Hiểu Lam chạy xe vào sân đã thấy xe Cảnh Luân rồi,tắt máy, rút chìa khóa ra,đi lên nhà.
Con dâu đi quay về,mẹ chồng đi tới chỗ cô đứng vô tình thấy bên má trái cô hơi sưng, lo lắng hỏi tại sao,cô chỉ đành nói dối qua loa rồi xin phép lên lầu.
Mở cửa phòng ra,Cảnh Luân mới tắm xong, đang lau tóc, quay lưng lại với cô.
“Luân,em về rồi”.Hiểu Lam bước vào,đóng cửa lại.
Cảnh Luân xoay người lại nhìn vợ,hai mắt trợn tròn,hốt hoảng nắm cánh tay cô kéo lại gần anh.
“Ai đánh em?!!”.Nhìn má trái vợ sưng lên, tức giận không thôi,anh còn không dám nhéo cô mà ai còn dám đánh vợ anh.
Hiểu Lam lấy tay sờ má trái một chút,nói lý do tại sao cho anh.
“Trong lúc diễn,cô diễn viên Đào Anh lợi dụng thời cơ tát em thật mạnh!”.
Đây là tự cô chuốc lấy họa,Đào Anh.
Cảnh Luân nghe vậy càng tức giận, Đào Anh?.Được,dù tôi chưa biết mặt cô ra sao nhưng cô dám đánh vợ tôi như vậy thì đừng trách Cảnh Luân tôi,muốn biết thông tin về cô cũng dễ dàng thôi.
“Cô ta còn làm gì em nữa??”.Cảnh Luân lấy tay mình sờ nhẹ lên má vợ.
Hiểu Lam kể ra từ lúc cô chưa gặp anh,cô đã bị đá khỏi vai nữ chính vì cô ta,vừa dứt lời đã thấy tay anh nắm chặt,gân xanh nổi đầy,nhăn mày.
“Em đã trả cô ta lại cái tát rồi,Luân,anh đừng tức giận!”.Hiểu Lam nhào vào ngực chồng.
“Kể từ ngày mai cô ta chính thức biến mất khỏi giới diễn viên,Lam nhi,buông anh ra!”.Anh phải đi lấy điện thoại gọi cho trợ lý làm giúp anh.
“Anh không được làm như vậy,nếu không có cô ta thì cả bộ phim sẽ gặp trục trặc,em cũng khổ sở thêm,Luân,bộ phim này quay xong sẽ có danh sách ứng cử viên danh hiệu Ảnh Hậu,khó khăn lắm em mới tới được bước này, anh đừng làm hỏng tương lai của em chứ!”.Ai ngu mới buông anh ra.
“Không có bộ phim này anh vẫn cho em danh hiệu Ảnh Hậu,em buông ra!”.Vợ anh muốn gì anh cũng đáp ứng nhưng về việc cô Đào Anh nào đó nhẫn tâm đánh vợ anh thì anh không thể bỏ qua.
Hiểu Lam lén nhếch môi,một mũi tên trúng hai đích,tôi cũng phải cảm ơn cái tát của cô,Đào Anh.Nhờ cô mà tôi có thể vừa loại bỏ cô vừa dễ dàng đoạt danh hiệu Ảnh hậu mà không hề bị cản trở.
“Không buông,anh tính đi giết cô ta à?!”.Lại ôm chặt eo chồng hơn.
“Giết được anh đã giết rồi nếu em nãy giờ không ôm anh!”.Cảnh Luân cố thoát khỏi hai cái dây leo quấn eo anh mà bất thành,sợ làm cô đau.
“Lúc nãy anh nói cho em danh hiệu Ảnh Hậu,có gạt em không đấy?!”.Cô cần câu trả lời chắc chắn,đây là câu nói máu chốt để cô yên tâm đạt được tham vọng của mình.
“Nếu em thích,anh sẽ dâng danh hiệu đó cho em bằng cả hai tay!”.Cảnh Luân cúi đầu xuống, hôn Hiểu Lam một cái.
Nghe anh nói như vậy,yên tâm một trăm phần trăm,cô tin tưởng con người Cảnh Luân anh sẽ không nuốt lời.Mà quên nữa, còn một vài thứ cản trở cần anh loại bỏ.
“Luân,lỡ như có nhiều ứng cử viên khác tranh giành với em thì sao,ví dụ như cô ả Đào Anh ấy!”.Hiểu Lam tin cô ta sẽ dùng mọi thủ đoạn lọt vào danh sách đoạt giải cho bằng được.
Lại là cái tên đó,suốt đời cái cô tên Đào Anh này luôn luôn tranh giành,đố kỵ, ganh ghét,ám hại vợ anh hoài sao?.Sẽ không còn nữa đâu.
“Không cần danh sách gì cả,chỉ một mình vợ anh xứng đáng được giải đó thôi!”.Cảnh Luân luồn tay ra đằng sau tóc Hiểu Lam, đẩy nhẹ đầu cô về phía trước, đặt môi anh điểm nhẹ lên trán cô.
Trong lòng Hiểu Lam bây giờ như mở hội xuân, vậy là cô chỉ cần chờ ngày đó tới thôi,chỉ cần ăn mặc thật đẹp lên cầm cái cúp giải thưởng, được xưng danh hiệu Ảnh hậu, từ đó trong lịch sử giới điện ảnh sẽ có tên cô trong danh sách những diễn viên xuất sắc đoạt được danh hiệu.
“Luân,cảm ơn anh!”.Hiểu Lam vui vẻ, cười lộ hàm răng trắng tinh, chủ động thưởng cho anh nụ hôn.
Cảnh Luân dùng hai tay nâng khuôn mặt cô lên hôn đáp trả, lưỡi giao hòa vào nhau.
Tương lai anh nhớ lại ngày hôm nay,Cảnh Luân chỉ muốn cắn lưỡi chết cho xong, hối hận vì đã trong lúc tức giận lại được cô dùng lời nói đầy sức hút quyến rũ, dụ dỗ anh đồng ý đoạt cái danh hiệu khốn kiếp này cho cô.