Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Chương 14: Gặp



Cứ như mọi ngày, cô trốn anh theo dõi, cả 2 đều mệt mỏi cũng vì cố chấp mà ra.Anh không hiểu tại sao cô lại trốn tránh anh, nếu cô và anh mới quen biết thì đâu có lý do gì khiến cô nói ra những lời đó, anh mệt mỏi buông điện thoại xuống bàn, đầu tựa vào ghế nhắm mắt lại.

Thiên từ ngoài cửa bước vào tay cầm 2 hộp cơm:

-Ăn cơm nè, mà máy bữa giờ mỗi lần tan ca mày chạy đi đâu vậy?

-Không có gì, ăn cơm đi._Anh ngồi thẳng dậy tay đẩy cái điện thoại qua 1 bên, Thiên nhìn theo bất ngờ cầm lấy điện thoại của anh nói lớn:

-Sao mày có hình của Quỳnh Anh, mày gặp cô ấy rồi à, mày nhớ ra rồi đúng không, sao mày không nói tao biết?_Thiên tuôn 1 tràng làm anh nhăn mặt, khi Thiên hỏi xong anh ngạc nhiên hỏi lại:

-Mày biết cô ấy à, cô ấy cũng tên Quỳnh Anh nhưng mà họ Nguyễn. tao có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi, gần đây cô ấy nói tao phiền không muốn gặp nữa, nên tao cứ đứng từ xa theo dõi thôi.

-Cô ấy...biết mày là ai không?

-Không.

-Hình này...mày chụp ở đâu. Mà Quỳnh Anh làm gì?

-Buổi sáng Quỳnh Anh đi học, còn buổi chiều làm trong 1 cửa hàng hoa, Những hình này tao chụp lén, mà sao mày hỏi nhiều vậy, cô ấy là ai?

-Không có gì, tao chỉ hỏi vậy thôi. Ăn cơm đi._Thiên không nói cho anh biết vì cậu nghĩ sẽ gặp cô trước để hỏi lý do.

...

Chiều hôm sau.

Khi anh và Thiên tan ca, Thiên đã kêu anh về trước, Thiên đi đến cửa hàng hoa cô đang làm, đúng lúc cô cùng Tâm đóng cửa tiệm ra về thì:

-Quỳnh Anh._Thiên kêu tên cô, cô quay lại, ngạc nhiên. Sao cô toàn gặp những người bạn của anh không vậy nè, cô nhăn mặt nhìn Thiên.

-Quỳnh Anh sao có người quen trong đây nhiều thế, đã vậy còn là con trai nữa._Tâm khó chịu nói với cô.

-Bạn học cũ thôi, Tâm về trước đi._Cô nói với Tâm rồi quay qua Thiên lạnh lùng:-Có chuyện gì?.

-Lâu rồi mới gặp lại mà chỉ hỏi được câu đó thôi à, Thiên có chuyện muốn nói, ra quán nước kế bên đi.

Cả 2 bước vào quán rồi gọi nước, chờ phục vụ đem nước ra rồi Thiên lên tiếng:

-Dạo này Quỳnh Anh sống sao rồi?

-Kêu ra đây chỉ hỏi vậy thôi à, tôi không có nhiều thời gian, tôi về đây._Cô vừa đứng lên thì Thiên kéo tay cô lại:

-Quỳnh Anh biết vì sao Hoan lại không nhớ Quỳnh Anh là ai không.

-KHÔNG BIẾT VÀ CŨNG KHÔNG MUỐN BIẾT, BỎ TAY RA._Cô gằn lên từng chữ, nhưng Thiên đâu dễ bỏ cuộc.

-Ngồi xuống đi, liên quan đến Quỳnh Anh đó._Cô nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, cô ngồi xuống im lặng lắng nghe Thiên nói:

-Hoan không nhớ ra ai vì Hoan bị mất trí, ngày Quỳnh Anh đi, Hoan chạy đi tìm và đã xảy ra tai nạn, đến lúc Hoan tỉnh lại thì chỉ nhớ mỗi Thiên và ba mẹ thôi.

Cô nữa tin nữa ngờ hỏi lại:

-vậy tại sao Hoan nhớ Trâm mà không nhớ ra Quỳnh Anh chứ, có bằng chứng gì để nói đó là sự thật.

-Trâm khi biết thì đã chuyển tới đây, nhỏ đó luôn luôn bên cạnh Hoan, nó cũng khó chịu lắm nhưng không làm được gì. Nếu không tin Thiên sẽ lên mạng cho Quỳnh Anh xem lại đoạn video mà camera đường ghi lại khi nó bị tai nạn._Thiên vừa nói vừa cầm điện thoại bấm bấm rồi lướt gì đó. Cuối cùng Thiên đưa cho cô xem...

...

Khi xem xong nước mắt cô đã thật sự rơi, cô nhớ lại chuyến tàu cô đi, đài FM trên tàu phát ra vụ tai nạn thì ra đó là anh, là người mà cô yêu vì cô mà anh đã bị mất trí, bấy lâu nay cô đã hiểu lầm anh sao.

-Thật ra Hoan đã thích Quỳnh Anh từ lúc gặp Quỳnh Anh, quen Trâm chỉ là sợ nhỏ đó hại Quỳnh Anh thôi, năm đó không phải Hoan trốn tránh đâu mà vì sợ những đứa con gái kia làm khó Quỳnh Anh. Lúc nghe tin Quỳnh Anh đi, nó đã bỏ tất cả để chạy đi tìm nhưng không ngờ gần tới chỗ nó lại bị tai nạn. Khi tỉnh dậy nó bị mất trí nhớ nhưng nó luôn luôn tìm Quỳnh Anh, trong giấc mơ của nó người nó thấy cũng là Quỳnh Anh, từ ngày Quỳnh Anh trốn tránh nó thì nó luôn đứng từ xa theo dõi và chụp lại những cử chỉ của Quỳnh Anh.

-Quỳnh Anh đã hiểu lầm Hoan rồi, Bây giờ Thiên đừng nói với Hoan chuyện gì nha, Quỳnh Anh không trốn tránh nữa mà sẽ cố gắng giúp Hoan phục hồi trí nhớ. Dù Trâm có hại ai đi nữa Quỳnh Anh cũng sẽ mạnh mẽ mà vượt qua, Cảm ơn Thiên đã nói sự thật cho Quỳnh Anh biết.

Thiên mỉm cười, nếu anh mà nhớ lại tất cả thì còn gì bằng, người con gái yêu anh máy năm nay vẫn luôn nhớ về anh. anh thật may mắn. Thiên nhìn cô, trông cô xinh đẹp hơn trước rất nhiều, chững chạc và cũng có phần thông minh hơn, xem như lần này Thiên giúp cả 2 trở về bên nhau vậy.

-CHƯƠNG NÀY ĐỐI THOẠI HƠI NHIỀU MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM NHÉ, CHO MÌNH XIN Ý KIẾN ĐI Ạ-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.