vỹ về, anh hôn môi cô một lát rồi nhìn cô đi vào nhà, Lục Quân nhảy nhót ngồi lại vào xe, bật nhạc lên, vừa lái vừa hát, ôi cuộc đời thật đẹp biết bao.