Lâm Việt anh xong rồi, hết gọi đến tìm, hết nhắn đến kiếm,Lăng Huyên trừ đồng nghiệp, Minh Đan, Hiểu Lam ra hầu như không còn ai thân với cô.Gọi Minh Đan không được, đồng nghiệp trong hội bà tám ở công ty lại càng không biết vợ anh đi đâu.
Khoan đã, còn Hiểu Lam.
Lâm Việt gọi Cảnh Luân hỏi dùm Hiểu Lam có biết Lăng Huyên đi đâu không.Cảnh Luân tắt cuộc gọi với anh, gọi hỏi Hiểu Lam.Ba phút sau, Cảnh Luân gọi lại nói Lăng Huyên không có kiếm cô.
Hiểu Lam không hề biết hai chị em kia đang trên đường tới thành phố C.
Lâm Việt dựa vào tường từ từ tuột, ngồi bịch xuống, khuôn mặt thống khổ,cắn môi dưới, khóe mắt của người đàn ông kiêu ngạo vì vợ mà rơi lệ.
Là một trong những thành phố xanh của cả nước, những dãy núi bao bọc cả thành phố, phong cảnh hữu tình, không khí trong lành, người dân thân thiện.
Hai người Minh Đan đã tới thành phố C xinh đẹp, bắt đầu tới địa chỉ bán bánh hạnh nhân trứ danh thưởng thức, trước đó đã ăn cháo bánh quẩy rồi nên bây giờ đi ăn bánh ngọt.
Quán Hoài Niệm
Minh Đan kêu Lăng Huyên vào trước còn cô kiếm chỗ đậu xe, mới sáng quán đã đông nghẹt, hên hai người ngồi bàn kia mới đứng dậy đi về, Lăng Huyên đã lon ton tới giành chỗ,chủ quán cởi mở chìa menu quán ra, cô kêu hai phần bánh hạnh nhân hoa quả đặc biệt, chủ quán thu menu lại rồi cười gật đầu nói cô chờ một chút.
Hai người ăn một hồi thì quyết định đi thuê phòng khách sạn nghỉ dưỡng sức, cơ thể ngồi trên xe chạy liên tục, xương cốt muốn rụng rời,tối còn gọi cho Hiểu Lam đi ăn cua.