Sở Thiên Mặc anh ngàn vạn lần không hề nghĩ mình sẽ bị bắt như vậy, muốn trốn cũng không được, ba bốn chiếc xe cảnh sát bao vây xung quanh xe anh thì trốn kiểu gì, nét mặt phút trước còn hớn hở, phút sau lại ỉu xìu như miếng bánh tráng ướt vậy, đành tấp vào lề, dặn dò cô bạn gái ngồi yên trong xe, để cô ấy xuống, anh thấy càng quê hơn, mặt giả ngu ngơ, chình sửa lại áo khoác, vuốt lại mái tóc, mở cửa xe bước ra ngoài.
Cảnh sát trưởng cầm giấy tờ bước tới, mặt vô cùng nghiêm trang”Chàng trai,cậu biết cậu đã vi phạm luật giao thông chưa? Từ xa đã có hiện biển báo giảm tốc độ rồi, cậu lại càng phóng xe chạy nhanh hơn,cậu cố tình phải không??”
Sở thiếu bị tra hỏi như vậy thì ú ớ không biết có nên gật đầu không thì cảnh sát trưởng lại nói tiếp”Nếu cậu không chịu giải thích thì thôi vậy, đành phạt tiền,giam xe cậu 3 tháng, giữ bằng lái cậu vậy,còn không thì ……….. nhìn cậu sơ qua một lượt, tôi đoán cậu là cậu ấm của gia đình giàu có nào đó, kêu họ tới đây đóng tiền phạt rồi tôi sẽ suy nghĩ lại, tha cho cậu”.
Trong lòng Sở thiếu phỉ nhổ một lượt, ăn hiếp người quá đáng, giọng điệu như mấy bà đi đòi nợ mà không đòi được vậy,anh đây chỉ chạy vượt tốc độ cho phép một chút, có hại chết người nào đâu còn đòi kêu ba mẹ anh lên, giờ hai ông bả đi du lịch hết rồi, ngon thì gọi đi.
Cô bạn gái Lina thấy không ổn, Mặc không chịu hợp tác với người ta, cô liền mở cửa xe đi tới bên cạnh anh “Chú cảnh sát, là bạn trai cháu không đúng,anh ấy không nên chạy xe cẩu thả như vậy, tất cả đều là lỗi của cháu, chú có phạt thì chú phạt cháu, đừng phạt bạn trai cháu”.Lina đành sài sát chiêu,giả bộ uất ức, rơi hai giọt lệ, Sở Thiếu liền nhanh tay phụ họa, cùng song kiếm hợp bích ”Đừng như vậy mà Lina, lỗi là do anh, có phạt thì phạt anh đi, anh là người cầm lái cơ mà, em đừng như vậy, tim anh đau như lưỡi dao xuyên qua một miếng thịt bò bít tết chưa kịp chín vậy.Uhuhu”.
Hai con người không còn gì để nói, ôm nhau khóc thảm thương không ngừng, đầu cảnh sát trưởng bắt đầu đau với 2 vị này rồi,đành tha một lần, sự việc cũng không quá mức nghiêm trọng, không gây tổn hại đến người tham gia phương tiện khác, đứng giáo huấn hai con người giả dối này một lượt rồi cho hai người rời đi.
Sở thiếu nghe vậy thì gạt 2 dòng lệ, nói câu cảm ơn và xin lỗi vô cùng có phép tắc rồi ôm eo người đẹp, đi như chạy về phía xe mình, nhanh chóng đạp chân ga chạy, mà chạy chậm chậm.
Cảnh Luân định tấp xe vào lề tới giúp bạn giải vây thì thấy bình an vô sự rồi, chỉ cười trừ lắc đầu chạy theo đằng sau thôi.Lục Quân thì đâu thèm xả thân cứu thằng chả, lúc nãy bị bắt, anh đã cười đau cả bụng rồi giờ còn chứng kiến cảnh diễn kịch của cặp đôi này thì lại ngồi cười không biết trời đất.
Xe của Lâm Việt đã chạy vào cổng khu vực đỗ xe, ngó bốn phương tám hướng, cứ tưởng anh tới trễ nhất, hóa ra anh lo xa quá,chả thấy móng nào, chạy sang phía bên kia xe, mở cửa cho vợ rồi dắt tay vợ ra đứng chờ ngoài cổng.Lăng Huyên lại nháo với anh ”Lâm Việt, anh lừa em, ở đây ngoài em với anh ra còn ai nữa đâu “
“Oan cho anh quá, rõ ràng tụi Sở thiếu bàn tới đây chơi mà” Lâm Việt cảm thấy oan ức, lỗi có phải tại anh đâu.Không lẽ anh bị lừa?? Lâm Việt liền đút tay vào túi quần tìm cái điện thoại, lướt rồi chạm vào, đợi con người vừa bị xui xẻo nào đó bắt máy.