Ngoảnh Mặt Lại Thấy Người Thương

Chương 61: Chơi trốn tìm



Cả đám năm người bật cười lớn, làm chủ quán phải ra nhắc nhở “ nhẹ”.

“Việt với Thiên Mặc không biết đang làm gì, hôm qua anh gọi không thằng nào bắt.Có phải do hai đứa em không??”.

Lục Quân nghe được lúc Sở Thiên Mặc nói ở quán bar Kim Tuế nói tại sao Minh Đan không chịu nghe giải thích của thằng chả, còn Lâm Việt thì ngồi nói không thèm quản Lăng Huyên nữa.

Bây giờ tìm hai thằng còn khó hơn đào vàng, đừng có nói với anh là buồn tình quá nhảy sông nhá,Lục Quân nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ ấy liền, nếu có nhảy, hà bá cũng không thèm đâu.

“Sở Thiên Mặc làm gì không liên quan tới em!”.Minh Đan khuôn mặt vừa mới tươi vui ấm áp bây giờ lại xuống tới âm độ.

“Việt có ra sao em cũng mặc kệ ảnh!”.Lăng Huyên chu môi lên hờn.

“Ơ ơ, hai con người này, dù giận nhau thì cũng tỏ vẻ quan tâm chút đi chứ, vô tâm đến thế là cùng!”.Lục Quân bênh hai đồng chí.

“Thôi thôi, ăn đi, đang vui vì kết nạp được thành viên mới mà tự nhiên ai đổi chủ đề vô duyên thế??.”Hiểu Lam vội ngăn cản chứ lát ở đây có án mạng, một người đàn ông cao to bị hai người con gái hội đồng đánh, gục tại chỗ.

“Ba người chị Minh Đan ở khách sạn nào ạ??”.Diên Vỹ hỏi thăm, để cô biết còn kiếm các cô.

“Bọn chi ở khách sạn DD, phòng 506, đưa số điện thoại cho chị, có gì chị gọi cho em, cả bốn đi chơi chung”.Minh Đan lấy điện thoại, Diên Vỹ rướn tới đọc số đồng thời cũng lưu số ba người.

Ăn chè, tàu hũ xong chia tay cặp đôi Lục Quân, Diên Vỹ, cô nàng có việc nên tối sẽ tới khách sạn chơi.

-----------------------------------------------Chuyển cảnh---------------------------------------------

Trên cầu dành cho người đi bộ, Lâm Việt cúi người, hai tay dựa thành chắn, một tay cầm chai rượu,nhìn hết chiếc thuyền này tới chiếc thuyền khác, anh ngửa cổ ra uống, cho chất cồn chảy xuống dạ dày, thiêu chết anh luôn đi.

Huyên, em muốn chơi trốn tìm chứ gì, được thôi,người chồng này chiều em đến cùng.

Cảnh Luân đi tới thấy bạn mình “ nát” như ngũ cốc thì nhíu mày, lúc nãy anh tới nhà kiếm cậu ta, cậu ta từ nhà phóng xe ra cổng, anh liền đi theo tới chỗ này, nhìn các cặp đôi đi qua, vai kề vai, chỉ riêng Lâm Việt là cô đơn nhìn xa xăm, Cảnh Luân thở dài, đứng kế bên vỗ vai thằng bạn.

“Về nhà thôi Việt”.

“Tôi yêu cô ấy, quan tâm, chăm sóc cô ấy như hiện giờ là sai hay sao???”.Lâm Việt anh không phục.

“Cách cậu yêu không sai mà do cậu không suy nghĩ cảm nhận của vợ cậu, cô ấy bên ngoài vâng lời cậu, cậu biết, bên trong không muốn, cậu có biết không??”.

Cảnh Luân anh không biết từ lúc nào mà trở thành bác sĩ tâm lý tình cảm vợ chồng, hết Thiên Mặc tới Việt, thôi kệ, rảnh rỗi sinh nông nổi.

“Ha, nếu đã như vậy tại sao cô ấy không nói với tôi??”.Lâm Việt nhíu mày.

“Có thể không muốn làm cậu buồn??”.

Cảnh Luân vừa nói xong, Lâm Việt đã ngồi chồm hỏm xuống, úp mặt vào hai đầu gối.

Hết chương 61

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.