“Hồi sáng anh Luân gọi hỏi em có biết Huyên đi đâu không, Lâm Việt tìm con bé cả buổi”.
“Việt tìm em??”.Lăng Huyên ngạc nhiên, đang cầm dĩa cua mém rớt xuống đất, may Minh Đan chụp kịp, mắng con bé hấp tấp này một câu.
“Kêu cho đã rồi muốn quăng đâu quăng hả Huyên, em không ăn nhưng chị ăn.Phí của thiên nhiên”.
“Hihi, xin lỗi, xin lỗi, em lỡ bị trượt tay, em ăn nữa mà ~~”.Lăng Huyên cười tươi nhìn Minh Đan.
“Chỉ có Cảnh thiếu là thật lòng yêu thương Hiểu Lam thôi, chả bù với mấy thằng cha kia, một góc cũng không bằng Cảnh thiếu”.Minh Đan cầm chén rắc tỏi thêm.
Cảnh Luân thật sự như vậy,anh ấy đã yêu thì sẽ yêu bằng cả trái tim, bằng cả mạng sống, toàn tâm toàn ý vì người con gái anh yêu.Khi cô nhận danh hiệu Ảnh hậu xong, anh sẽ biết được bộ mặt thật của cô, anh có còn yêu cô không?.
“Hai người hay chuyển tới khách sạn em đang ở ở đi, đỡ khỏi chạy xe xa xôi mà lại không biết đường ở đây”.Hiểu Lam cô đành đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Sao lúc nãy lại không nghĩ ra nhỉ? Lát nữa về khách sạn trả phòng, lấy đồ qua khách sạn chị Hiểu Lam, ở chung phòng với chị Hiểu Lam liền, ba người con gái ở chung vui hơn”.Lăng Huyên trình bày ý kiến.
“Quyết định như vậy, ăn lẹ rồi đi ăn cái khác rồi về trả phòng”.Minh Đan hạ lệnh diệt gọn đống cua mới mang lên.