“Cô…thả ra….thả ra mau!!!!”’ Bị nắm tóc đột ngột, Roxie hét lên, cảm giác tóc mình như muốn bứt ra khỏi da đầu.
“Tôi nói cho cô biết, thứ đồ cũ như cô còn dám vác mặt tới đây nối lại tình xưa à,cô nên rút lui đi,Sở thiếu đã quăng cô ra đằng sau lưng rồi không có chuyện nhặt lên lại, tôi và cô chỉ là rác rưởi trong mắt anh ta thôi, cô nghĩ cô là ai??”. Minh Đan châm biếm cười nhạt với Roxie.
“Cái…cái gì???!!!!!”.Roxie không ngờ người con gái trước mặt, dáng vẻ lẫn khuôn mặt đều xinh đẹp thế mà nói năng độc địa, ngoáy vào chổ hiểm để bình luận về người khác.
“Minh Đan!!!!!”.Sở Thiên Mặc tức giận, sao cô có thể nói anh vậy, còn nói cô là rác rưởi, anh muốn giải thích mà không chịu nghe, giờ nhìn Minh Đan giống bà trùm xã hội đen, nếu có dao hay súng kế bên chắc đã bị cô giết chết lâu rồi.
Minh Đan quay qua nhìn Sở Thiên Mặc”Sao?? Xúc pham con đàn bà của anh một chút, muốn nhắc nhở cô ta vài câu cũng không được????”.
Sở Thiên Mặc tình trường bao nhiêu cũng không thể lựa được câu nào làm cô nguôi giận, càng ngày lửa giận càng lên cao, dập kiểu gì cũng còn.”Anh không hề chà đạp, phản bội lên tình cảm của hai chúng ta, Minh Đan, thả cô ta ra, chúng ta nói chuyện phải trái với nhau!”.
“Phải trái??Hơ, anh còn định nói chuyện đàng hoàng với tôi?? Tôi yêu anh, tôi cũng biết thói hư của anh không thể bỏ xuống được, tôi chấp nhận anh trêu người phụ nữ khác vài câu, miễn là anh không lên giường với những người đó,chịu đựng nhẫn nhịn mỉm cười, Dương Minh Đan này mệt mỏi rồi.Chia tay nhau, anh muốn trêu,ôm hôn, chơi với con nào thì mặc xác anh!!!!”.
Minh Đan khóc không còn giọt nào, thả tóc cô ả kia ra, phủi phủi tay, bước ra khỏi phòng.
Roxie không dám ở lại đây, mặc đồ lại chạy trối chết, chỉ còn Sở Thiên Mặc một mình đứng chôn chân….
Buổi trưa, cả hội bà tám kèm một ông tám đi nguyên đám quẹo qua bên phải tập đoàn Lâm Thịnh thưởng thức bánh ngọt.
Lâm Việt đứng bên cửa sổ trên lầu nhìn xuống Lăng Huyên đang trò chuyện, cười vui vẻ với các đồng nghiệp, trong lòng bức bối khó chịu, kéo rèm lại, không quản vợ nữa.